Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1627 - Chương 1627. Hữu Nghi Nan Tạp Chứng, Hoa Bách Lý Thiên Sầu

Chương 1627. Hữu nghi nan tạp chứng, hoa bách lý thiên sầu
Mười đệ tử hạch tâm toàn bộ đột phá đến hạ vị Tầm Chân cảnh, trả giá, Quân Thường Tiếu nhỏ đi, Hoa Mân Côi già đi.

Kỳ quái.

Đều hao phí lượng lớn tuổi thọ.

Cẩu Thặng vì sao tác dụng phụ là biến con nít?

Chẳng lẽ là bởi vì da mặt quá dày, không thể biến chất, chỉ có thể bị ép ngược hướng?

Quân Thường Tiếu trái lại không để ý bản thân biến hóa, bởi vì thực lực cảnh giới vẫn còn, nhưng vừa nghĩ đến Hoa Mân Côi dung nhan già đi, sẽ lâm vào trong tự trách thật sâu.

Hơn nữa.

Mất đi tuổi thọ.

Hệ thống nói: “Tuổi thọ Hồn tộc cao hơn Nhân tộc, kí chủ ở sau khi nàng dung nhan già cả kéo nàng ra, hẳn là không có vấn đề gì... Ha ha ha...”

Vừa nghĩ đến kí chủ từ một người trẻ tuổi biến thành con nít, nó liền thật sự nhịn không được muốn cười.

“...”

Quân Thường Tiếu vẫn có chút không yên tâm, vì thế tới đình viện Hoa Mân Côi ở lại.

Nữ nhân phi thường coi trọng dung mạo, nàng bây giờ hẳn là rất đau lòng nhỉ.

Chỗ ở của hai người cách nhau rất gần, nhưng ngày thường Cẩu Thặng rất ít chủ động đến.

Sau khi đi vào, thu vào mi mắt tất cả đều là hoa hồng, từng trận hương thơm tràn ngập trong đó, làm người ta hít vào cảm thấy đầu óc thoải mái.

Hoa Mân Côi đang ở vườn hoa tu bổ cành lá, nhìn qua như không có việc gì.

Quân Thường Tiếu không nói gì.

Nữ nhân này dung mạo già cả sao tuyệt không bi thương vậy? Sao còn có nhàn hạ thoải mái sửa sang lại hoa hồng trong vườn?

Thân là nữ hoàng Hồn tộc, Hoa Mân Côi đã trải qua rất nhiều, sớm không còn tâm tính thiếu nữ, cho nên đối với bản thân trẻ tuổi hay không, đã không coi trọng nữa.

Huống chi.

Dung mạo suy sụp không phải cũng thành toàn đệ tử tông môn sao.

“Có việc?”

“Không có việc gì.”

“Không có việc gì đến làm chi?”

“Không có việc gì thì không thể tới?”

“Ồ.”

Hai người sau khi nói chuyện đặc thù với nhau, không khí trở nên xấu hổ.

Từ đầu đến cuối, Hoa Mân Côi cũng chưa xoay người, luôn chậm rãi sửa sang cành lá hoa hồng.

Tuy nói không để ý dung mạo, nhưng tựa như không hy vọng bị phu quân nhìn thấy.

Nhìn bóng lưng nàng tóc bạc đầy đầu, phần tự trách kia trong lòng Quân Thường Tiếu càng nặng thê, vì thế nghiêm túc nói: “Ta sẽ nghĩ cách khiến ngươi khôi phục trẻ tuổi.”

“Cảm ơn.”

Hoa Mân Côi nói.

Quân Thường Tiếu đứng ở phía sau một lát, sau đó xoay người rời đi.

“Phu quân.”

Hoa Mân Côi gọi hắn lại, nói: “Ta làm tất cả đều là điều nên làm, chàng cũng không cần quá mức tự trách.”

“Khiến ngươi khôi phục dung mạo, cũng là điều ta nên làm.”

“Ta chờ chàng.”

Hoa Mân Côi hiểu Quân Thường Tiếu, đã nói khiến mình khôi phục dung mạo, khẳng định có thể làm được.

