Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1479 - Chương 1479. Vô Đề

Chương 1479. Vô đề
Thiết Mộc Lâm.

Cấm địa tam đẳng của Thượng giới.

Bởi vì có cây cối cứng rắn như sắt sản sinh ở bên trong, bởi vậy mới được gọi là “Thiết Mộc Lâm”

Thiết mộc có thể dùng để chế tác ra trang bị, cho nên nơi này cho dù không có thiên tài địa bảo gì, vẫn sẽ hấp dẫn không ít võ giả tới khai thác như cũ.

Giờ này khắc này.

Quân Thường Tiếu mang theo các đệ tử đi vào Thiết Mộc Lâm.

Trong không khí truyền đến tiếng gió hu hu, giống như đại biểu cho cấm địa đang khóc.

“Hửm?”

Đám tán tu ra vào ở trong đó phát hiện ra bọn họ, nhất là nhìn thấy phía trên viết hai chữ “Vạn cổ”, lập tức từ đó đã nhận ra được thân phận của bọn họ.

“Tại sao người của Vạn Cổ Tông lại đến đây?”

“Không phải là đến rèn luyện sao?”

“Ta nghe nói, trước đó không lâu phóng hỏa thiêu hủy Rừng Ma Vụ, chính là do cái tông môn này gây ra!”

Đám người đang rủ rỉ nghị luận, vô thức giữ một khoảng cách cùng bọn họ, sợ không cẩn thận lại trêu chọc, bị nhấc lên biệt hiệu nhân vật phản diện đáng xấu hổ.

Đi ra ngoài nhặt tảng đá là Thần khí, dã ngoại lịch luyện chắc chắn sẽ gặp kẻ địch, bởi vì Quân Thường Tiếu ở nơi này, phàm là có người chút trí thông minh thì đi đường đều sẽ trốn tránh hắn.

Đương nhiên.

Cẩu Thặng cũng không phải loại người vô duyên vô cớ sẽ đi gây phiền toái.

Lần này đi đến Thiết Mộc Lâm chính là mang các đệ tử đi để lịch luyện, thuận tiện từ đó thu hoạch được tài nguyên võ đạo, để cảm thấy an ủi ba giá trị đã chết đi.

“Sư thúc.”

Tiêu Tội Kỷ dừng ở một gốc cây ở phía bên ngoài giống như một tầng sắt, nói: “Đây chính là thiết mộc sao?

“Đúng vậy.”

Cố Triều Tịch gật đầu nói.

Bành!

Tiêu Tội Kỷ đánh một quyền, thiết mộc chỉ lắc lư một chút cũng không gãy vỡ ra, thế là kinh ngạc nói: “Cây này thật cứng rắn!”

Cố Triều Tịch nói: “Thiết mộc càng lâu năm, độ phòng ngự sẽ càng mạnh, cho nên ở trong tay của đại sư rèn đúc sẽ trở thành vật liệu để làm đồ phòng ngự thượng đẳng nhất.”

“Có thể mang về, để Phạm Đường chủ luyện chế thành trang bị.” Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói.

Mặc dù ở bên trong rèn đúc các có thể lấy trang bị để rèn đúc vũ khí, nhưng dù sao cũng cần có vật liệu, không cách nào sản xuất thành quy mô lớn, nếu như dùng chất liệu của thượng giới, để Phạm Dã Tử luyện chế thành trang bị, không thể nghi ngờ có thể tăng lên thực lực hạch tâm của trang bị.

Không giờ khắc nào không suy nghĩ cho tông môn, người tông chủ này không có một chút tật xấu nào cả.

Đương nhiên.

“Đừng đứng đây nữa.”

Quân Thường Tiếu nói: “Khai thác đi.”

“Vâng!”

Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và những người khác tuân lệnh, đều lấy kiếm khí sắc bén ra, cũng thuận miệng dò hỏi: “Tông chủ, mang bao nhiêu về?”

“Đương nhiên là mang toàn bộ về.” Quân Thường Tiếu nói.

“Đã hiểu!”

Mấy người đi vào phát hiện ra Tiêu Tội Kỷ đứng trước cây thiết mộc rồi thuần thục chặt xuống, sau đó chia thành mấy đoạn ném vào bên trong không gian, toàn bộ quá trình có thể nói dứt khoát nhanh nhẹn.

