Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1534 - Chương 1534. Trò Trẻ Con À? Chọc Ta Chơi À?

Chương 1534. Trò trẻ con à? Chọc ta chơi à?
Cường giả bát cửu chuyển của Giới Đường trước một bước bay tới, lại trước một bước bị đánh bật trở về, mở khóa các loại tư thái ngã vào trong núi non hoang dã và lõm xuống trong vách đá.

“Cái này…”

Võ giả bên ngoài ngây dại.

Đó là võ giả phương diện Giới Đường phái ra, thực lực mạnh yếu tạm thời không nói, tốt xấu đại biểu quyền uy tuyệt đối, thế mà bị vô tình đánh văng ra ngoài

Kiều Bách Thủ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi cũng mở to hai mắt nhìn.

Ở trong thời gian ngắn Giới Đường xuất hiện, hắn nghĩ tới rất nhiều hình ảnh, ví dụ như sau khi đối phương hạ xuống đàm phán với Quân Thường Tiếu, do đó khiến y có điều kiêng kị rời khỏi, nhưng hoàn toàn không ngờ, người còn chưa hạ xuống đã động thủ trước

Kiêu ngạo.

Quá kiêu ngạo rồi

Quân Thường Tiếu mười ngón tay đan vào nhau, nói: “Nếu cho rằng Giới Đường có thể đảm đương ô dù của ngươi, vậy mười phần sai rồi.”

Ngữ điệu rất bình thản, lại làm sau lưng Kiều Bách Thủ toát mồ hôi lạnh, bởi vì ánh mắt sắc bén của tên kia thật sự dọa người, giống như một tên điên rõ đầu rõ đuôi.

“Vù!”

“Vù!”

Võ giả Giới Đường sau đó chạy tới dừng ở ngoại vi Ngự Kiếm Huyền Tông, vẻ mặt trên mặt vừa phẫn nộ vừa kiêng kị.

Đồng bạn bị đánh văng bọn họ thấy, lời Quân Thường Tiếu nói bọn họ cũng nghe được, cho nên mặt ngoài rất muốn đi vào, thân thể thì rất thành thực đứng ở ngoại vi.

Địch bất động, ta bất động

“Quân Thường Tiếu!”

Một cường giả có chức vụ phương diện Giới Đường trầm giọng nói: “Ngươi có ý tứ gì?”

Khi các tộc đàn lớn vây công Vạn Cổ tông, hắn từng đi, cho nên không nhìn Thông Cổ Chiến Thuyền, cũng có thể lập tức nhận ra Quân Thường Tiếu.

“Nghe không hiểu sao?”

Cẩu Thặng thản nhiên nói: “Bổn tọa đang xử lý ân oán giang hồ.”

“Ngự Kiếm Huyền Tông bây giờ do Giới Đường ta phụ trách bảo hộ, bất cứ tông môn nào cũng không được tùy ý làm khó dễ.” Tên cường giả kia quát.

Tám võ giả cao lớn kia treo ở trên không tông môn thực lực rất mạnh, khiến hắn rất kiêng kị, nhưng đã tới hiện trường, lại có nhiều võ giả như vậy, khẳng định không thể yếu đi khí thế.

“Xin lỗi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Tông môn này từng đắc tội bổn tọa, đừng nói Giới Đường các ngươi, cho dù Thiên Vương lão tử đến đây cũng không bảo vệ được nó.”

“Nha đầu.”

“Mang bảng hiệu tông môn này đập cho bổn tọa.”

Cẩu Thặng vốn tính bắt chẹt chút tiền rồi chạy lấy người, dù sao oan gia nên giải không nên kết, nhưng đã kinh động Giới Đường, thì không ngại mang vấn đề tăng lên đến tình trạng phi thường nghiêm trọng đi.

“Vâng.”

Diêu Mộng Oánh tung người nhảy, lực lượng ngưng tụ hóa thành cái tay to, chụp vào bảng hiệu tồn tại thật lâu treo ở trên đại điện.

Sắc mặt đám người Kiều Bách Thủ biến đổi hẳn.

