Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1495 - Chương 1495. Tông Chủ Của Ta Thật Lợi Hại

Chương 1495. Tông chủ của ta thật lợi hại
Có Thái Huyền Lão Nhân ở đây, hệ thống trận pháp tồn tại ở trong sơn động giống như thùng rỗng kêu to, bởi vì chỉ trong một ngày liền lấy được quyền khống chế tuyệt đối.

“Đáng giá.”

Quân Thường Tiếu dễ chịu trong lòng.

Thiêu đốt nhiều huyền thạch như vậy mời sư tôn đến đây, nếu như không phá tan được trận pháp này thì hắn tuyệt đối bị bệnh thiếu máu.

“Ta đã đóng trang bị bạo tạc ở bên trong, các ngươi có thể yên tâm lớn mật tiến vào.” Thái Huyền Lão Nhân nói.

“Đi.”

Quân Thường Tiếu mang theo đám người đi về phía sơn động bên trái đường hầm.

“Vù vù!”

Từng hơi thở thuộc tính trời đất thổi đến lại càng tinh khiết hơn, có thể thấy được bên trong tất nhiên là có mỏ quặng vô cùng dồi dào.

“Sắp phát tài rồi!”

Con ngươi của Quân Thường Tiếu lập tức lấp lóe ánh sáng.

Tại thời điểm cả thế giới đều không biết, bọn hắn lại vụng trộm tìm được một mỏ quặng Chân thạch, đây là chuyện thoải mái muốn lên trời.

Bởi vì hệ thống trận pháp đã bị Thái Huyền Lão Nhân hoàn toàn khống chế, các loại cơ quan cạm bẫy tồn tại trên đường, toàn bộ đều vào trạng thái mất đi hiệu lực, cho nên đám người một đường đi tới không có gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.

Đây không phải tìm tài nguyên, đây rõ ràng là đi dạo phố!

Một bước.

Hai bước.



Xuyên qua đường hầm sâu xa, đám người dừng ở một chỗ bên trong, hoàn cảnh có vẻ hơi ẩm ướt, chung quanh tất cả đều là bùn đất, từng viên khoáng thạch óng ánh sáng long lanh được khảm nạm bên trong, trông rất có cảm giác ôm đàn tỳ bà che mặt e thẹn.

“Lão ca!”

Cố Triều Tịch vui vẻ nói: “Chân thạch!”

Loại tài nguyên võ đạo cao cấp này, hình thái và cách thức không khác lắm so với huyền thạch, nhưng bên trong nó hội tụ năng lượng lại càng tinh thuần.

Mấy người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ lần đầu nhìn thấy chân thạch, nhất là xuất hiện trong trạng thái lít nha lít nhít ở trong tầm mắt như vậy, cho nên từng người đều mở to hai mắt mà nhìn.

Lấy ra tu luyện, khẳng định rất tốt!

Cố Triều Tịch lấy ra cái xẻng nhỏ mang theo người, nói: “Thời điểm đào chân thạch vô cùng yếu ớt, cho nên lúc đào nhất định phải cẩn thận, nếu không phá mất tầng ngoài sẽ bị xói mòn năng lượng.”

Mặc dù bị Giới đường định nghĩa là kẻ phản nghịch, nhưng bản thân hắn cũng thuộc về hàng ngũ tán tu, cho nên sau mấy chục lần trùng sinh, loại kỹ năng cuộc sống như đào khoáng này hắn vẫn tương đối hiểu.

“Lão ca.”

“Chúng ta nhanh đào đi!”

Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế, trong tay đang bưng nước trà tinh tế thưởng thức.

“Cái này … Cũng quá nhàn rỗi rồi!”

“Lão ca của ta ơi, chúng ta từ xa tới đây là để đào khoáng thạch, không phải là khách du lịch!” Cố Triều Tịch sụp đổ nói.

“Tội Kỷ.”

“Vâng.”

“Ầm ầm!”

Tiêu Tội Kỷ từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một cái máy móc trĩu nặng, sau đó bày ra trên mặt đất, từ hình thái nhìn qua thì có điểm giống thùng đựng hàng.

