Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1507 - Chương 1507. Dạ Tinh Thần Thức Tỉnh Huyết Mạch.

Chương 1507. Dạ Tinh Thần thức tỉnh huyết mạch.
Sau khi Dạ Tinh Thần ăn dịch cải tạo, máu trong cơ thể trong nháy mắt trở nên nóng rực thiêu đốt toàn thân hắn, mang đến thống khổ cực kỳ mãnh liệt, làm cho khuôn mặt hắn trở nên cau có vô cùng khó coi.

“A Ngưu.”

Quân Thường Tiếu cả kinh nói.

Hệ thống nói: “Không cần lo lắng, hắn như vậy là đang chuẩn bị dung nhập huyết mạch, lúc trước tình trạng ký chủ khi thức tỉnh Thạch Tượng Tộc cũng như vậy.”

“…”

Quân Thường Tiếu trầm mặc.

“A a.”

Dạ Tinh Thần lại lần nữa hét lên thảm thiết.

Giờ này khắc này, không ai có thể có thể trợ giúp hắn, chỉ có dựa vào bản thân để vượt qua thử thách này mà thôi.

Nếu thành công, hắn sẽ có được một cơ thể huyết mạch đặc thù, còn nếu như thất bại … sợ rằng sẽ vì chuyện này mà thân bại danh liệt.

Hối hận không?

Không.

Dạ Tinh Thần không hối hận.

Ngay cả khi hắn biết được sau khi uống dịch cải tạo gen sẽ phải trải qua tra tấn vô cùng thống khổ, nhưng hắn vẫn không do dự mà uống nó, bởi vì đã là cường giả thì chưa từng sợ hãi cái chết.

“A Ngưu.”

Quân Thường Tiếu ở trong lòng khích lệ nói: “Chịu đựng.”

“A a.”

“A a a.”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên làm lòng người nghe không khỏi sợ hãi.

Cùng lúc đó, máu trong cơ thể hắn cũng đang điên cuồng biến đổi, tạo ra kích thích sâu thẳm trong linh hồn của hắn, khiến cho hai mắt hắn dần trở nên đỏ lừ, da thịt lộ ra bên ngoài cũng hiện ra những hoa văn có hình thù kỳ quái.

Hệ thống nói: “Hắn sắp dung hợp rồi.”

“Cố lên, cố lên.”

Quân Thường Tiếu nắm chặt nắm đấm, tiếp thêm sức lực cho Dạ Tinh Thần, từ biểu cảm cũng có thể thấy được, so với khi bản thân hắn thức tỉnh huyết mạch còn khẩn trương hơn nhiều.

Lúc này Dạ Tinh Thần đã không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào, bởi vì bị thống khổ tra tấn mà hắn đã mất đi thính lực, thậm chí sau khi tiếp nhận loại tra tấn này, tinh thần cùng linh hồn của hắn cũng đứng trên bờ vực sụp đổ.

“Ông.”

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, thống khổ dần dần biến mất.

Trên mặt Dạ Tinh Thần tràn đầy vẻ ngạc nhiên khi thấy bản thân đang đứng trong một thôn trang, có chút kinh ngạc nói: “Huyễn cảnh?”

“Đi theo ta.”

Đột nhiên, có một âm thanh từ phía sau truyền đến.

Dạ Tinh Thần quay đầu nhìn lại, và thấy một thiếu niên bình thường đang chạy trên con đường lầy lội vừa mới mưa xong, trên tay cầm một chiếc diều đã bị hỏng.

Từ cách di chuyển của thân thể, thân ảnh cũng bắt đầu mờ ảo.

Quả nhiên, đây là huyễn cảnh, Dạ Tinh Thần có thể lấy thân phận là người đứng xem nhìn thiếu niên này, nhưng thiếu niên lại khó mà phát hiện ra sự tồn tại của hắn..

“Bùi A Ngưu.”

Đúng lúc này, từ vũng bùn lúc nãy lại chạy ra một thiếu nữ thanh tú, dậm chân hô: “Đứng lại cho ta.”

“Bùi A Ngưu?”

Tâm Quân Thường Tiếu chấn động, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Rất nhanh hắn liền phát hiện, bất luận là đường nét hay tướng mạo, đều rất giống với tên tiểu tử nhà hắn, cho nên hắn liền nhận ra: "Đây là thời niên thiếu của A Ngưu sao?”

