Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1668 - Chương 1668. Tông Chủ Vạn Cổ Tông Vs Thái Thượng Trưởng Lão Lăng Thiên Tiên Tông

Chương 1668. Tông chủ Vạn Cổ tông VS thái thượng trưởng lão Lăng Thiên Tiên Tông
“Ầm!”

Ngoài Lăng Thiên Tiên Tông đột nhiên truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa, sóng khí cuồng bạo gào thét, không gian dần dần vặn vẹo sụp đổ.

Đặt mình bên rìa cơn bão Thông Cổ chiến thuyền không chịu quấy rối, bởi vì tam công cửu khanh hội tụ lực lượng Thạch Tượng, ngưng tụ ra một bức tường đồng vách sắt bao phủ phạm vi cực lớn.

“Ầm ầm ầm!”

Dư uy điên cuồng tấn công kết giới.

Thông Cổ chân nhân cùng Kỳ Dã chân nhân đám tán tu nấp ở phía sau, biểu cảm trên mặt biến đổi lại biến đổi.

Với loại lực lượng này, nếu không có cường giả Thạch Tượng tộc, mọi người lọt vào quấy nhiễu, nhẹ thì hộc máu bị thương, nặng thì chết.

Mấy trăm vạn võ giả xem náo nhiệt xui xẻo.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, có người sẽ đột nhiên từ Lăng Thiên Tiên Tông bay ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hội tụ chưởng ấn khủng bố đánh tới, cho nên khi dư uy khuếch tán, căn bản không kịp lui về phía sau, đều chịu khổ quấy nhiễu.

“Phốc!”

“Phốc!”

Máu tươi điên cuồng phun ra, rơi trên mặt đất.

Khi từng luồng dư uy dữ dội dần dần yếu đi, võ giả vốn đứng ở ngoài địa giới Lăng Thiên Tiên Tông đều bị đánh bay hơn mười dặm, trên đường càng nằm không ít thi thể.

Đây.

Chính là kết cục của xem náo nhiệt.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là cường độ công kích quá cao, đổi làm cấp bậc Tầm Chân cảnh bình thường, cho dù đánh vỡ đầu chảy máu, dư uy cũng tuyệt đối khó thẩm thấu xa như vậy.

“Đáng sợ!”

“Đây rốt cuộc là lực lượng gì!”

Các lộ võ giả bị đánh bay ra ngoài cố ép xuống máu sôi trào trong cơ thể, cố gắng nhìn về phía chỗ bầu trời rạn nứt.

Tất nhiên, dư uy khiến không ít võ giả cấp thấp ngã xuống, nhưng vẫn khó có thể áp chế lòng hiếu kỳ của đại bộ phận mọi người, cho nên phải tiếp tục... Xem náo nhiệt!

Huống chi!

Chúng ta giờ phút này cùng khu vực giao chiến đã cách nhau mấy ngàn dặm, nếu lại bị lan đến, vậy thật sự... Chỉ có thể tiếp nhận số phận!

“Vù!”

“Vù vù!”

Khu vực không gian sụp đổ, cuồng phong như đao gào thét.

Một lão giả uy nghiêm tuổi khoảng bảy mươi dần dần xuất hiện, ánh mắt lão thâm thúy mà lại sắc bén, đôi bàn tay khô gầy quanh quẩn thiên địa áo nghĩa cực kỳ tinh thuần.

Thái thượng trưởng lão Lăng Thiên Tiên Tông, Bá Nhai Tử.

Người này đứng ngạo nghễ trong không gian tan vỡ, mỗi hành động rất nhỏ đều phát ra phong phạm cường giả, hoàn toàn không phải tông chủ mười đại tiên tông có thể sánh bằng.

“Nửa bước?”

“Không, so với lão tộc trưởng còn kém chút!”

Tam công cửu khanh căn cứ khí tức đối phương phóng thích nhanh chóng ra phán đoán.

Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là... Tộc trưởng không sao chứ?

Mọi người nhao nhao phóng thích linh niệm, rất nhanh khu vực lõm xuống trên mặt đất phát hiện Quân Thường Tiếu, hắn chậm rãi từ trong hố sâu bay ra, chiến giáp khoác ở trên người lóe ra hào quang, khóe miệng hiện lên mỉm cười mê người.

“Ừm?”

Bá Nhai Tử nhíu mày.

Chiêu thức mình vừa rồi thi triển chính là Lăng Thiên Trấn Ấn Quyết võ học đứng đầu tông môn, bản thân lại đã lĩnh ngộ cực hạn, một chưởng đánh xuống, thế mà bình yên vô sự, thật sự có chút không thể tưởng tượng.

“Khó trách.”

Bá Nhai Tử thầm nghĩ: “Có thể tiêu diệt bảy tên tông chủ.”

Thực lực của lão tuy không bằng Công Tôn Nhược Ly, nhưng cách nửa bước đã rất gần, chỉ Thông Cổ chân nhân cùng Kỳ Dã chân nhân những đỉnh phong Tầm Chân cảnh này hoàn toàn không đủ xem.

Chưởng ấn vừa rồi đánh đến, Quân Thường Tiếu tuy chưa đối kháng được, từ chiến thuyền bay ra trực tiếp lại bị đánh rơi, nhưng nhìn từ việc không tổn hao gì, tăng lên tới đỉnh phong cũng sắp tiếp cận cấp độ nửa bước!

