Quân Thường Tiếu quả thật rất nhân từ, không giết chết võ giả của hai tông môn,
nhưng lòng tham lại rất to, há miệng ra là một người mười vạn huyền thạch, nhẹ nhõm kiếm lời được mấy trăm vạn.
Cố Triều Tịch rất khâm phục, khắc sâu ý thức được rằng, hóa ra tiền lại dễ kiếm đến như vậy.
“Lão ca.”
Chắp tay, kính nể nói: “Đệ đệ hôm nay đã được lợi rồi!”
Quân Thường Tiếu khoác lên trên bả vai hắn, cười nói: “Học tập nhiều với lão ca một chút, về sau chắc chắn không thiếu tiền.”
“Được!”
Ánh mắt của Cố Triều Tịch hiện lên ánh sáng.
Mặc dù hắn không có hứng thú quá lớn đối với tiền, nhưng đã dễ kiếm như vậy, khẳng định sẽ đi thử một chút.
“Haiz.”
Hệ thống cảm khái nói: “Lại một người bị lệch, sắp đi đến một con đường không có lối về, kí chủ quả nhiên là hủy người không biết mệt mỏi.”
...
Sau khi hai tông môn giao tiền chuộc ra, Ma Duyên Thành đột nhiên trở nên yên tĩnh trở lại, trên đường phố không có võ giả đánh nhau ẩu đả, nguyên nhân thì là lo lắng không cẩn thận trêu chọc Vạn Cổ Tông, từ đó bị đe doạ huyền thạch.
Nhưng mà.
Ngày thứ hai, sau khi Cố Triều Tịch nhận được sự dạy dỗ của lão ca, nghênh ngang đi ra từ khách sạn, cũng ngăn cản hai tên ma tu đang dạo phố, chỉ vào mũi mình nói: “Đến, đánh ta một trận đi.”
“…”
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt đi ở phía sau kém chút nữa đã ngã nhào ở trên đất.
Cái sư thúc này, có chút kỳ lạ!
Hai tên ma tu bị ngăn cản đường đi lập tức ngây người.
Nhất là khi biết đối phương là người của Vạn Cổ Tông, khẳng định không dám động thủ, cho nên vội vàng lựa chọn đi đường vòng.
Bốp!
Bốp!
Cố Triều Tịch dùng tay chụp ở trên bờ vai của hai người, ánh mắt lạnh lùng nói: “Các ngươi không đánh ta, ta liền đánh các ngươi!”
Bá đạo, vô tình!
“Đại ca!”
Một ma tu sắp khóc nói: “Ta... hình như bọn ta không có đắc tội ngươi mà?”
“Đừng nói nhảm!”
Cố Triều Tịch quát: “Nhanh đánh đi!”
Đối mặt loại yêu cầu kỳ quái này, lại bị cưỡng ép trói buộc, hai tên ma tu căn bản không có lựa chọn khác, đành phải giơ nắm đấm lên, nhẹ nhàng đánh vào trên ngực đối phương.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Cố Triều Tịch liền lùi lại mấy bước, che ngực nói: “Chân Năng có lực như vậy, hai người các ngươi có tu vi không dưới ta!”
“...”
Biểu cảm của Lý Thanh Dương rất đặc sắc.
Tô Tiểu Mạt nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ nói: “Kỹ thuật diễn của sư thúc thực sự quá cay mắt, để hắn đi làm nội ứng, tuyệt đối vài phút đã bại lộ thân phận.”
“Không được.”
Cố Triều Tịch giả bộ thống khổ, nói: “Ta đã chịu trọng thương, các ngươi một người cho ta mười vạn huyền thạch làm tiền thuốc.”
Hắn không chỉ có học được chiêu thức của Quân Thường Tiếu, hơn nữa còn trải qua cải tiến, lấy chuyện giả vờ bị thương để đền tiền thuốc men làm lý do, quả nhiên, có ít người ở một số phương diện vẫn rất có thiên phú.
Hai tên ma tu lập tức minh bạch, đây là bị cưỡng ép giả vờ bị đụng!
“Đại ca!”
“Chúng ta không có nhiều huyền thạch như vậy mà!”
Cố Triều Tịch chọn sai mục tiêu, dù sao hai tên ma tu một là không có tông môn, hai là không có hậu trường, há miệng muốn mười vạn chắc chắn là con số thiên văn.
“Có bao nhiêu?”
“Chỉ... Chỉ có một ngàn huyền thạch...”
“Vậy thì lấy ra nhanh lên, chờ đến khi ta chết bất đắc kỳ tử tại chỗ cho các ngươi nhìn sao?”
“Nhanh nhanh!”
Hai tên ma tu vội vàng giao ra toàn bộ túi tiền ở trong túi, sau đó nhanh chóng rời đi sự cố hiện trường, cũng ở trong lòng gào to: “Thế gian này quá hiểm ác!”
Cố Triều Tịch thì đắc ý nói: “Tiền quả nhiên rất dễ kiếm nha.”
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt nhìn thoáng qua nhau, ở trong lòng sụp đổ nói: “Tông chủ tốt xấu gì còn giảng một chút chuyện, sư thúc đây chính là trần trụi doạ dẫm bắt chẹt!”
...
“Ai da!”
“Chân của ta!”
Cố Triều Tịch nằm ở trên mặt đất, lấy hai tay che giày, biểu cảm hiện lên sự thống khổ, từ tư thế mà xem hiển nhiên bị đụng phải.
Võ giả qua đường đều dừng chân nhìn lại, kém chút nữa đã phun ra một ngụm máu, bởi tên kia dừng lại ở trước mặt mình chính là một đứa bé tầm hai, ba tuổi, cầm trong tay một chuỗi mứt quả, trừng mắt to nhìn hắn.
