Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1503 - Chương 1503. Hà Vô Định: “Ta Quá Khó Khăn Rồi.”

Chương 1503. Hà Vô Định: “Ta quá khó khăn rồi.”
Căn cứ theo dĩ vãng, Quân Thường Tiếu đại khái có thể xác định, chỉ cần mua được tàn quyển tất nhiên là từ địa phương khác trộm được, như là quyển hai từ Hoa Mai Khôi, quyển ba từ Hắc Bạch La Sát.

Nhưng là, tàn quyển một đâu?

Ở đây cũng có người bị hại rồi?

Hôm nay khi Hà Vô Địch đem cố sự của mình nói ra một phần, nghi án nhiều năm rốt cục đã phá giải, hóa ra hắn chính là thằng xui xẻo nhậm chức đầu tiên.

“Duyên phận.”

Hệ thống nói: “Đây chính là duyên phận.”

“Phi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Người ta max cấp về không, chính là bị ngươi hại.”

“Nhưng được lợi chính là ký chủ.” Hệ thống nói.

“Ta không biết rõ tình hình.”

Đối với chuyện này, Quân Thường Tiếu hoàn toàn chính xác không thể nói là có lỗi lầm lớn gì, dù sao hắn vốn không biết thương thành còn có thể thiết kế lừa gạt người như vậy, nếu như hắn biết, khẳng định... Không có nếu như.

“Về sau ta hiểu được.”

Hà Vô Địch nói: “Tàn quyển biến mất, kỳ thật cũng là cơ duyên, bởi vì không có nó, ta sẽ không gia nhập tông môn Thất Huyền do tiền bối sáng tạo, theo đuổi võ đạo càng cao hơn.”

Nói thật, từ thế giới cao cấp rơi vào thế giới cấp thấp hơn, cảnh giới tu vi toàn về không, đổi lại người khác khẳng định không chịu được, ngay từ đầu hắn khẳng định cũng thống khổ, nhưng cho đến khi gia nhập Vạn Cổ Tông thì có lĩnh ngộ càng sâu hơn.

Cơ duyên.

Đây hết thảy đều là cơ duyên.

Thậm chí Hà Vô Địch thường xuyên suy nghĩ, mình có thể tìm tới tàn quyển, đi vào đại lục Tinh Vẫn, có thể hay không chính là tiền bối Thất Huyền trong cõi u minh đã an bài mọi thứ.

Khả năng có người sẽ nói não bổ cũng quá mạnh mẽ.

Trên thực tế khi tu vi đạt tới trình độ nào đó, nhất là Thất Huyền Thánh Tôn trong lòng Hà Vô Địch có địa vị rất lớn, thậm chí thờ phụng thành thần.

Thần.

Không gì không làm được.

Huống chi, bởi vì tàn quyển ngoài ý muốn biến mất, bị ép chạy đến hạ giới, kết quả tại Vạn Cổ Tông nhìn thấy phó bản, thậm chí còn là nguyên bộ, có thể không cho người ta não bổ sao.

“Trước kia ngươi đến cảnh giới gì?” Quân Thường Tiếu hỏi.

“Ờ...”

Hà Vô Địch hơi suy nghĩ, nói: “Tầm Chân Cảnh.”

Tại vừa rồi thời điểm nói liền cố ý che giấu trọng yếu tình báo, cho nên cảnh giới khẳng định cũng muốn che giấu một chút, không phải rất dễ dàng liền lộ tẩy.

“Khó trách.”

“Quân Thường Tiếu nói: “Đối với võ học lại lý giải sâu như vậy.”

Trước mắt chiến lực mạnh nhất ở Vạn Cổ Tông là Cố Triều Tịch, cũng chẳng qua chỉ Bát Chuyển - Chuyển Đan Cảnh, cường giả Tầm Chân Cảnh không thể nghi ngờ là cấp độ cao hơn, thực lực càng mạnh hơn.

“Haiz.”

