Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1510 - Chương 1510. Mãnh Thú Sắt Thép

Chương 1510. Mãnh thú sắt thép
Tông môn tuy có các loại phương tiện cùng chân thạch võ đạo, nhưng Dạ Tinh Thần vẫn lựa chọn đi xông pha, dù sao con đường cường giả phải trải qua sinh cùng tử.

Nói đến cũng lạ.

Sau khi hắn rời khỏi tông môn bước vào một mảng núi rừng, cảm nhận được hương thơm cỏ xanh, trong lòng ngược lại bình tĩnh hơn không ít.

Hiển nhiên, đây là bởi huyết mạch.

Lúc này, Dạ Tinh Thần nếu đột nhiên ngồi xổm xuống ăn miếng cỏ, mọi người không cần kinh ngạc, dù sao bản thể là con trâu xanh to, đói bụng ăn chút cỏ bổ sung dinh dưỡng không phải quá bình thường sao?

“Đi đâu bây giờ?”

Lấy ra bản đồ, trái lo phải nghĩ.

Rèn luyện sơn dã bình thường khẳng định không thỏa mãn được Dạ Tinh Thần, hắn cần theo đuổi cực hạn kích thích, ví dụ như... Cấm địa.

“Ừm?”

“Ngưu Yêu sơn?”

Dạ Tinh Thần ở trên bản đồ thấy được một cấm địa, vì thế có lựa chọn nói: “Đi nơi này.”

Chỉ từ tên có thể nghe ra, nơi này hẳn là có liên quan với ngưu thú, vừa vặn phù hợp Thanh Ngưu huyết mạch hắn vừa mới thức tỉnh.

“Vù!”

Thất Thải Huyễn Quang Dực mở ra, hóa thành hào quang bay đi.

Vài ngày sau.

Dạ Tinh Thần xuất hiện ở bên ngoài Ngưu Yêu sơn.

Giờ phút này, lối vào đã hội tụ lượng lớn tán tu, có kẻ tạo thành đoàn đội, đang bẻ tay bẻ chân đi vào, có kẻ còn đang chiêu mộ đồng đội.

“Lão đệ.”

Một võ giả xấu xí gầy gò tới gần, cười nói: “Có hứng thú tổ đội hay không?”

“Cút.”

Đơn giản, lưu loát.

Không hổ là Ngưu ca xã hội ta.

“...”

Võ giả gầy gò bị đốp chát thẳng mặt, chỉ có thể hậm hực rời đi, trong lòng thì khó chịu nói: “Kiêu cái gì mà kiêu.”

Dạ Tinh Thần đến, khiến không khí lối vào cấm địa tỏ ra hơi lạnh lẽo, bởi vì bản thân hắn không phóng thích gì khí tức võ đạo, nhưng vô hình trung sẽ tản mát ra một loại khí thế đặc thù.

“Rất mạnh!”

Mọi người ở trong lòng đưa ra đánh giá.

“Tiểu ca ca.”

Ngay lúc này, một nữ nhân dung mạo xinh đẹp đi tới, chớp chớp mắt nói: “Có thể mang tiểu nữ tử đi vào không?”

“Ngươi đang nói chuyện với ta?” Dạ Tinh Thần nói.

“Đúng rồi.”

“Ầm ——————— “

Bất ngờ không kịp đề phòng, nắm tay lạnh lùng trực tiếp đánh lên bụng nữ tử, cả người bay vút đi, sau đó tóc tai bù xù ngã vật trên thân tường nơi xa.

“Nhớ kỹ.”

Dạ Tinh Thần thu hồi nắm tay, nói: “Đừng đến phiền ta.”

Đủ loại hành vi của Quân Thường Tiếu trước kia, được xưng là trực nam sắt thép, hành vi của A Ngưu hôm nay, có thể xưng là mãnh thú sắt thép.

“Quá độc ác rồi!”

Các lộ võ giả đều thấp giọng nghị luận, ánh mắt nổi lên sự kiêng kị.

Ở trong thế giới cao võ, nữ nhân cũng thuộc về quần thể yếu thế, ra tay tàn nhẫn như thế, đối đãi nam nhân khẳng định càng thêm hung tàn, tuyệt đối không thể trêu chọc!

“Ngươi...”

Nữ tử kia ôm bụng, thống khổ nói: “Chờ... Chờ đó cho lão nương!”

“Rống!”