Cái vị thúc thúc này đụng vào ta, tại sao lại tự mình ngã xuống!
Ngồi tại trà trước sạp, Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt vội vàng xoay mặt qua chỗ khác, bày biện ra một dáng vẻ “Chúng ta không biết tên này.”
“Tiểu quỷ!”
“Nhìn cái gì vậy, nhanh bồi thường tiền!”
“Huhuhu!”
Đứa trẻ lập tức bị sợ quá khóc lên.
Trong thời gian ngắn ngủi cho tới trưa, người bị Cố Triều Tịch giả vờ đến nhiều đến hơn hai mươi người, từ lão giả cao tuổi tới đứa trẻ nhỏ.
...
Trong khách sạn.
Quân Thường Tiếu đứng ở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn đoàn mây đen tương tự như đóa hoa cúc kia, thầm nghĩ: “Lúc nào thì mở đây?”
“Sắp rồi.”
Diêu Mộng Oánh nói: “Đệ tử đã cảm thấy!”
“Ồ.”
Quân Thường Tiếu có chút kinh ngạc.
Két!
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Triều Tịch phấn khởi đi tới, sau đó uống từng ngụm bát trà lớn, nhếch miệng cười nói: “Lão ca, ta kiếm được tiền!”
“Kiếm được bao nhiêu?”
“Hai ba mươi vạn huyền thạch!”
“Chậc chậc.”
Quân Thường Tiếu khen: “Lão đệ có thiên phú nha!”
“Tông chủ!”
Nhưng vào lúc này, Lý Thanh Dương ở bên ngoài truyền âm nói: “Khách sạn bị bao vây!”
“Hả?”
Quân Thường Tiếu vội vàng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, liền thấy toàn bộ đường đi đứng đầy người mặc phục sức khác nhau, trong đó có lão già, cũng có tuổi nhỏ hài đồng, từng người đều lòng đầy căm phẫn nhìn chằm chằm khách sạn.
“Tình huống gì đây?” Cẩu Thặng một mặt ngây người.
Tô Tiểu Mạt vội vàng báo cáo sự tình phát sinh buổi sáng cho hắn, biết được hành vi cưỡng ép ăn vạ của Cố Triều Tịch, Quân Thường Tiếu che trán nói: “Lão đệ, ngươi đây là đang lừa người ta đó!”
“Mẹ kiếp!”
“Còn dám tới gây chuyện!”
Cố Triều Tịch đang muốn nhảy xuống.
Quân Thường Tiếu vội vàng ngăn hắn lại, tự mình đi ra khách sạn, chắp tay nói: “Chư vị, đệ tử của tông môn ta làm việc không đúng, bổn tọa thay mặt xin lỗi, cũng trả lại chỗ huyền thạch bị đe doạ.”
Võ giả hội tụ ở ngoài khách sạn thực lực cũng không mạnh, bọn người Lý Thanh Dương có thể dùng một ngón tay là có thể giải quyết hết, nhưng Cẩu Thặng chung quy không phải là tên bại hoại tội ác tày trời, Vạn Cổ Tông cũng không phải tà ma ngoại đạo, cho nên tuyệt đối không thu tiền tài bất nghĩa.
Xin nhớ kỹ.
Quân Thường Tiếu có đôi khi dù cho tam quan có lệch lạc, nhưng một ít chuyện vẫn rất chính nghĩa.
Sau khi những người bị hại đòi được tiền, đương nhiên không dám tính toán chi li, cho nên đều tản ra.
“Lão đệ!”
Sau khi trở lại phòng, Quân Thường Tiếu tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: “Quân tử lừa bịp tiền, làm gì cũng phải có đạo lý, về sau chớ có cố ý giả vờ bị đụng, nếu không thì truyền đi đối với Vạn Cổ Tông, đối với thanh danh của sư tôn ta đều không tốt.”
“Đệ hiểu rồi.”
Cố Triều Tịch có chút hổ thẹn nói: “Lần sau nhất định đệ sẽ chú ý!”
...
Ngày thứ hai.
Trên đường phố của Ma Duyên Thành so với hôm qua càng lộ vẻ quạnh quẽ.
Rất nhiều võ giả đều trốn ở trong phòng, không dám ra ngoài, sợ bị đệ tử của Vạn Cổ Tông cưỡng ép giả vợ bị đụng.
Vù vù!
Vù vù vù!
Ngoài thành, ở giữa bầu trời cách đó không xa, vòng xoáy hội tụ thành hoa cúc đang tăng nhanh tốc độ xoay tròn, bắt đầu dần dần hình thành một hình dạng cánh cửa.
“Đây chính là Ma Môn sao?” Quân Thường Tiếu thầm nói.
Hắn đã từ trong miệng Cố Triều Tịch biết được, kết nối Ma Duyên Chi Địa chính là một cánh cửa đen lớn, chỉ sau khi hoàn toàn xuất hiện và rộng mở mới có thể tuyên bố là cơ duyên đã mở ra.
“Tông chủ.”
Diêu Mộng Oánh nói: “Ta lại cảm thấy đến có lực lượng nào đó đang triệu hoán đệ tử!”
Không chỉ nàng.
Mà khi hình dáng của Ma Môn dần dần hội tụ, các ma tu thân ở trong thành trì đều cảm giác được, suy nghĩ tiến vào ma duyên chi địa cũng càng thêm mãnh liệt.
“Tông chủ!”
Lý Thanh Dương truyền âm nói: “Sư thúc và người khác đánh nhau!”
“Không phải chứ.”
Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: “Chẳng lẽ tên này lại đi ra ngoài cưỡng ép người khác rồi giả vờ bị đụng sao?”
“Ha ha!”
Hệ thống nói: “Tên huynh đệ sinh tử này của ký chủ, quả nhiên chính là phiền phức!”