“Đây là cái gì?” Cố Triều Tịch ngạc nhiên.

“Sư thúc.”

Tiêu Tội Kỷ nói: “Đây là máy thu hoạch khoáng thạch, chuyên môn dùng để đào quặng.”

Biểu tình của Cố Triều Tịch lại càng ngớ ngẩn.

“Bắt đầu đi.” Quân Thường Tiếu lạnh nhạt nói.

“Ba!”

Tiêu Tội Kỷ nghe thế liền ấn vào nút khởi động trên máy thu hoạch.

“Tạch tạch tạch!”

Cửa khoang chầm chậm mở ra, từng cái người máy cỡ nhỏ cấp tốc bay ra ngoài, sau đó dựa sát ở trên vách tường, bắt đầu dùng cả tay lẫn chân đào liên tục.

Trong khoảng thời gian ngắn, cái mặt ngoài bức tường có hơn mấy ngàn viên Chân thạch đều đã bị lấy xuống, chỉnh chỉnh tề tề đặt ra ở bên cạnh, hình thành nên đống đất nhỏ.

“Cái này …”

Cố Triều Tịch nhìn mà tròng mắt trợn lồi ra ngoài.

Những con quái vật hình thù kỳ quái kia vô cùng linh hoạt, thu thập khoáng thạch lại đặc biệt chuyện nghiệp, cho hắn cảm giác bọn chúng chỉ cần tùy tiện mân mê vài cái liền có thể móc ra mấy viên Chân thạch vậy.

“Lão đệ, hiệu suất cái máy thu hoạch khoáng này của ta như thế nào?”

“Trâu bò! Quá trâu bò rồi!”

Cố Triều Tịch lại sinh ra mãnh liệt sùng bái đối với Quân Thường Tiếu, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của hắn, thâm tình nói: “Từ hôm nay trở đi, đến khi núi phẳng, trời đất dung hợp, mới dám cùng quân cự tuyệt!”

“Cút đi!”



Từng cái người máy khai thác cỡ nhỏ đang cố gắng đào móc, từng viên chân thạch dần dần chồng chất ở bên cạnh, sau đó liền được Quân Thường Tiếu nhẹ nhàng thu vào bên trong Không Gian Giới Chỉ.

Hệ thống nói: “Căn cứ theo phân tích, bên trong chân thạch chứa đựng năng lượng và độ tinh thuần còn cao hơn gấp mười lần so với huyền thạch.”

Quân Thường Tiếu đang bưng chén trà, nghe vậy thì lập tức giật bắn người lên.

Nếu tính như vậy thì, một viên chân thạch ở đây tương đương với mươi viên huyền thạch, mà bên trong nhật ký lại ghi chép số lượng chân thạch lên đến vài tỷ …

Đây không phải là mấy trăm tỉ sao!?

Che mặt.

Đây thật là phi vụ ngược đời!

Nụ cười trên mặt hắn dần thay đổi …

Không có sự cạnh tranh giữa các thế lực, cũng không có bất cứ nguy hiểm nào, vậy mà cái mỏ quặng Chân thạch lớn như thế lại cứ thế mà cho không bọn hắn, làm sao để Quân Thường Tiếu hắn không kích động, phấn khởi được!

Nếu không phải có các đệ tử ở gần đây, Quân Thường Tiếu đã muốn mở miệng ra ca hát lắm rồi.



Có máy khai thác khoáng thạch ở đây, quá trình khai thác cũng không bị gián đoạn gì, cho nên chỉ ngắn ngủi thời gian hai ngày, một cái mỏ quặng cỡ lớn đã bị bọn hắn móc sạch.

“Ha ha ha!”

“Ha ha ha!”

Bên trong hầm mỏ trống rỗng không khỏi truyền đến tiếng cười to không chút kiêng dè của Quân Thường Tiếu.

Trong nhật ký nói nơi này có khoảng vài tỷ chân thạch, nhưng sự thật sau khi đào xong, trải qua quá trình kiểm kê cẩn thận, số lượng thực thế của cái mỏ quặng này đạt tới chục tỷ, lại nhân nó với mười, chẳng khác nào … 1000 tỷ huyền thạch cả!

