Chương 1526. Tham kiến chủ ta
Như thế nào là tiên thiên ma thể?
Thật ra chính là mười thể chất thứ cấp tiên thiên thánh ma chi thể phân hoá ra ngoài.
Chính cái gọi là tán là một khay cát, tụ là một đóa hoa.
Khi mười tiên thiên ma thể thật sự dung hợp, mới có thể xưng là Tiên Thiên Thánh Ma Chi Thể hoàn chỉnh nhất.
Cho nên nói.
Diêu Mộng Oánh ở Ma Duyên Chi Địa kế thừa thể chất cao cấp hơn, thật ra thuộc loại không hoàn chỉnh, hôm nay dung hợp mười người mang thể chất, trên ý nghĩa thật sự khiến chúng nó tụ lại.
Nhưng, Ma Tổ sắp khóc rồi.
Mục đích hắn năm đó mang thể chất phân hoá ra ngoài, một là dùng để giải trừ phong ấn, hai là dùng để sau khi sống lại triệu hồi tới đây, đạt được toàn bộ tu vi của kẻ kế thừa, ngay cả thánh thể gửi ở Ma Duyên Chi Địa cũng là một bộ phận của kế hoạch.
Nói đơn giản.
Không lo lắng ai kế thừa ma thể, bởi vì kết quả là đều sẽ trở về!
Nhưng hôm nay còn chưa sống lại, thể chất đã dung hợp trước một bước, còn đang ký kết khế ước vĩnh hằng, mình sau khi sống lại làm sao bây giờ?
“Nhất định là con bé kia!”
Ma Tổ rít gào: “Nhất định là ả đang dung hợp tiên thiên thánh ma thể của ta!”
Không đúng!
Thánh thể mình lưu ở Ma Duyên Chi Địa, cũng là một bộ phận của kế hoạch, vì sao bị kẻ kế thừa có thể dung hợp mười loại tiên thiên ma thể, trong đó chẳng lẽ xuất hiện biến cố gì?
Đoán đúng rồi.
Đã xuất hiện biến cố.
Biến cố này là ở, Diêu Mộng Oánh khi dung hợp Tiên Thiên Thánh Ma Chi Thể có Quân Thường Tiếu, cũng đã trải qua ma khí nhập thể, thậm chí tiêu hết ba giá trị mới thoát khỏi nguy cơ.
Nếu không có Cẩu Thặng tham dự, vô luận ai kế thừa tiên thiên thánh ma thể, cuối cùng kết quả đều sẽ trở thành vật hiến tế sau khi sống lại của Ma Tổ.
Nhưng, loại chuyện này sẽ không xảy ra ở trên người Diêu Mộng Oánh, bởi vì ở dưới khắc học lực, dung hợp tiên thiên thánh ma thể từ trên căn bản xảy ra biến hóa, thậm chí hoàn toàn hòa hợp một thể với thân thể, linh hồn.
Trước kia kẻ nắm giữ thể chất là Ma Tổ, cho dù cho người khác cũng chỉ là mượn, hôm nay thì hoàn toàn mất đi quyền khống chế.
Cho nên, Diêu Mộng Oánh sau khi tới Ma Vọng Vực, không những chưa mất đi ý thức đi làm ra chuyện phá hủy phong ấn, ngược lại mang nơi này coi là nhà, cũng dễ dàng dung hợp chín ma thể.
Thời tới thì vận đổi.
Ma Tổ nếu biết chân tướng, khẳng định hộc ba ngàn thăng máu.
Mười vạn năm trước bày ra các loại kế hoạch, làm khó mười đại tiên tông cùng các tộc, cuối cùng thế mà làm áo cưới cho người khác.
...
“Thiên địa bất diệt, ma đạo trường tồn!”
Trước đài phong ấn thứ chín, bóng đen khổng lồ biến ảo ra phát ra thanh âm trầm thấp, Diêu Mộng Oánh ngồi xếp bằng phía trước cũng nói theo, đồ án trăng rằm trên trán càng thêm lấp lánh hẳn lên.
“Không có gì nguy hiểm chứ?”
Quân Thường Tiếu không biết, đây là Diêu Mộng Oánh đang ký kết khế ước vĩnh hằng cùng tiên thiên thánh ma thể, cho nên lo lắng nàng sẽ ngoài ý muốn, lại hoặc là đánh mất lý trí, hóa thân nữ ma đầu.