Bảng hiệu khắc có Ngự Kiếm Huyền Tông giống như đại điện đại biểu mặt mũi, cái này nếu bị Vạn Cổ tông đập, chẳng khác nào chà đạp tôn nghiêm tông môn.

Ngăn cản.

Phải ngăn cản.

Đám người Kiều Bách Thủ mặc dù có lòng này, nhưng căn bản không có lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêu Mộng Oánh lấy tốc độ nhanh nhất chụp vào bảng hiệu.

“Con nhóc, đừng vội làm càn.”

“Vù vù!”

Hậu sơn Ngự Kiếm Huyền Tông trào ra khí tức cường đại, một lão giả tang thương bay ra cực nhanh, bàn tay khô héo hội tụ lực lượng chân linh, trực tiếp đón lực lượng Diêu Mộng Oánh phóng thích.

“Ầm!”

Tiếng trầm đục nhất thời truyền đến.

“Vù!”

Diêu Mộng Oánh nhẹ nhàng đáp ở trên diễn võ trường, lão già xuất hiện kia thì lảo đảo rơi trước đại điện, thiếu chút nữa không ổn định thân thể ngã ngồi xuống đất.

“Thái thượng trưởng lão!”

Đám người Kiều Bách Thủ mừng rỡ không thôi.

Làm tông môn chữ Huyền, thực lực mặt ngoài có thể cũng chỉ nhị tam chuyển, nhưng sau lưng tất nhiên cất giấu một ít cường giả thế hệ già chưa qua đời.

Gã thế hệ trước này của Ngự Kiếm Huyền Tông thực lực còn không yếu, đã đạt tới cấp bậc bát chuyển, nếu không phải Diêu Mộng Oánh động tới tôn nghiêm tông môn, lão khẳng định sẽ không cưỡng ép xuất quan.

“Quân tông chủ.”

Thái thượng trưởng lão giọng điệu ngưng trọng nói: “Hai tông ngươi ta đã có ân oán giang hồ, sao không tâm bình khí hòa đàm phán một lần.”

“Đàm phán?”

Quân Thường Tiếu cười nói: “Bổn tọa đòi mười ức (1 tỷ) huyền thạch, Ngự Kiếm Huyền Tông ngươi sẽ cho sao?”

“Cho!”

Thái thượng trưởng lão quyết đoán nói.

Câu này không chỉ khiến Kiều Bách Thủ ngẩn ra, cũng khiến Quân Thường Tiếu ngẩn ra.

“Chính cái gọi là oan gia nên giải không nên kết.”

Thái thượng trưởng lão nói: “Quân tông chủ đã nói cho mười ức, Ngự Kiếm Huyền Tông ta tự sẽ lấy ra.”

“Thái…”

Kiều Bách Thủ vừa mở miệng, đã bị ngắt lời. “Nếu còn nhận ta gã sư thúc này, mau câm miệng của ngươi lại!”

“…”

Kiều tông chủ trầm mặc.

Tuy hắn là người đứng đầu Ngự Kiếm Huyền Tông, nhưng thái thượng trưởng lão dù sao cũng là sư thúc, năm đó có thể nhậm chức cũng có người ta giúp.

Quân Thường Tiếu buồn bực.

Ta chỉ thuận miệng nói như vậy, lão sao lại phối hợp, sớm biết trực tiếp chào giá trăm ức.

Buồn bực tương tự còn có cường giả Giới Đường đến cứu viện, các ngươi mang huân chương vinh dự bóp nát, không phải là để cho chúng ta đến trợ giúp sao? Bây giờ người đến rồi, ngược lại tính tiêu tiền xong việc, chơi trò trẻ con à? Chọc ta chơi à?

“Quân tông chủ.”

Thái thượng trưởng lão nói: “Mười ức huyền thạch không phải số lượng nhỏ, cần thời gian chuẩn bị, cho nên còn xin chờ một lát.”

“ “

Không phải, đại gia, ngươi thế này quá phối hợp rồi, khiến bầu không khí nhân vật phản diện ta thật không dễ gì bồi dưỡng ra hoàn toàn không có đất dụng võ nha.

“Được rồi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa chờ.”

