Chương 1570. Thịnh tình không thể chối từ
Quân Thường Tiếu và Liễu Tư Nam nằm hai ba ngày, trải qua gió thổi nắng phơi, trải qua gió táp sóng xô, lúc này mới dần dần có sức.
Hai người sau khi có thể hành động, chuyện đầu tiên làm đó là chạy đi bờ biển tắm rửa, bởi vì lúc không thể nhúc nhích, toàn thân rơi đầy phân chim.
Đặc biệt Cẩu Thặng.
Trên đầu đã hội tụ không ít.
Điều này làm hắn hoài nghi chiều sâu, trên người có phải lắp hệ thống GPS định vị nhà vệ sinh hay không, chim bay ngang qua ỉa hết lên đầu mình, hơn nữa còn con mẹ nó ỉa chuẩn!
“Không có cách nào cả.”
Hệ thống lảm nhảm: “Ai bảo đầu ngươi sáng bóng nhất.”
“...”
Sau khi tắm rửa, Quân Thường Tiếu nằm ở trên bãi biển phơi nắng, trên mặt hiện ra vẻ mặt thoải mái.
Từ khi xuyên việt, khiến hắn cảm thấy không lo nghĩ nhất đó là sau khi sử dụng Nan Thu Chi Đao tiến vào thời kỳ suy yếu, bởi vì không cần đi tu luyện võ đạo, không cần nghĩ chuyện tông môn, khó được có thể thả lỏng một phen.
“Liễu đại ca.”
Quân Thường Tiếu hỏi: “Cân nhắc như thế nào rồi?”
Mấy ngày nay bọn họ hàn huyên rất nhiều, từ thiên văn cho tới địa lý, không gì không nói chuyện, thuyền nhỏ hữu nghị liên tiếp leo cao.
Liễu Tư Nam nói: “Chức trách của diệt ma sư là trừ ma vệ đạo, gia nhập tông môn sẽ có quá nhiều hạn chế, cho nên... Rất xin lỗi.”
“Giới Đường không có hạn chế?”
“Không có, ta có thể làm việc mình muốn làm, không cần nghe bọn họ điều động.”
“Liễu đại ca gia nhập Vạn Cổ tông, cũng có thể được hưởng tự do tuyệt đối.”
Ở trên chiêu mộ nhân tài, Quân Thường Tiếu luôn luôn nghiêm túc.
Huống chi, có Nan Thu Chi Đao mình cũng thiếu chút nữa không giải quyết được, cường giả loại hình đặc thù như vậy, gia nhập Vạn Cổ tông tuyệt đối như hổ thêm cánh, cho dù coi như đại gia mà tôn thờ cũng vui vẻ!
Hệ thống muốn mắng hắn.
Quả thực, gia nhập Vạn Cổ tông có thể tạm thời sẽ đạt được tự do.
Nhưng về sau chỉ cần bị an bài, lập tức sẽ từ người rảnh rỗi biến thành người công cụ.
Tham khảo Thái Huyền chân nhân cùng Phạm Dã Tử bọn họ.
Càng nghiêm trọng hơn chính là Cố Triều Tịch, trực tiếp hóa thân người bom, khiêng gói thuốc nổ đi thành toàn hắn.
“Quân tông chủ.”
Liễu Tư Nam nói: “Mỗi người có chí riêng, không thể cưỡng cầu.”
Giới Đường và Đan Đường giống nhau, đều thuộc loại tổ chức phi thế lực, thành viên gia nhập tông môn không vi phạm quy định, nhưng lòng hắn hướng tới tự do, không muốn gánh vác gông xiềng.
Thật ra ở trong thế giới võ đạo, rất nhiều người đều không muốn gia nhập thế lực, càng hướng tới không gò bó, càng hướng tới bốn biển là nhà, cho nên có tán tu cái quần thể này.
“Được rồi.”
Quân Thường Tiếu từ nhẫn không gian lấy ra hai phần cơm rang, một vò Túy Sinh Mộng Tử, nói: “Không nói chuyện mất hứng nữa, đến, chúng ta ăn cơm uống rượu!”
Hệ thống cạn lời: “Dụ dỗ không thành công, vẫn phải đi chiêu này!”
“...”
Nhìn cơm rang mở ra, ngửi hương rượu bay tới, Liễu Tư Nam liền có chút không chịu nổi.