“Rống!”

Ngay lúc này, trong núi truyền đến từng đợt rống giận, nghe qua giống tiếng trâu.

“Có thể đi vào rồi!”

“Đi!”

Các lộ võ giả kết đội ùa vào.

Ngưu Yêu sơn là cấm địa hạng ba, khác với nơi khác, chỉ có ngưu yêu thú tồn tại bên trong xuất hiện mới sẽ dẫn lên hứng thú của mọi người, nếu không ngày thường lười đi vào.

Vì sao?

Bởi vì trong núi không có thiên tài địa bảo gì, tài phú lớn nhất chính là ngưu yêu, da lông, thịt xương trên người có thể cầm bán giá tốt, đặc biệt tinh hạch càng có thể sử dụng cho rèn đúc vật phẩm phòng ngự.

Trước kia, mọi người đi cấm địa sẽ lấy ‘thăm dò’ hình dung, bởi vì tài nguyên bên trong cần đi cẩn thận tìm kiếm.

Võ giả đi Ngưu Yêu sơn thì lấy ‘săn giết’ hình dung, bởi vì ở nơi này giết càng nhiều, thu hoạch tài nguyên càng nhiều.

“Vù!”

Dạ Tinh Thần đi vào.

Võ giả khác đều là kết đội, ít nhất cũng phải có năm người, mà hắn là lẻ loi một mình.

“Tên đáng giận...” Nữ nhân xinh đẹp bị một đấm kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Thù này, lão nương sớm hay muộn sẽ báo!”

Dứt lời, xoay người rời đi.

“Ồ?”

Ngay lúc này, nơi xa có một đám võ giả đi tới, cầm đầu là người trung niên hói đầu, nhếch miệng cười nói: “Đây không phải Vi tam nương sao, sao lại bị thương rồi?”

“Bưu ca!”

Mắt của nữ nhân xinh đẹp sáng lên.

Mình đang sầu như thế nào tìm tên kia báo thù, kết quả lập tức gặp người quen cũ!

...

Ngưu Yêu sơn.

Một núi rừng quy mô coi như tạm được, bên trong tùy ý có thể thấy được dấu chân lõm xuống, nhìn từ hình thái rõ ràng là móng guốc.

“Ầm!”

“Ầm!”

Yêu thú tương tự bò Tây Tạng kết đội húc nhau, cây cối cao lớn bị húc đổ, tảng đá sụp đổ thành mảnh vỡ.

“Ngăn lại!”

“Đừng để chúng nó chạy!”

“Mau mau mau!”

Các lộ võ giả lục tục vào đã bắt đầu bận rộn.

Bọn họ có người đang lùa đàn trâu, có kẻ đang bố trí cạm bẫy, rất nhanh liền nhìn thấy từng con ngưu yêu thú hoặc là lạc đàn, hoặc là bị quăng lưới, trở thành con mồi đợi làm thịt.

Dạ Tinh Thần từ phụ cận đi ngang qua coi như không thấy.

Đám ngưu yêu thú này thực lực cũng không mạnh, phần lớn ở cấp độ Phá Không cảnh, hắn đã cần rèn luyện, khẳng định cần đi chỗ sâu hơn khiêu chiến kẻ cấp bậc cao.

Đương nhiên.

Tuy có được Thanh Ngưu huyết mạch, không đại biểu hắn là trâu thật, thật ra đơn giản khoa học hóa kế thừa huyết mạch nào đó, bản thân vẫn quy là nhân loại, sẽ không bởi vì ngưu yêu thú tử vong mà bi ai hoặc phẫn nộ.

“Vù! Vù! Vù!”

Ngay tại lúc sắp rời khỏi khu vực này, bước vào khu vực sâu hơn nữa, phía sau đột nhiên lao ra mấy chục võ giả ăn mặc thống nhất.

A Ngưu, bị vây rồi!

“Ừm?”

Các lộ tán tu đang đi săn đều quay đầu nhìn lại, từ cách ăn mặc của đám người kia nháy mắt khẳng định, đây là Dã Lang dong binh đoàn* lăn lộn ở phụ cận, đoàn trưởng tên Trương Đức Bưu, người giang hồ xưng Bưu ca.

(*: đoàn lính đánh thuê Sói Hoang)

“Mau nhìn!”

“Còn có Vi tam nương!”