Bởi vì thân ở bên ngoài cấm địa, loại cây cối cứng rắn như sắt này cũng không phổ biến, bọn người Lý Thanh Dương tìm nửa vòng lớn cũng mới chặt được bốn năm cây, thế là đành phải bước đi vào chỗ sâu nhất.

Nhưng mà.

Quá trình chặt cây cũng gặp phải rắc rối.

Bởi vì cây càng lâu năm, thiết mộc có chất liệu càng tốt, đều sẽ có xen lẫn yêu thú Thiết Giáp.

Đinh!

Lý Thanh Dương chém kiếm tới, lập tức phun ra ánh sáng tia lửa tung tóe.

Cố Triều Tịch nói: “Loại yêu thú này lấy thiết mộc mà sống có năng lực phòng ngự cực mạnh, mà trên thân Thiết Giáp này cũng cực kì thích hợp dùng để làm trang bị!”

“Vậy thì mang cả bọn chúng đi cùng.”

Đã đi vào bảo sơn, chắc chắn là có thể mang đi được cái gì thì mang cái đó đi.

Kết quả là, lúc Lý Thanh Dương đang chặt cây thiết sắt lại thêm một cái nhiệm vụ nữa là săn giết Thiết Giáp yêu thú.

Chết!

Vù vù!

Vô song chi lực từ bên trong Phương Thiên Họa Kích bộc phát ra, một mảnh thiết mộc hội tụ ở khu vực, mấy chục con yêu thú Thiết Giáp bị chặn ngang, cảnh tượng vô cùng tàn bạo và máu me.

Xoát!

Tô Tiểu Mạt mở ra hai đôi chân dài, bằng thời gian nhanh nhất thu nhập Thiết Giáp sắp rơi xuống đất vào trong Không Gian Giới Chỉ.

Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ phụ trách chặt cây thiết mộc, hắn và Dạ Tinh Thần phụ trách giải quyết yêu thú, bởi vì phân công chính xác, thu thập tài nguyên vô cùng có hiệu suất, trong khoảng thời gian ngắn đã có được thu hoạch lớn.

Các võ giả qua đường cùng đi vào theo lập tức nhìn mà trợn tròn mắt.

Loại tốc độ chặt cây cùng săn giết này, nếu như tiếp tục một đoạn thời gian nữa, Thiết Mộc Lâm chắc chắn sẽ không còn tồn tại!

“Thật là đáng sợ!”

“Đây quả thực là vô tình càn quét!”

“Chẳng lẽ Thiết Mộc Lâm cũng nối gót theo Rừng Ma Vụ sao?”

“Không được, không được.”

“Chúng ta cũng không thể lạc hậu, nhất định phải thừa cơ chặt nhiều mấy cây thiết mộc, nếu không về sau cũng sẽ không có cơ hội!”

Bởi vì có đệ tử Vạn Cổ Tông điên cuồng chặt cây, cũng hấp dẫn một số lượng lớn Thiết Giáp yêu thú, cho nên những võ giả này lập tức trở nên lớn gan hơn.

“Chư vị.”

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Thiết mộc nơi này thuộc về sự sở hữu của Vạn Cổ Tông, các ngươi ai dám mang đi một cây, ngày mai ta sẽ đi đến nhà hắn ăn chực.”

“Đệ tử ở phía trước dẫn thiết quái, các ngươi ở phía sau nhặt nhạnh chỗ tốt, trên đời này cũng không có chuyện tốt như vậy đâu.”

“Vù!”

Khí thế cường đại trong nháy mắt bạo phát đi ra, các võ giả sợ hãi không rét mà run.

Được!

Thực lực ngươi mạnh, ngươi nói sao là vậy!

Các võ giả vội vàng bỏ đi suy nghĩ chặt cây thiết mộc, sau đó hóa thành quần chúng ăn dưa thuần chính nhất, quan sát các đệ tử của Vạn Cổ Tông đem từng cây thiết mộc thu nhập vào Không Gian Giới Chỉ, trong mắt tràn đầy ước ao ghen tị.

Uỳnh!

Uỳnh!

Đột nhiên, ở chỗ sâu xa của núi rừng truyền đến tiếng rống đinh tai nhức óc, chỉ nhìn một đầu yêu thú Thiết Giáp loại cực lớn giống như rùa đen ngàn năm dần dần đứng lên.

“Yêu Vương!”

“Tên này không phải bị Giới đường phong ấn rồi sao!”