Hà Vô Địch thở dài nói: “Mặc dù phương diện lý giải võ học rất tốt, nhưng cảnh giới tăng lên còn cần bước từng bước từng bước.”

Ý tứ này nói rất rõ ràng, chính là đang nói cho Quân Thường Tiếu, hiện tại ta là phượng hoàng nghèo túng không bằng gà, tuyệt đối đừng trông cậy vào ta đến chống đỡ tông môn.

Hà Vô Địch thật sự quá vô danh.

Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung, đó chính là cẩu vương.

Nguyên nhân tạo thành loại tính cách này, là do thế giới đã từng sinh hoạt, mặc dù không kém, nhưng tuyệt đối không phải hàng đầu, chỉ có thể một đường làm gà chó đi lên, hoàn toàn trải qua khó khăn.

Nói trắng ra là.

Hà Vô Địch ở thế giới cao cấp chẳng qua thuộc về tiểu nhân vật, một đường phát triển khiêm tốn dần dần trưởng thành, trong tính cách chú định sẽ không quá phô trương, thậm chí thời khắc ẩn nhẫn.

Hắn cùng với Dạ Tinh Thần chính là hai thái cực, phân biệt là người ẩn danh và gã chuyển phát nhanh.

“Cho nên.”

Quân Thường Tiếu lại vỗ bả vai, nói: “Khoảng thời gian này chỉ điểm nhiều cho A Ngưu một chút, để hắn có thể càng mạnh lên nhanh hơn.”

“Hả?”

Hà Vô Địch trợn tròn mắt.

Đương nhiên.

Quân Thường Tiếu lại bổ sung: “Nếu như thời gian tương đối nhàn, cũng có thể đi giảng võ đường, thay thế Cát lão giảng giải vấn đề võ đạo cho đồng môn.”

Ngươi đẳng cấp về không, ta tỏ ra là đã hiểu.

Nhưng dù sao cũng từng là Tầm Chân Cảnh, kiến thức võ đạo khẳng định phong phú, mang lợi cho đồng môn, quả thật là lựa chọn tốt nhất.

“Tông chủ, ta...”

“Cứ quyết định như vậy đi.”

Sau khi Hà Vô Địch nói ra thân phận à cảnh giới cũ của mình, lập tức thu hoạch được một việc cực kỳ khủng khiếp, phụ trách chỉ đạo Dạ Tinh Thần và những tông môn khác, đương nhiên, tiền đề nhất định phải là sau khi đóng cửa.

Ta quá khổ mà.

...

Điểm cống hiến, điểm cống hiến.

Ngồi trên ghế trong thư phòng, Quân Thường Tiếu xoa huyệt thái dương nói.

Cho Dạ Tinh Thần lượng tài nguyên lớn, để người có kinh nghiệm võ đạo phong phú như Hà Vô Địch đi dạy bảo hắn, chỉ thuộc về phương thức tăng thực lực thông thường, nếu như điều kiện cho phép, khẳng định phải bật hack.

Nhưng mà.

Điểm cống hiến không đủ.

Quân Thường Tiếu tuyệt không tin tưởng, sau khi đổi mới miễn phí, có thể đã lướt được được đạo cụ như ý muốn, huống chi coi như có lướt được, chỉ có 20 vạn cũng mua không nổi.

“Làm nhiệm vụ.”

“Để đệ tử làm nhiệm vụ càng nhanh hơn.”

Cũng may nhiệm vụ tông môn hoàn toàn mới xuất hiện, để Quân Thường Tiếu có con đường được thu hoạch ba giá trị ổn định, mà không phải toàn bộ nhờ vào công lao miệng tiện của hệ thống để phát động nhiệm vụ chi nhánh.

“Đúng rồi.

Còn có nhiệm vụ sử thi.

Hi vọng chờ kết toán sau có thể cấp cho ban thưởng lớn, như phối phương đan dược tăng lên tới Tầm Chân Cảnh.

“Nói chuyện, tỏ thái độ.”

“Hoàn toàn không có vấn đề gì, ký chủ nhất định sẽ được như nguyện.”