Nữ hài cũng nhìn rất quen mắt.

Dạ Tinh Thần đột nhiên nghĩ đến cái gì, cau mày nói: “Huệ nhi?”

“Đuổi theo ta, nếu ngươi đuổi kịp ta sẽ trả lại diều cho người.” Người thiếu niên vừa chạy vừa hô, trên mặt đều là vui cười.

“Phù phù.”

Thiếu nữ ngã nhào trên đất, bị bùn đất bắn tung tóe lên mặt.

“Ha ha ha.” Thiếu niên cười to nói: “Thành con mèo hoa lớn.”

“Ngươi …”

Thiếu nữ xóa đi bùn bẩn trên mặt, nước mắt to như hạt đậu từ gương mặt trượt xuống.

“Làm sao lại khóc vậy?” Thiếu niên đi qua, đỡ nàng dậy, lại đưa diều cho nữ hài kia: “Trả lại cho ngươi này.”

“Ta không cần nữa.”

Thiếu nữ ném mạnh cái diều xuồng mặt đường đầy đất, sau đó vừa tức giận vừa ủy khuất rời đi.

“Huệ nhi.”

Thiếu niên hô: “Ta nói đùa thôi, ngươi đừng nóng giận mà.”

Quả nhiên.

Thiếu nữ kia chính là Huệ nhi.

Dạ Tinh Thần chau mày nói: “Đây không phải ký ức thời niên thiếu của hai người họ sao, sao ta lại có thể nhìn thấy được?”

“Hô.”

Đột nhiên có thống khổ mãnh liệt đánh vào tinh thần hắn, làm hắn theo bản năng mà ôm lấy đầu.

Sau đó, cảnh tượng lại một lần nữa thay đổi, lúc này hắn đang đứng trong một khu rừng u ám, hắn thấy trong tay thiếu niên A Ngưu kia đang cầm một cái gậy lớn giằng co với một con sói hoang, còn thiếu nữ Huệ Nhi kia thì đang sợ hãi trốn sau lưng thiếu niên đó.

“A Ngưu, ta sợ hãi.”

“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Kết quả cuối cùng, hắn bị sói hoang làm bị thương, may mà thợ săn trong thôn tới kịp lúc mới cứu được hai người họ.

Vì không phải là ký ức bị cưỡng ép vào trong đầu hắn, nói ngắn gọn, qua hai màn phát sinh vừa rồi, có nghĩa là hai người A Ngưu và Huệ Nhi cùng lớn lên từ nhỏ, từ có mâu thuẫn, lâu ngày lại dần dần nảy sinh tình cảm.

Nhưng.

Dạ Tinh Thần lại có chút không hiểu.

Ký ức của hai người này tại sao lại để cho hắn nhìn thấy chứ?

Chẳng lẽ, tên bị đoạt xá kia, thời điểm linh hồn bị hủy diệt đã đem một phần ký ức dung nhập vào bên trong linh hồn của hắn?

Cảnh tượng vẫn tiếp tục biến đổi, tất cả đều là những chuyện liên quan đến thiếu niên A Ngưu và thiếu nữ Huệ nhi kia.

“Ông.”

Khoảng một lúc sau, cảnh tượng chuyến đến thời điểm Bùi A Ngưu tham gia lễ trưởng thành, hắn đứng trước mặt Huệ Nhi lúc này thấp hơn hắn một cái đầu, nhếch miệng cười nói: “Chờ ngươi trưởng thành, ta đến cưới ngươi.”

“A Ngưu ca.”

Khuôn mặt Huệ Nhi nghe thấy thế thì đỏ lên.

“Đương nhiên rồi.”

Bùi A Ngưu chỉ vào con trâu đang buộc trên tàng cây Thanh Ngưu phía xa, nói: “Ta sẽ dùng nó để cưới ngươi về nhà, để ngươi cả một đời đều vui vẻ hạnh phúc.”

Con em nhà giàu thường thường cưỡi ngựa cao to hoặc kiệu lớn tám người khiêng đến cưới vợ, người bình thường thì dùng con lừa hoặc trâu.

Huệ Nhi che miệng cười một tiếng, nói: “A Ngưu ca, ngươi có phải là không rời được con trâu này đúng không?”