Người ta cũng như vậy rồi, nếu lại làm khó dễ, cũng quá không ra làm sao.

“Còn thất thần làm gì?” Thái thượng trưởng lão trừng mắt nhìn Kiều Bách Thủ một cái, quát lớn: “Nhanh lấy huyền thạch đi!”

“…”

Kiều Bách Thủ cho dù trong lòng một trăm cái không muốn, nhưng sư thúc đã nói, chỉ có thể hướng mấy tên trưởng lão dùng mắt ra hiệu.

Mười ức huyền thạch quả thực không phải số lượng nhỏ, gom góp lại cần một chút thời gian, Quân Thường Tiếu chờ được, hơn nữa rảnh rỗi không có việc gì nói: “Vị tiền bối này nhìn là biết tuấn kiệt, bởi vì câu cửa miệng nói rất đúng, kẻ thức thời trang tuấn kiệt.”

“Quân tông chủ tuổi còn trẻ đã thống lĩnh một tông môn, coi như là anh hùng xuất thiếu niên.” Thái thượng trưởng lão cười nói.

Hai người thong dong nhàn nhã tán gẫu, ngược lại khiến cường giả Giới Đường ai cũng đỏ bừng mặt đứng ở ngoài sơn môn.

Đáng giận

Ngự Kiếm Huyền Tông bóp nát huân chương vinh dự, là cố ý để chúng ta thành trò hề à?

Một khắc đồng hồ sau.

Kiều Bách Thủ mang tới mười ức huyền thạch, trong ánh mắt nhìn về phía thái thượng trưởng lão mơ hồ chứa nước mắt, tựa hồ muốn nói, sư thúc, số tiền lớn này cho người khác, tông môn chúng ta về sau chỉ sợ chỉ có thể gặm vỏ cây rồi.

“Nhìn cái gì.”

“Mau đưa Quân tông chủ.”

“…”

Kiều Bách Thủ nghiến chặt hàm răng, lấy tâm tính đau khổ mang từng cái nhẫn không gian chứa huyền thạch ném qua, bộ dáng cực kỳ giống nàng dâu chịu ủy khuất to lớn.

Quân Thường Tiếu ở sau khi trải qua kiểm kê, chắp tay nói: “Từ hôm nay trở đi, Vạn Cổ tông ta cùng Ngự Kiếm Huyền Tông toàn bộ nợ nần coi như hết.”

“Cáo từ.”

“Vù vù!”

Mang theo đám người Diêu Mộng Oánh trở lại Thông Cổ Chiến Thuyền, cũng ở dưới cái nhìn của mọi người nghênh ngang bay đi.

“Vậy đã xong rồi?”

“Ta còn tưởng sẽ đánh nhau cơ.”

Võ giả xem náo nhiệt chưa thể được xem chiến đấu, trong lòng tràn đầy vài phần ảo não.

“Chấp sự.”

Một võ giả Giới Đường thấp giọng nói: “Chúng ta làm sao bây giờ?”

Người phụ trách Giới Đường toàn bộ hành trình xấu hổ ở giữa không trung kia trừng mắt nhìn Kiều Bách Thủ một cái, hét lớn: “Về nhà ngủ!”

Vù vù!

Trên dưới một trăm võ giả bay đi.

Bọn họ hùng hổ từ tổng bộ đi ra, kết quả chưa làm được chuyện rắm gì lại trở về, chỉ riêng lộ phí chỉ sợ cũng tổn thất hơn mười vạn huyền thạch đi.

“Xong rồi, xong rồi.”

Kiều Bách Thủ toàn thân vô lực ngã bệt ở trên cột ngoài điện, sụp đổ nói: “Chúng ta xem như mang Giới Đường cũng đắc tội rồi.”

“Phốc!”

Đột nhiên, thái thượng trưởng lão đứng ở trước mặt phun máu, cả khuôn mặt tái nhợt đến mức tận cùng, cuối cùng lảo đảo ngã xuống đất, suy yếu nói: “Con nhóc đó tuyệt đối là Tầm Chân cảnh.”


Bình Luận (0)
Comment