Hệ thống nói: “Hẳn là không có vấn đề gì.”
“Móa!”
Quân Thường Tiếu rít gào: “Lúc này không thể nói chút lời khó nghe để miệng quạ đen một phen sao!”
“Được được!”
Hệ thống như hắn mong muốn nói: “Đánh mất lý trí, hóa thân ma đầu!”
“Vù!”
“Vù!”
Ngay lúc này, mười quả cầu năng lượng màu đen hội tụ trên đỉnh đầu lục tục trở về bản thể Diêu Mộng Oánh, bóng đen thật lớn hiện lên phía sau dần dần thực chất hóa, dần dần chân thật hóa!
“Đây là món đồ chơi gì?” Quân Thường Tiếu cả kinh nói.
Hệ thống nói: “Hình như là sinh linh đặc thù nào đó!”
“Vù!”
“Vù!”
Bóng đen thật lớn dần dần thực chất hóa, bởi vì toàn thân ngăm đen, nhìn qua tựa như người châu Phi.
“Vù!”
Đột nhiên, cái trán hiện ra đồ án trăng non đỏ tươi, không chỉ có giống trên trán Diêu Mộng Oánh như đúc, ngay cả tần suất lóe ra cũng giống nhau.
“Bịch!”
Đúng lúc này, người đen sì to lớn lui về phía sau một bước, quỳ một gối xuống đất, vươn một bàn tay, đặt ngang phía sau Diêu Mộng Oánh, hiện ra bộ dáng phi thường cung kính.
“Có ý tứ gì?”
“Đừng hỏi ta, ta không biết!”
Quân Thường Tiếu cùng hệ thống toàn bộ hành trình ở trạng thái mù tịt.
“Vù!”
Diêu Mộng Oánh đứng lên, nhảy đến trên bàn tay to phía sau.
“Vù vù!”
Người da đen nâng tay, đặt nàng ở trên vai.
Diêu Mộng Oánh chân phải gác lên chân trái, thân thể tựa nghiêng cùng sử dụng tay trái chống má, hai mắt nổi lên hào quang yêu diễm, ma khí hùng hậu gào thét bùng nổ ra.
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
Nha đầu này lúc mới nhập môn cũng mới vài tuổi, hôm nay tuy đã sớm trưởng thành, bộ dạng cũng là quốc sắc thiên hương, nhưng bởi tính cách có chút ngốc nghếch đáng yêu, hôm nay ngồi ở trên thân người da đen to lớn, cảm giác hoàn toàn từ ngốc thiên nhiên, biến thành nữ tử xấu bụng!
“Tông chủ.”
Khóe miệng Diêu Mộng Oánh nhếch lên, cười nói: “Đây là tiên thiên thánh ma thể của đệ tử, cũng có thể xưng là hắc ám chi linh.”
Trên đời đã có hỏa hồn chi linh, tà ác chi linh các thứ, lại có hắc ám chi linh tựa như không có gì kỳ quái, nhưng khiến Quân Thường Tiếu khó hiểu là, linh thể sao còn có thể làm thể chất!
Hệ thống nói: “Kí chủ có hai đứa con trai, tương đương nắm giữ lực lượng hỏa hồn cùng lực lượng tà ác, mang bọn nó phân loại thành thể chất không bắt bẻ được.”
“Được rồi.”
Quân Thường Tiếu có chút lý giải.
Nhưng... Hai linh thể của ta vừa mới đạt tới thời kỳ thiếu niên, linh thể của nha đầu không chỉ có là giai đoạn trưởng thành, nhìn từ khổ người tựa như cũng đạt tới thời kỳ tráng niên rồi, chênh lệch trong đó cũng quá lớn rồi nhỉ!
“Vù!”
Diêu Mộng Oánh nhảy xuống, cái trán ẩn đi trăng non, cười nói: “Dung hợp toàn bộ tiên thiên ma thể, khiến ta đột phá đến Tầm Chân cảnh, về sau gặp được nguy hiểm, đệ tử đến bảo hộ tông chủ!”
“...”
Vẻ mặt Quân Thường Tiếu trở nên đặc sắc.