“Ta đi nghĩ cách.”

Hiếm thấy, Cẩu Thặng trước khi rời khỏi sẽ lên tiếng.

“Đợi một chút.”

Hoa Mân Côi lại gọi hắn dừng lại, nói: “Chàng nói nếu chúng ta có con, bộ dáng sẽ giống với chàng bây giờ hay không?”

“Huỵch!”

Quân Thường Tiếu trực tiếp bị cửa làm vấp ngã xuống đất.

...

Trong đại điện.

Quân Thường Tiếu miễn cưỡng cao tới một mét ngồi ở trên ngai báu tông chủ, bàn tay nhỏ chống cái cằm nhỏ, cau hàng lông mày nhỏ, như vậy nhìn qua cực đáng yêu.

Liễu Tư Nam cùng Công Tôn Hầu đám cao tầng ngồi ở hạ thủ, vẻ mặt dị thường nghiêm túc.

Không phải có việc.

Mà là đang cố gắng nhịn cười.

Một anh bạn lớn rồi, biến thành con nít.

Bất cứ nhân sĩ nào trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhìn thấy bộ dáng Cẩu Thặng, đều sẽ nháy mắt phá đi công lực nhiều năm.

Thậm chí Quân Thường Tiếu ngày hôm qua điều khiển Thông Cổ chiến thuyền bay tới, rất nhiều cao tầng tông môn cùng Tô Tiểu Mạt nghĩ giống nhau, đứa nhỏ này chẳng lẽ là kết tinh tình yêu của tông chủ cùng phu nhân?

Không đúng nha!

Đi ra ngoài mới một năm.

Cho dù mang thai mười tháng cũng chỉ mới sinh ra, sao đã ba năm tuổi.

Chẳng lẽ tông chủ không tầm thường, con cũng không tầm thường?

Hoặc là nói, đứa bé này thật ra không phải là Hoa Mân Côi sinh, mà là... Con riêng của tông chủ ở bên ngoài?

Khi Quân Thường Tiếu lấy hình thái trẻ con trở lại Vạn Cổ tông, cao tầng cùng đệ tử không biết tình huống phát huy đầy đủ sức tưởng tượng mạnh mẽ của mình.

“Tông chủ.”

Liễu Tư Nam mang ý niệm muốn cười ép xuống, nghiêm túc nói: “Dược vật khôi phục dung mạo ở thượng giới phi thường phổ biến, có thể lệnh Thải Cấu đường ở các thành trì lớn tìm tòi.”

(thải cấu: thu mua)

“Không sai.”

Công Tôn Hầu nói: “Theo ta biết, rất nhiều thành trì đều có bán Bế Nguyệt Tu Hoa Đan, Trầm Ngư Lạc Nhạn Đan vân vân các loại đan dược làm đẹp, phương diện giá cũng không phải đặc biệt đắt.”

“Lê đường chủ, mau chóng mua loại đan dược này.”

“Vâng.”

Cùng ngày, thành viên Thải Cấu đường liền bắt đầu bận rộn hẳn lên.

Bởi vì có siêu năng truyền tống trận, cùng với nhân viên mua hàng chuyên nghiệp ra tay, chỉ nửa ngày thời gian, Mỹ Dung Đan đến từ thành trì, khác nhau hiệu thuốc khác nhau đều đưa đến tông môn.

“...”

Trong phòng, Hoa Mân Côi vẻ mặt cạn lời.

Bởi vì trên bàn bày đầy bình đan dược đủ loại, cùng với... Rất nhiều thiên tài địa bảo mỹ dung dưỡng nhan.

“Thử xem.”

Quân Thường Tiếu nói: “Có lẽ có tác dụng thì sao.”

“Ừm.”

Hoa Mân Côi lấy ra một viên Mỹ Dung Đan, sau khi dùng chưa có bất cứ hiệu quả gì, vì thế thử viên thứ hai, viên thứ ba... Kết quả đều chưa khôi phục dung nhan mất đi.

“Bây giờ tin rồi chứ?” Hệ thống nói.