Người ta ở lúc suy yếu dễ dàng sinh ra cảm giác đói khát nhất, cho nên Quân Thường Tiếu lấy ra rượu và thức ăn, không thể nghi ngờ có sức sát thương thật lớn.
“Đa tạ Quân tông chủ lần nữa khoản đãi!”
Liễu Tư Nam cũng không khách khí, cầm lấy cơm rang liền bắt đầu ăn, lần nữa chạm đến chỗ sâu trong linh hồn, lần nữa nhớ lại chuyện cũ, nước mắt không tự giác chảy xuống.
Nam nhi không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa tới chỗ đau lòng.
“Liễu đại ca.”
Quân Thường Tiếu nâng với hắn một chén rượu, nói: “Làm trưởng lão danh dự cũng được nha.”
“Phốc!”
...
Ba ngày sau.
Liễu Tư Nam khôi phục năm sáu thành công lực.
Quân Thường Tiếu tuy có thể đi lại, nhưng tác dụng phụ liên tục tồn tại, cho nên mãi không có bất cứ tu vi gì.
“Quân tông chủ.”
Liễu Tư Nam đeo quan tài đá lên, ôm quyền nói: “Cáo từ!”
“A?”
Quân Thường Tiếu nhất thời trợn tròn mắt.
Trong khoảng thời gian này luôn ăn của ta uống của ta, ngươi nha khôi phục tương đối rồi, vỗ mông chạy lấy người, mang ta bỏ lại trên đảo hoang?
“Liễu đại ca.”
Quân Thường Tiếu vẻ mặt đau khổ nói: “Ta hao phí năng lượng tương đối nhiều, khôi phục cũng cần thời gian, có thể làm phiền đưa ta quay về Vạn Cổ tông hay không?”
“Được.”
Liễu Tư Nam phóng ra lực lượng chân linh bao phủ Cẩu Thặng, sau đó bay khỏi đảo hoang, đi hướng...
“Sai rồi, sai rồi!”
Quân Thường Tiếu vội vàng hô: “Đi phía đông!”
“A...” Liễu Tư Nam xấu hổ cười cười, thay đổi phương hướng tiếp tục phi hành, kết quả giữa đường bị sửa đúng vô số lần.
Quân Thường Tiếu sụp đổ.
Một kẻ nắm giữ không gian chi linh, thế mà có thể mù đường đến loại trình độ này!
Cũng may có mình chỉ đường, nếu mang một mình hắn vứt ở Tây Hải hải vực, chẳng phải lạc đến sông cạn đá mòn?
Trên thực tế, nguyên nhân Liễu Tư Nam mù đường ở chỗ tác dụng phụ của không gian chi linh, giống Cố Triều Tịch có được luân hồi chi linh, mỗi lần sống lại mất đi ký ức mấu chốt.
Ăn trái ác ma* còn không biết bơi, cho nên nếu đạt được năng lực đặc thù, bị cướp đoạt năng lực nào đó cũng hợp tình hợp lý.
(*: nhân vật Luffy trong One Piece)
Vấn đề đến rồi!
Quân Thường Tiếu sao không có chuyện rắm gì cả?
Phải biết rằng hắn là nắm giữ hỏa linh cùng tà linh, ít nhất có hai loại tác dụng phụ mới được nha.
Dưới tình huống bình thường, khi một số chuyện nào đó không thể lấy góc độ khoa học cho giải thích hợp lý, chúng ta bình thường xưng loại hiện tượng này là “vấn đề da mặt” (LPWT).
...
“Liễu đại ca, sau khi đến Vạn Cổ tông, ta sẽ an bài ngươi một trận thật tốt.”
“Cơm rang lúc trước ăn đều là chuẩn bị trước, có cái cũng để rất nhiều ngày rồi, đến lúc đó, cho ngươi ăn chiên tại chỗ, ăn nóng hổi!”
“Liễu đại ca không ngại xa xôi ngàn dặm đưa ta trở về, bữa cơm này phải an bài, tuyệt đối không thể từ chối!”
“Vạn Cổ tông ta không có ưu điểm gì, trên rượu và thức ăn tuyệt đối bao no!”
...
Quân Thường Tiếu nói một đường, Liễu Tư Nam nghe một đường, mặt ngoài tuy sụp đổ, nhưng trong lòng có chút chờ mong.