Trước khi tới Ma Vọng Vực, nha đầu là tiểu sư muội các đệ tử quan tâm cùng che chở nhất, hôm nay trong thời gian ngắn đột phá Tầm Chân cảnh, tình huống liền biến thành mọi người về sau cần nhờ nàng bảo hộ!
...
Diêu Mộng Oánh dung hợp chín tiên thiên ma thể, hoàn mỹ kế thừa tiên thiên thánh ma thể, có được hắc ám chi linh, đồng thời cảnh giới cũng đột phá đến Tầm Chân cảnh.
Chuyện này nói cho chúng ta biết, đệ tử khi đã bật hack, có đôi khi so với Cẩu Thặng làm tông chủ còn điên cuồng hơn!
Đương nhiên.
Còn cần cảm tạ Ma Tổ.
Không có hắn mười vạn năm bố cục cùng kế hoạch, thì không có đại ma vương hôm nay.
“Tông chủ.”
Diêu Mộng Oánh cười nói: “Đệ tử có thể ở dưới tình huống không phá hỏng phong ấn rời khỏi Ma Vọng Vực, muốn đi hay không?”
Có lẽ là bởi hoàn mỹ kế thừa linh thể, cùng với tu vi tăng lên, khí chất nha đầu này lộ ra phi thường yêu dị thành thục, đã không còn loại cảm giác ngốc nghếch dễ thương kia của lúc trước.
Con người mà, chung quy sẽ trưởng thành.
“Còn không thể đi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa cần phá hoại trước.”
Đệ tử được lợi không tính là chấm dứt, phải mang binh sĩ trong Ma Vọng Vực giải quyết hết mới được.
“Vù!”
“Vù!”
Hai người bay khỏi đài phong ấn, tiếp tục tìm kiếm thành trì.
Bởi vì cảnh giới Diêu Mộng Oánh tăng lên, ở trên tốc độ rõ ràng vượt qua Quân Thường Tiếu, điều này làm hắn cảm thấy vui mừng gấp bội, dù sao đệ tử mạnh lên, khẳng định là công lao của tông chủ.
...
Không bao lâu.
Hai người đứng ở trên không một tòa thành trì quy mô không lớn, phụ cận quả nhiên có quân doanh, cũng phong ấn một vạn binh sĩ.
“Nha đầu.”
Quân Thường Tiếu nói: “Giải phong.”
Chỉ chút người như vậy, căn bản không để ở trong mắt.
Diêu Mộng Oánh đáp ở trước đài điểm tướng, ấn lên dấu ấn trên thân tường.
“Rắc rắc rắc!”
“Rắc rắc rắc!”
Đá trên người vạn binh sĩ bong ra, người cũng từ trạng thái phong ấn sống lại.
“Vù!”
Quân Thường Tiếu vung tay, Thanh Long Yển Nguyệt Đao tế ra, ánh mắt lóe ra chiến ý cùng sát ý.
Trang bị những binh sĩ đó mặc trên người, cầm trong tay không chỉ muốn lấy đi, mạng cũng muốn lấy đi, để ngừa Ma Tổ sống lại mang ra ngoài làm xằng làm bậy.
Nhưng mà.
Khiến Cẩu Thặng bất ngờ là, vạn binh sĩ sau khi sống lại, không như mọi khi la lên chữ ‘Giết’, ngược lại buông vũ khí trong tay, đồng loạt quỳ ở trên mặt đất, hô to: “Tham kiến ngô chủ (chủ của ta)!”
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Diêu Mộng Oánh bọn họ quỳ lạy.
Nha đầu thì nghịch ngợm thè lưỡi, nói: “Tông chủ, những binh sĩ này hình như nghe hiệu lệnh của ta.”
“Bảo bọn họ cởi chiến giáp!”
“Cởi chiến giáp!”
“Rắc rắc!”
Vạn binh sĩ không chút do dự cởi giáp.
“Bảo bọn họ mặc vào chiến giáp!”
“Mặc vào chiến giáp!”
“Rắc rắc!”
Vạn binh sĩ không chút do dự mặc giáp.
“Khặc khặc khặc!”
“Khặc khặc khặc khặc khặc!”
Đột nhiên, trong giáo trường quân doanh truyền ra tiếng cười quái dị, khiến bầu không khí vốn đã âm trầm càng thêm mãnh liệt hẳn lên.