Ngay từ đầu nó đã nói cho Quân Thường Tiếu, muốn cho Hoa Mân Côi hoàn toàn khôi phục, phải dựa vào đan dược trong thương thành, nhưng cứ không tin, cứ phải bỏ nhân lực vật lực mua đan dược thượng giới.

Không phải Cẩu Thặng keo kiệt, mà là đã quét sạch 30 lần, cũng chưa quét ra Mỹ Dung Đan, chỉ có thể ở lúc đợi CD mang hy vọng gửi gắm cho đan đạo thượng giới.

“Ài.”

Quân Thường Tiếu buồn bã ỉu xìu ngồi ở trong đại điện.

Nghĩ đến nữ nhân kia luôn đưa lưng về mình, trong lòng liền khó chịu, liền áy náy.

“Tông chủ.”

Lúc này, Liễu Tư Nam đi tới, nói: “Ta còn có một biện pháp, có lẽ có thể khiến phu nhân khôi phục dung mạo.”

“Biện pháp gì?”

Quân Thường Tiếu vội vàng hỏi.

“Hữu nghi nan tạp chứng, hoa bách lý thiên sầu.”

“Ai?”

“Đồng nghiệp của ta cùng Công Tôn Hầu.”

“Diệt ma sư?”

“Không sai.”

“Hắn ở nơi nào?”

“Giới Đường, Tội thành.”

“Tội thành?”

Thành trì có tiếng của thượng giới, Quân Thường Tiếu đều có nghe nói, duy chỉ có Tội thành chưa từng nghe nói.

Liễu Tư Nam nói: “Bách Lý Thiên Sầu tu vi tương xứng với ta, quanh năm nghiên cứu bàng môn tả đạo, trình độ trên y thuật có thể tính là thượng giới nhất tuyệt, nhưng tính cách cực đoan quái dị, làm người nửa chính nửa tà, năm đó bắt kẻ phản nghịch lẩn trốn, tự tay hủy một tòa thành trì, khiến trăm vạn sinh linh ngã xuống, bị Giới Đường giam giữ ở Tội thành chịu phạt.”

“Hắn có thể khôi phục dung mạo già cả?”

Quân Thường Tiếu mặc kệ chuyện xưa sau lưng diệt ma sư này, chỉ muốn xác định có thể làm được hay không.

Liễu Tư Nam nói: “Y thuật của Bách Lý Thiên Sầu kiếm đi nét bút nghiêng, thường thường có công hiệu bất ngờ, nhưng tông chủ phu nhân bởi vì hao phí tuổi thọ mà dung nhan già cả, có thể khôi phục hay không, ta không dám cam đoan.”

“...”

Sau trầm mặc ngắn ngủi, Quân Thường Tiếu từ ghế tựa nhảy xuống, nói: “Đi, đi Tội thành!”

Được hay không.

Ít nhất tính là một cơ hội!

Liễu Tư Nam nói: “Tội thành không phải là thành trì, mà là một không gian nhỏ độc lập, tông chủ muốn đi vào, phải được Giới Đường trao quyền, cùng với... Bọn họ cho phép Bách Lý Thiên Sầu ra tù sớm.”

“Vậy đi Giới Đường đòi trao quyền, bảo bọn họ thả người!”

...

Cùng ngày.

Thông Cổ chiến thuyền hóa thành hào quang bay về phía khu vực trung ương thượng giới.

Trên thuyền có Liễu Tư Nam, Công Tôn Hầu, quỷ bát tướng, cùng với đệ tử hạch tâm bước vào Tầm Chân cảnh.

Người không nhiều, quý ở hoàn mỹ.

Nếu đánh nhau, không sợ chút nào cả!

Sắp mười năm rồi.

Quân Thường Tiếu rốt cuộc đi Giới Đường!

Hai bên thật ra ở hạ giới còn từng có mâu thuẫn, tuy sau đó bởi Tinh Linh Giới xâm phạm mà tạm thời được giảm bớt, nhưng không có nghĩa là thù hận từ đây tan thành mây khói.


Bình Luận (0)
Comment