Chân thạch!

Đây là chân thạch!

“Không xong rồi!”

“Tông chủ đã hôn mê!”

Quân Thường Tiếu nằm trên ghế, kích động đến mức lên cơn sốc, trên mặt còn mang theo ý cười, thậm chí trong giấc mộng, mơ tới bản thân còn đang vẫy vùng trong biển khoáng thạch vô cùng vô tận, dưới sự kích động dùng hai tay ôm lấy viên đã chân thạch cực lớn hung hăng hôn một cái.

“Xoát!”

Đột nhiên, tỉnh mộng.

Quân Thường Tiếu ngửi được mùi hương hoa hồng, lúc này mới đột nhiên phát hiện bản thân hắn đang ôm Hoa Mai Khôi, gương mặt của nàng đỏ lên, cũng dần dần biểu lộ sự kinh ngạc.

Hắn.

Hôn ta?

“Xoát! Xoát!”

Bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ quay người qua chỗ khác, giống như đang nói: “Vừa rồi chúng ta không thấy cái gì hết!”

“Tông chủ của chúng ta thật lợi hại!”

Tô Tiểu Mạt nói: “Trước mặt mọi người mà cũng không bị cản trở.”

Hắn mang một thân kinh nghiệm tình cảm phong phú, đương nhiên hắn có thể nói với Hạ Thủy Vân những lời nói buồn nôn âu yếm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ở trước mặt mọi người trắng trợn thể hiện như vậy.

“Ta vừa mới làm cái gì! …” Quân Thường Tiếu đang âm thầm kêu gào trong lòng.

Hệ thống nói: “Ngươi hôn vợ ngươi.”

“Không!”

“Ta hôn chân thạch!”

“Cái này không quan trọng, quan trọng chính là tất cả mọi người đều thấy được.” Hệ thống bổ đao nói.



Mặc dù nội tâm Quân Thường Tiếu sụp đổ, nhưng dù sao trước mắt không phải thời điểm để hắn xoắn xuýt, thế là vội vàng giả dạng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, ra vẻ đạo mạo nói: “Đi, trở về tông môn!”

“Lão ca.”

Cố Triều Tịch nói: “Bây giờ vẫn chưa đi được?”

“Vì sao?” Quân Thường Tiếu nói.

Cố Triều Tịch chân thành nói: “Cái mỏ quặng chân thạch này tồn tại trong hoàn cảnh có thuộc tính thiên địa cực mạnh, mà lại ở cái nơi chim cũng không thèm ị này, nhất định là có nguyên nhân nào đó.”

“Không sai.”

Hắc Bạch La Sát đồng ý nói.

Yêu thú cũng chẳng muốn đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này, vậy mà lại chôn giấu một cái mỏ quặng chân thạch lớn như thế, chuyện này không khoa học chút nào cả!

“Nguyên nhân gì?” Quân Thường Tiếu hỏi.

Cố Triều Tịch nâng lên cái cằm, nói: “Chân thạch hình thành có hoàn cảnh nhân tố, cũng có một nhân tố khác, đó chính là …” Hắn dừng một chút, nói: “Chân thạch chi mẫu!”

“Chân thạch chi mẫu.”

Hệ thống nói: “Nguồn đá mẹ chân chính tạo ra chúng!”

“Ta hiểu!”

“Không cần phổ cập khoa học với ta!”

Mặc dù Quân Thường Tiếu chưa từng nghe qua, nhưng từ tên nghe qua cũng có thể đại khái hiểu rõ, thế là con mắt lóe sáng, nói: “Chẳng lẽ trong cái mỏ quặng này còn tồn tại chân thạch chi mẫu?”

Cố Triều Tịch lắc đầu nói: “Chỉ là phán đoán mà thôi.”

“Tông chủ!”

Nhưng vào lúc này, từ chỗ sâu trong mỏ quặng truyền đến giọng nói của cá chép Nhậm Sơn đang la lên: “Mau đến xem!”


Bình Luận (0)
Comment