Cơm rang nguội ngắt cũng ngon như vậy, vậy nếu ăn thứ vừa làm xong... Không thể nghĩ, không thể nghĩ, vừa nghĩ liền chảy nước miếng!
Vài ngày sau.
Hai người đáp ở trước sơn môn Vạn Cổ tông.
“Nha đầu!”
Quân Thường Tiếu vừa mới đến, liền cất cao giọng nói: “Có khách quý tới chơi, mau chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú chiêu đãi!”
“Quân tông chủ, không cần!”
Liễu Tư Nam ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể rất thành thực đi theo vào.
Ài.
Thịnh tình không thể chối từ nha.
Thiện Thực đường bắt đầu bận rộn.
Tiền Tống Bảo phụ trách rửa thức ăn, Mã Vĩnh Ninh phụ trách thái thức ăn, người khác chuẩn bị các loại tài liệu cùng thức ăn.
Tông chủ khi nói khách quý ngữ điệu rõ ràng tăng mạnh, cái này ý nghĩa phải lấy cấp bậc quý nhất chiêu đãi, cho nên Liễu Uyển Thi sau khi cẩn thận lật xem sách dạy nấu ăn Trung Hoa, trực tiếp chọn Mãn Hán toàn tịch.
Xong rồi.
Thế này sợ ngay cả thần tiên cũng khó chống đỡ nổi!
...
Chuẩn bị tiệc rượu cần thời gian, Quân Thường Tiếu nhân khoảng trống đó dẫn Liễu Tư Nam đi bộ ở tông môn, cuối cùng rất có dụng ý tới đình viện Cố Triều Tịch từng ở lại.
Hắn tuy đi rồi, nhưng nhà cửa rất sạch sẽ, hẳn là có định kỳ quét tước.
“Huynh đệ.”
Quân Thường Tiếu ngồi xổm ở cửa, đau thương nói: “Ta đến thăm ngươi!”
Trong nháy mắt, rơi lệ đầy mặt.
Thực sự diễn xuất không cần đi ấp ủ, càng không cần dùng đạo cụ phụ trợ.
Nhìn đình viện giản dị tự nhiên kia, cảm thụ được trong không khí bộc phát khí tức đại nghĩa, Liễu Tư Nam buông quan tài đá xuống, một tay dán trước ngực, ánh mắt hiện lên kính ý cao cấp nhất.
Đại hiệp, vì nước vì dân.
Cố Triều Tịch y làm được, y chính là đại anh hùng!
Hai người cảm khái một lát, tiếng Liễu Uyển Thi truyền đến: “Tông chủ, tiệc an bài xong rồi!”
“Liễu đại ca.”
Quân Thường Tiếu nói: “Mời theo ta tới nhà ăn.”
Liễu Tư Nam nghiêm túc nói: “Quân tông chủ, cứ ở nơi này ăn đi, để Liễu mỗ kính Cố tráng sĩ vài chén rượu, kính hắn trên trời có linh thiêng!”
“Được!”
“Ở nơi này!”
Nhất Hắc Nhị Hắc đưa đến bàn cùng ghế dựa, lục tục bưng lên từng món ăn tinh xảo đẹp đẽ, các loại hương thơm tràn ngập ở trong đình viện, làm tâm thần Liễu Tư Nam nhộn nhạo.
“Liễu đại ca, mời.”
“Mời!”
Liễu Tư Nam cầm đũa, cẩn thận thưởng thức một miếng đồ ăn, linh hồn toàn thân nháy mắt bay lên trời, trở lại tiết điểm lúc trước Cố Triều Tịch không chút quay đầu lao về phía chín chiếc chiến hạm, một lần nữa thấy hành động vĩ đại làm người ta dâng lên sự kính trọng!
Bữa cơm này ăn thời gian rất lâu, chi tiết sẽ không miêu tả.
Nói tóm lại, ăn là tựa như ảo mộng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Liễu Tư Nam nhẹ nhàng buông đũa, nhìn về phía sảnh chính của đình viện, nghiêm nghị nói: “Quân tông chủ, ta nguyện ý kế thừa tinh thần Cố tráng sĩ, nguyện ý kế thừa hiệp nghĩa của hắn!”