Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1656 - Chương 1656. Vì Kiếm Sinh, Vì Kiếm Si

Chương 1656. Vì kiếm sinh, vì kiếm si
Quân Thường Tiếu đã cho Lận Thượng Nghĩa cơ hội, chưa đi giết bốn trưởng lão.

Nhưng, gã tựa như chưa ý thức được Cẩu Thặng nhân từ, sáng sớm đã mang quan tài đến gây sự.

Không thể nhịn được nhất là.

Tống trưởng lão rõ ràng không phải mình giết, thế mà còn dám cố ý vu oan hãm hại.

Có một thôi.

Không có hai nữa.

Cho nên Quân Thường Tiếu rút kiếm tiêu diệt gã.

Thủ pháp lưu loát, thủ đoạn quyết đoán, hoàn toàn không cho đám người Lâm Hạo Duyên thời gian ngăn cản.

Lận Thượng Nghĩa trợn to mắt thể hiện chết không nhắm mắt hiển nhiên không ngờ được, rõ ràng nhân mã mười đại tiên tông cũng đến rồi, Quân Thường Tiếu hắn vì sao sẽ không kiêng nể gì giết mình!

Vì thu hoạch ích lợi lớn hơn nữa, gã đã giết Tống trưởng lão.

Hôm nay, lại đau thương chết ở dưới kiếm của Quân Thường Tiếu, cũng coi như ứng câu nói kia khi vừa tới nói, giết người, đền mạng.

“Quân Thường Tiếu!”

Tiềm Ẩn Tiên Tông cả giận nói: “Ngươi coi trời bằng vung!”

Quân Thường Tiếu lấy khăn tay lau đi vết máu thân kiếm, thản nhiên nói: “Các ngươi bây giờ hẳn là có lý do xuống tay đối với Vạn Cổ tông ta rồi chứ.”

Có rồi.

Còn phi thường đủ.

Đương nhiên, Quân Thường Tiếu giết Lận Thượng Nghĩa cũng không phải vì chọc giận mười đại tiên tông, chỉ là đơn thuần không vừa mắt kẻ này ngay cả người một nhà cũng dám giết hại.

“Giết!”

“Giết!”

Mấy trăm cường giả Thiên Hoa Đạo Tông rốt cuộc phục hồi tinh thần, ùn ùn bùng nổ cảnh giới rút ra binh khí, trong mắt chứa ánh sáng hung dữ lao tới.

Tông chủ bị giết.

Phàm là môn nhân có tâm huyết đều sẽ không chịu được!

“Keng!”

Quân Thường Tiếu cắm kiếm ở dưới chân, hai tay đặt lên phần chuôi, mặt không biểu cảm nói: “Giết hết.”

“Vù! Vù!”

Vừa dứt lời, Hắc Bạch La Sát tạo dáng xoắn ốc bay ra, lực lượng chân linh mênh mông bùng nổ, nháy mắt hội tụ Độ Thiên Chưởng Ấn rậm rạp.

Lần đầu gặp Quân Thường Tiếu, cảnh giới hai người đơn giản lục chuyển Chuyển Đan cảnh, hôm nay đã bước vào thượng vị Tầm Chân cảnh, tốc độ đề (bật) thăng (hack) không thể nói là không nhanh!

“Ầm!”

“Ầm!”

Chưởng ấn liên tục oanh tạc, không gian nhanh chóng sụp xuống.

Nhân số phương diện Thiên Hoa Đạo Tông mặc dù nhiều hơn năm trăm, tuy cũng có không ít Tầm Chân cảnh, nhưng chỉ trung hạ vị, đối mặt thượng vị mạnh hơn chỉ có bị động chịu đòn.

“Phốc!”

“Phốc!”

Từng tên cao tầng rơi xuống ngoài sơn môn.

Ngực bọn họ đều có chưởng ấn lõm xuống, khí tức hoàn toàn không còn, hồn về cửu thiên.

Tông chủ có lệnh, giết hết, cho nên khi Hắc Bạch La Sát động thủ, hoàn toàn không chút nhân từ, vừa ra tay chính là hướng tới tiêu diệt.