Bùi A Ngưu đi tới, bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, chân thành nói: “Ta nguyện ý làm trâu của nàng cả đời.”

“Trâu … Trâu … Trâu … Trâu … Trâu …”

Bên tai Dạ Tinh Thần không ngừng lặp lại mấy chữ này, thân thể vốn đang yên ổn lúc này lại bộc phát đau đớn một lần nữa, Dạ Tinh Thần lấy tay ôm đầu, mà người ở bên ngoài nhìn được, người đang quỳ trên mặt đất kia, hoa văn trên da thịt hắn lại càng thêm óng ánh.

“A a a.”

Tiếng rống đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.

“Xoát.”

“Xoát.”

Đúng vào lúc này, đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đã đi vào Long Thủ Phong, cho đến khi thấy rõ tình hình trong đình viện thì cùng nhau mở to hai mắt nhìn, bởi vì hiện ra tại trong tầm mắt lại là một con—— Thanh Ngưu.

“Cái gì.”

Quân Thường Tiếu cũng há hốc miệng ra.

Làm người chứng kiến, hắn tận mắt thấy hai bên trán của Dạ Tinh Thần chui ra hai cái sừng trâu, sau đó từ hình dạng người cấp tốc hóa thành hình dạng của một con trâu.

“Gen cải tạo thành công.” Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu chỉ vào cái đầu Thanh Ngưu kia, trên mặt thể hiện sự sụp đổ thức gầm thét lên: “Từ người biến thành trâu, mẹ nó ngươi còn dám nói là gen cải tạo thành công?”

“Ký chủ nghĩ đây là một con trâu bình thường sao?” Hệ thống lạnh nhạt nói.

“Làm sao.”

Quân Thường Tiếu tiếp tục gầm thét lên: “Chẳng lẽ vẫn là lão tử ra Hàm Cốc Quan cưỡi Thanh Ngưu đến sao.”

“Nếu thật là tọa kỵ của lão tử, cái đệ tử này của ngươi cũng thật trâu bò rồi, dù sao bàn về sức chiến đấu chắc cũng không thua kém Đại Thánh đâu.” Hệ thống nói.

Nhưng vào lúc này, Thanh Ngưu đột nhiên trở nên to lớn, đem đình viện hủy hoại.

Quân Thường Tiếu kịp thời chạy ra ngoài, nhưng Lý Thanh Dương thống khổ che ngực nói: “Tổn thất này so đấy võ trường còn lớn hơn nhiều.”

“Gào.”

Thanh Ngưu to lớn chừng mấy chục trượng, lớn tiếng gầm thét, năng lượng ẩn chứa xung quanh cũng làm cho không gian chấn động.

“Mạnh như vậy sao?”

Quân Thường Tiếu mở to hai mắt nhìn.

Cố Triều Tịch cũng chạy tới đây, kinh ngạc nói: “Đây là giống trâu nào?”

“Tộc?”

“Không sai.”

Cố Triều Tịch ngay lập tức đưa ra phán đoán sau khi cảm nhận hơi thở và sức mạnh mà nó toát ra: “Đây chắc chắn không phải là một trâu thú phổ thông, chắc hẳn là đến từ một loại tộc đàn nào đó, giờ phút này thức tỉnh, cho nên mới đem bản thể lộ ra.”

“A Ngưu ca …”

Trên ngọn núi nơi đệ tử sinh sống, Huệ nhi nhìn thấy trên Long Thủ Phong đột nhiên xuất hiện một con trâu to lớn, nước mắt ngăn không được chảy xuống.

“Sao tự nhiên lại khóc vậy?”

Bởi vì Thanh Ngưu này và Bùi A Ngưu năm đó giống nhau như đúc.

“Ta chờ ngươi tới cưới ta, nhưng đã thiên nhân cách xa nhau mãi mãi.”

“Gào.”

Thanh Ngưu to lớn đứng ở trên Long Thú Phong phẫn nộ rống to, chợt nhún người nhảy lên, rơi vào trên đỉnh Linh thú, hai mắt đỏ hồng dán chặt vào Tử Lân Yêu Vương đang ngồi trước cửa đại sảnh.

“A.”

Tử đường chủ đứng lên, trơn tru cởi áo khoác xuống, lắc đầu lắc vai nói: “Sao thế, muốn cùng bản vương đánh một trận sao?”


Bình Luận (0)
Comment