Trong ánh mắt của các võ giả nổi lên sự sợ hãi, cũng không quay đầu lại quay người chạy trốn!

Lấy thực lực của bọn họ, giải quyết mấy đầu yêu thú Thiết Giáp sẽ rất khó khăn, chứ nói gì đến đi đối mặt với Yêu Vương Thiết Giáp, cho nên chạy trốn quả thật là lựa chọn sáng suốt nhất.

“Lão ca.”

Cố Triều Tịch nói: “Có điểm gì là lạ nha.”

Thiết Mộc Lâm phong ấn Yêu Vương, hắn đương nhiên đã nghe nói qua, bây giờ đột nhiên thình lình chạy đến, đã có chút khác thường.

Ánh mắt của Quân Thường Tiếu dần dần trở nên âm u lạnh lùng.

Thiết Giáp Yêu Vương xuất hiện, để hắn nhớ tới Yêu Vương ở rừng ma vụ, thế là ở trong lòng thầm nói: “Lại có người từ một nơi bí mật gần đó chơi trò ngáng chân?”

...

Một hướng khác của Thiết Mộc Lâm.

Từng đạo ánh sáng dần dần tiêu tán, Kim Hạo từ đó đi ra.

Cái Yêu Vương này ở cấm địa tam đẳng, chưa chắc sẽ mang đến uy hiếp trí mạng cho tên kia, nhưng chắc hẳn là có thể gây ra một chút phiền phức. Khóe miệng của hắn có chút cong lên, hiện ra nụ cười muốn ăn đòn.

Vừa rồi khu vực được từng đạo ánh sáng bao phủ, chính là nơi phong ấn Yêu Vương, bây giờ có đồ đột nhiên xuất hiện, chắc chắn không thoát được quan hệ cùng Kim Hạo.

Nói cách khác, Yêu Vương đột nhiên xuất hiện trong Rừng Ma Vụ cũng là do hắn gây nên, nếu không sẽ không thuần thục như vậy.

“Quân Thường Tiếu.”

Kim Hạo nhảy lên trên chiến xa, bắt chéo chân lên, nói: “Mặc dù ngươi có hậu trường là Thông Cổ Chân Nhân, nhưng ta muốn chơi chết ngươi, thật ra có rất nhiều phương pháp.”

“Có đúng không?”

Đột nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh.

Nụ cười trên mặt Kim Hạo hơi ngưng kết, sau đó quay đầu nhìn lại, đã phát hiện ra cái tên gia hỏa kia khiến cho mình chán ghét đang từng bước một đi tới.

“Bị phát hiện rồi sao?” Hắn hoàn toàn thất vọng.

Quân Thường Tiếu dừng lại ở hơn mười trượng bên ngoài chiến xa, lắc đầu, nói: “Vốn cho rằng âm thanh muốn tính toán với Vạn Cổ Tông từ một nơi bí mật gần đó chính là Lăng Dao Nữ Đế, không nghĩ tới chính là cái tên bại tướng dưới tay.”

Bốn chữ Bại tướng dưới tay đã kích thích Kim Hạo thật sâu, chỉ thấy sắc mặt của hắn dữ tợn nói: “Tiểu tử, chẳng qua ngươi chỉ ỷ lại có chí bảo, không có thứ này, ngươi ở trước mặt ta cũng không thể bằng một con chó.”

“Ngu muội!”

Ở một bên khác truyền đến một giọng nói phẫn nộ: “Miệng sạch sẽ một chút cho đại gia!”

“Hửm.”

Kim Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện phía bên phải lại thêm một thiếu niên tuổi chừng mười hai mười ba tuổi, thế là cười lạnh nói: “Tên trẻ con lông còn chưa mọc đủ, cũng dám tự xưng đại gia?”

“Lão ca.”

Cố Triều Tịch mặt âm trầm nói: “Tên này rất muốn ăn đòn!”

Tạch tạch tạch!

Quân Thường Tiếu dãn cơ tay và cơ đầu, cũng câu thông huyết mạch Thạch Tượng Tộc trong cơ thể, làn da dần dần tượng đá hóa, nói: “Đã muốn ăn đòn, vậy thì hôm nay hai huynh đệ chúng ta sẽ đánh cho hắn đến chết thì thôi!”

“Được!”

Cố Triều Tịch nắm tay lại nói: “Huynh đệ đồng tâm, sắt đá cũng nát!”


Bình Luận (0)
Comment