Sau khi tổn hại rất nhiều đồng môn, cao tầng Thiên Hoa Đạo Tông rốt cuộc từ trong phẫn nộ bình tĩnh lại, một trưởng lão xoay người đau thương cầu cứu: “Lâm tông chủ, còn xin chủ trì công đạo cho tông ta!”

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Thế giới cá lớn nuốt cá bé không có công đạo, cũng không có ai có thể chủ trì công đạo!”

“Chu Hồng!”

“Có đệ tử!”

“Mang kẻ địch đến xâm phạm diệt hết!”

“Vâng!”

Chu Hồng từ tông môn bay ra, vững vàng đáp ở chỗ sơn môn.

Hắn tuy mặc giáo phục đệ tử Vạn Cổ tông, nhưng bởi vì rất lâu chưa thay, rất nhiều chỗ đều đã phai màu, tóc đen tán loạn, ánh mắt tang thương, trong tay nắm một thanh kiếm giản dị tự nhiên, giống như kiếm khách lưu lạc chân trời.

Vì sao phải hình dung bộ dạng cùng thần thái?

Bởi vì, gã này sau khi ra sân liền đứng ở tại chỗ như khúc gỗ, căn bản không cho bất cứ điểm nào cắt vào, chỉ có thể dựa vào cái này kéo dài số lượng từ để miễn cưỡng sống qua ngày.

“Ừm?”

Đám người Lâm Hạo Duyên nhíu mày.

Kẻ vừa đi ra này chưa phóng thích bất cứ khí tức võ đạo gì cả, nhìn qua như người thường.

“Không đúng!”

“Kẻ này tuyệt không đơn giản!”

Bắt nguồn từ trực giác cường giả hàng đầu, khiến đại lão tiên tông ý thức được đệ tử Vạn Cổ tông này hẳn là cực có tính nguy hiểm.

“Phù!”

Chu Hồng hít một hơi.

Có thể đã lâu chưa ra sân chiến đấu ở trong màn ảnh, trong nháy mắt đó tay phải đặt lên chuôi kiếm, rõ ràng có thể nhìn thấy năm ngón tay đang run lên khe khẽ.

Tông chủ đã cho cơ hội, nhất định phải nắm chắc thật tốt!

“Keng ————————— “

Đang cân nhắc, trường kiếm ra khỏi vỏ.

“Vù vù!”

Kiếm khí mênh mông từ quanh thân tràn ra, cả người nháy mắt trở nên sắc bén vô cùng!

Người như kiếm, kiếm như người.

Đây là một loại cấp bậc kiếm đạo cực kỳ cao thâm.

“Kiếm khí thật tinh thuần vô cùng!” Lâm Hạo Duyên nhíu mày nói: “Người này hẳn là kiếm tu thuần khiết!”

Thượng giới hầu như rất ít có kiếm tu trên ý nghĩa thuần túy, bởi vì rất nhiều người ở trong năm tháng dài đằng đẵng không chịu nổi tịch mịch đi lựa chọn kiêm tu thứ khác.

Chu Hồng khác.

Vô luận ở hạ giới, hay ở thượng giới, luôn kiên trì ngộ kiếm, đạt tới như si như say, thậm chí bởi vì một động tác rút kiếm bé nhỏ không đáng kể nhất cũng sẽ lặp đi lặp lại diễn biến vô số lần.

Vì kiếm sinh, vì kiếm si.

Về phần không cho cảnh quay, cũng là mỗi ngày ở trong sân rút kiếm thu kiếm, thật sự quá mức buồn tẻ vô vị.

Cẩu Thặng một đường bật hack hoàn toàn không có cách nào đánh đồng với Chu Hồng một bước một dấu chân tu luyện, không, ngay cả xách giày cũng không xứng, độc giả họ nào đó có phải thư thái rồi hay không!

“Rút!”

Cao tầng Thiên Hoa Đạo Tông ngửi được nguy cơ, vội vàng thét ra lệnh đệ tử nhanh chóng rút lui giải tán.

Muộn rồi.