Hệ thống cuối cùng mở miệng, xét thấy công lực miệng tiện lúc trước, lần này nói thẳng ra có vẻ có hữu ích.

Tới đi.

Ngồi đợi bị vả mặt.

...

Thông tin thảo nguyên Thanh Thanh có khoáng mạch chân thạch cỡ lớn để đào, nhưng đã lại bị người khác nhanh chân đến trước dần dần truyền ra ở thượng giới, trong nháy mắt trở thành chủ đề đứng đầu.

Đương nhiên.

Mọi người đang thảo luận càng nhiều, khoáng mạch đến cùng bị ai đào đi?

“Còn có thể là ai, khẳng định Lăng Dao Nữ Đế nha.”

“Ta nghe nói, các đại đạo tông tề tụ Tiên Cảnh đã đến cửa ép hỏi nàng, nếu không phải Thanh Vi Chân Nhân xuất hiện, sợ rằng sẽ trực tiếp đánh nhau.”

“Nữ nhân này ở Giới đường cũng không có thực quyền quá lớn, dám đoạt khoáng mạch cùng với nhiều Đạo Tông như vậy, lá gan không nhỏ đâu.”

Từ tình huống bên trong đám người nghị luận, Quân Thường Tiếu bày mưu tính kế rất thành công, các võ giả qua đường đều nhận định Lăng Dao Nữ Đế đã đào đi khoáng mạch cỡ lớn.

Lời đồn nhiều, liền sẽ biến thành thật.

Tin đồn truyền nhiều, vậy liền dần dần trở thành chân tướng.

“Chủ nhân.”

Bên trong cung điện tráng lệ, lão giả còng lưng cau mày nói: “Thượng giới đều đang nghị luận ngài.”

Lăng Dao Nữ Đế nói: “Người ngu muội mới có thể tin vào lời đồn.”

“Giới đường biết được ngài là đồ đệ của Thanh Vi Chân Nhân, ngài nhất thiết phải bằng tốc độ nhanh nhất đi đến tổng bộ một chuyến.” Lão giả còng lưng nói.

...

Lăng Dao Nữ Đế rất bực bội.

Lần này bị người hữu tâm ác ý vu oan hãm hại, ngoại trừ dẫn tới thế nhân nghi kỵ, kỳ thật không có tổn thất thực chất gì, duy chỉ có chuyện bại lộ sư tôn là Thanh Vi Chân Nhân, dù sao là năm đó sư phụ cùng Giới đường có cừu oán, còn phân loại làm kẻ phản nghịch.

“Vốn cho rằng có thể giấu lâu hơn một chút, chẳng qua đã bị bọn họ biết cũng không quan trọng.”

Lăng Dao Nữ Đế dò hỏi: “Điều tra thế nào rồi.”

“Bẩm chủ thượng.”

Lão giả còng lưng nói: “Mấy tháng gần đây không có người khả nghi tiến vào Tây Bắc, lại không người tiến vào thảo nguyên Thanh Thanh.”

Chuyện bị người khác bày mưu tính kế, khẳng định phải điều tra.

Nhưng ở phương diện này Quân Thường Tiếu làm cũng không tệ, hoặc là cưỡi Chiến thuyền Thông Cổ triển khai toàn bộ tốc độ, hoặc bố trí trận pháp ngăn cách để đi tới, trên đường căn bản không bị người qua đường phát hiện .

Ngẫm lại cũng đúng.

Sớm từ nhiệm vụ biết được khoáng mạch xuất thế, đến thời điểm nhất định phải cẩn thận, nếu bị người khác biết khẳng định đưa tới nghi kỵ cùng phiền phức.

Lăng Dao Nữ Đế nói: “Cái người tính toán ta, có chút không đơn giản, có phải là Táng Nguyệt Các hay không, đã biết được chuyện ta giết tay trong mà bọn họ an bài ở Giới đường?”

“Có khả năng.”

Lão giả còng lưng biểu thị sự đồng ý.


Bình Luận (0)
Comment