“Nghe nói nữ nhân này cùng Trương Đức Bưu từng có quan hệ thân mật, lần này chỉ sợ là tới báo thù vừa rồi bị đánh.”

Mọi người đều lấy ánh mắt đồng tình nhìn về phía Dạ Tinh Thần.

Trêu chọc một nữ nhân ác độc, muốn ra khỏi Ngưu Yêu sơn chỉ sợ khó rồi.

Tán tu lăn lộn khu vực này ai chẳng biết, Vi tam nương giỏi về lợi dụng vẻ đẹp của mình để thu hoạch tài nguyên cùng nhân mạch muốn có, trêu chọc nàng tương đương trêu chọc một tên diêm vương.

“Tên đáng giận!”

Vi tam nương trừng mắt nói: “Dám đánh lão nương, ngươi hôm nay phải chết ở chỗ này!”

Trương Đức Bưu đứng ở trước mặt Dạ Tinh Thần, nghiêng đầu đánh giá hắn một phen, sau đó phun ra cỏ dại ngậm trong miệng, nói: “Tiểu tử, đánh nữ nhân tính là bản lãnh gì.”

“Đến đến.”

Đưa mặt qua, nói: “Có năng lực thì đánh lão tử.”

“Bốp!”

Dạ Tinh Thần phất tay.

Dưới pha quay chậm, mặt Trương Đức Bưu nghiêng đi, răng cùng máu tươi bay ra, chậm rãi bay đi.

Vươn mặt ra bảo người ta đánh, yêu cầu kỳ quái như vậy, Quân Thường Tiếu cũng chưa từng thấy.

“Bịch!”

Trương Đức Bưu rơi xuống đất trượt ra hơn mười trượng, đầu trực tiếp va vào trên tảng đá, trên mặt rõ ràng có thể thấy được năm dấu ngón tay.

Mấy chục tên thủ hạ đầu tiên là ngẩn ra vài giây, sau khi ý thức được lão đại thực sự bị đánh rồi, nhao nhao mang lực lượng rót vào trong binh khí loạn đao chém tới.

“Một đám rác rưởi.”

Hai tay Dạ Tinh Thần chợt trào ra lực lượng chân linh, trực tiếp hóa thành tấm lưới lớn mắt thường có thể thấy được, mang võ giả đoàn lính đánh thuê ép tới bao phủ toàn bộ, lạnh nhạt nói: “Chết!”

“Tứ chuyển!”

“Kẻ này là tứ chuyển!”

Các lộ võ giả nơi xa đều kinh hô.

Khi nói chuyện, lực lượng chân linh bá đạo đã mang thành viên Dã Lang dong binh đoàn khống chế hết, ép bọn hắn đứng ngây ra ở tại chỗ, chỉ có thể lấy ánh mắt sợ hãi đi nghênh đón... Tử vong.

“Không!”

“Phốc!”

“Phốc!”

Lực lượng chân linh hóa thành những thanh kiếm sắc bén, tàn nhẫn vô tình thu gặt đầu người.

Vi tam nương bị dọa choáng váng, sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, mà lần này ngồi nhất không đứng lên được nữa, bởi vì Dạ Tinh Thần xoay người, lấy góc nghiêng khuôn mặt hiện ra ánh mắt sắc lạnh như chim ưng chó sói.

Sát ý tung hoành, máu lạnh vô tình!

“Đừng... Đừng giết ta...”

“Phốc!”

Lực lượng chân linh hóa thành trường mâu, trực tiếp xuyên thủng ngực của nàng.

Hệ thống nói: “Không hổ là Dạ Đế lạnh lùng kiêu ngạo vô tình, ở trên đối đãi nữ nhân vẫn sẽ không nhân từ nương tay, ta phục!”

Giang Hồ Tái Kiến rít gào: “Đệ tử ngươi cũng đừng nhảy ra nói xấu nữa được không!”

“Vù!”

Trương Đức Bưu mặc kệ thủ hạ, lấy tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.

“Phốc!”

Nhưng, vừa chạy chưa được bao lâu, một luồng hào quang bảy màu từ phía sau bay vút tới, trực tiếp từ gáy xuyên qua, thân thể chậm rãi dừng lại, trước khi tư duy gián đoạn tính toán, mình từ khi xuất hiện đến lúc lĩnh cặp lồng đựng cơm tổng cộng nói được mấy câu lời thoại?


Bình Luận (0)
Comment