Khi bọn họ vừa xoay người, Chu Hồng bước ra một bước, thân thể bày ra hình bán cung, mái tóc đen hỗn độn không gió mà tự bay lên, nói: “Kiếm thức, Bát Thiên Kinh Hồng*!”

(*): tám ngàn cầu vồng

“Vù ———————— “

Kiếm khí như tia nhọn, nổ bắn ra.

“Ông! Ông!”

Không gian nháy mắt gấp khúc, hiện ra cảnh tượng quỷ dị.

“Không...”

Trong lòng cao tầng Thiên Hoa Đạo Tông dâng lên khí tức tử vong mãnh liệt, hoảng sợ la lên bị kiếm khí đảo qua, thân thể trực tiếp phân thành hai, ngay cả không gian phụ cận cũng lưu lại vết kiếm bắt mắt.

Lận Thượng Nghĩa đến gây sự, mang đến gần năm trăm người, bản thân bị Quân Thường Tiếu chém giết, mấy chục cao tầng chết bởi Hắc Bạch La Sát, còn lại vô luận hạ vị Tầm Chân cảnh, hay là Chuyển Đan cảnh chết hết ở dưới một chiêu ‘Bát Thiên Kinh Hồng’ của Chu Hồng.

Đây đều là tinh nhuệ.

Hôm nay chết ở trước sơn môn Vạn Cổ tông, Thiên Hoa Đạo Tông có thể tuyên bố phá sản rồi.

“Sao có khả năng...”

Lâm Hạo Duyên cũng không để ý Thiên Hoa Đạo Tông tinh nhuệ toàn diệt, dù sao chỉ là một con chó nhà mình nuôi, hắn để ý là, đệ tử Vạn Cổ tông kia nhìn như chỉ ra một kiếm, thực ra trong thời gian ngắn ra tay mấy ngàn lần!

“Tám ngàn lần!”

Quân Thường Tiếu chấn động không thôi.

Hệ thống kinh ngạc than thở: “Trình độ người này ở trên kiếm đạo, đã vượt lên trên kí chủ.”

“Đúng vậy!”

Quân Thường Tiếu không thể không thừa nhận nói: “Hắn si mê đối với kiếm đạo có thể xưng là biến thái.”

Cẩu Thặng ở hạ giới dựa vào dịch tư chất kiếm đạo một đường tăng lên, ngược lại sau khi phi thăng thượng giới bởi không có binh khí tiện tay, hầu như cũng sắp hoang phế kiếm đạo rồi.

“Kẻ này...”

Dạ Tinh Thần ngưng trọng nói: “Chẳng lẽ có thực lực trung vị Tầm Chân cảnh?”

Hắn và Chu Hồng cũng coi như trước sau cách nhau không lâu nhập môn, đã sớm phát hiện y khác với số đông, chỉ là không ngờ sau khi tới thượng giới bằng bản thân cảm ngộ đột phá Tầm Chân cảnh, thậm chí bày ra sức chiến đấu so với mình còn mạnh hơn.

“Không.”

Hà Vô Địch nói: “Cảnh giới đã khó có thể đi cân nhắc cảnh giới của hắn, bởi vì người tu kiếm chân chính không để ý là Chuyển Đan cảnh, hay là Tầm Chân cảnh, bọn họ chỉ để ý có thể tìm hiểu kiếm đạo cao hơn hay không.”

Không sai.

Cảnh giới võ đạo thứ này đối với Chu Hồng mà nói là dư thừa.

Hắn từ đầu đến cuối đều đang tìm hiểu kiếm đạo, cho nên cho dù bây giờ mang cảnh giới thanh trừ, chỉ cần kiếm ý trong lòng, vẫn có thể nháy mắt giết chết ba trăm người!

“Keng ——————— “

Chu Hồng thu kiếm vào vỏ, dưới mái tóc đen tán loạn hiển lộ ra một khuôn mặt tràn ngập chuyện xưa lại tang thương, mà tính tuổi, hắn cũng chỉ lớn hơn Quân Thường Tiếu mười mấy tuổi mà thôi.


Bình Luận (0)
Comment