Mỗi người thành công đều không tách rời cần cù cố gắng cùng trả giá, ví dụ như Cẩu Thặng thành công không tách rời sửa chữa cấp bậc.

Thật ra ở lúc hạm đội thứ nhất Tinh Linh Giới đến xâm phạm, Bá Nhai Tử từng ra sân, lúc ấy Quân Thường Tiếu chưa có tư cách tham dự loại chiến đấu cấp bậc này, cho nên từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy quanh thân đối phương hội tụ thiên địa thuộc tính cao thâm khó lường, khó có thể thấy rõ chân dung.

Bây giờ thì sao?

Không chỉ thấy rõ, ngay cả mấy sợi lông mũi lộ ra cũng có thể đếm rõ ràng.

Người quanh năm bế quan khẳng định lơ là rửa mặt, tay chân móng tay quá dài, râu ria xồm xàm, đầu bù tóc rối bình thường.

Từ từ bay lên, dừng lại trên trời cao, Quân Thường Tiếu nhẹ nhàng phủi đi bụi đất trên vai, nói: “Bổn tọa đã cho Lăng Thiên Tiên Tông bậc thang để xuống, một khi đã không phối hợp như vậy, vậy thì...” Chí Trăn Tiên Kiếm bỗng dưng xuất hiện, ánh mắt lóe ra sát khí mãnh liệt: “Từ thượng giới biến mất đi!”

“Thằng nhóc.”

Bá Nhai Tử lạnh lùng nói: “Lăng Thiên Tiên Tông ta ở thượng giới đặt chân mấy chục vạn năm, há là ngươi một tông môn vừa quật khởi có thể tiêu diệt?”

“Thái trưởng lão...” Lâm Hạo Duyên muốn nói lại thôi.

Cường giả thế hệ cũ còn sót lại nếu không ra, hắn khẳng định lựa chọn đền tiền xong việc, dù sao mình thi triển thần thông bị thương, tinh nhuệ tông môn thương vong thê thảm nặng nề, cũng không chịu nổi giày vò nữa.

“Hạo Duyên.”

Bá Nhai Tử đứng chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Lăng Thiên Tiên Tông ta từ khi thành lập tới bây giờ bao trùm trên chúng sinh, chính là dựa vào thực lực đánh ra, hôm nay ngươi nếu lấy tài nguyên đổi lấy sống trộm, còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông dưới chín suối!”

Câu này ẩn chứa uy nghiêm, thẩm thấu tâm thần Lâm Hạo Duyên, khiến ánh mắt vốn thống khổ, rối rắm nháy mắt trở nên kiên quyết.

“Thái trưởng lão!”

“Đệ tử thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành!”

Bá Nhai Tử nói: “Đây mới là người của Lăng Thiên Tiên Tông, đây mới là tinh thần Lăng Thiên Tiên Tông ta!”

“Mẹ kiếp!”

Quân Thường Tiếu ở trong lòng mắng một câu.

Tên này nói rất hay, giống như mình là nhân vật phản diện!

Vẫn là câu nói kia.

Hai tông không có cái gọi là chính phản, có mục đích khác nhau, chỉ cần không phải ác ý lan đến người vô tội, ai tử ai vong không liên quan đại nghĩa, cũng không liên quan đến đạo đức tam quan, bởi vì thế giới dùng võ vi tôn, giảng chính là cá lớn nuốt cá bé.

“Được rồi.”

Quân Thường Tiếu giơ kiếm lên, thản nhiên nói: “Bổn tọa đưa các ngươi đi dưới chín suối gặp liệt tổ liệt tông.”

“Vù!”

Lực lượng hỏa hồn nóng rực bao phủ thân kiếm, không gian nhanh chóng bị nướng đến vặn vẹo.

Một chiêu chưa thương tổn tới hắn chút nào, Bá Nhai Tử đã hiểu, kẻ này thực lực không thể xem nhẹ, cho nên lực lượng chân linh cùng thiên địa áo nghĩa trong cơ thể điên cuồng bùng nổ, ánh mắt cũng trở nên càng thêm nghiêm túc hẳn lên.

“Đến!”

Quân Thường Tiếu quát to: “Ngươi ta chiến một trận!”

Bá Nhai Tử nói: “Lão phu nếu may mắn thắng, ân oán hai tông xóa bỏ như thế nào?”

“Xin lỗi.”

Quân Thường Tiếu cầm kiếm lên, nói: “Ngươi không thắng được!”

Đến đây.

Tông chủ Vạn Cổ tông VS Thái thượng trưởng lão Lăng Thiên Tiên Tông.

Từ trước mắt mà nói, trận chiến của hai người hẳn được tính là so đấu võ đạo đỉnh cao nhất thượng giới!

“Vù ———————— “

Hỏa diễm kiếm khí ngập trời cắt qua hư không, như rồng lửa rít gào lao tới.

Vẻ mặt Bá Nhai Tử ngưng trọng, đôi tay khô gầy vung ở trên không, tầng tầng thiên địa thuộc tính quấy động những tầng không gian, hình thành năng lượng dao động hiệu quả đặc biệt cực cao, quát to: “Vạn vật tịch diệt!”

“Rắc rắc rắc!”

“Rắc rắc rắc rắc rắc!”

Do cường giả đứng đầu sắp chạm đến nửa bước thi triển, hội tụ năng lượng dao động hủy diệt thiên địa nhanh chóng lao tới, cuối cùng va chạm với hỏa diễm kiếm khí, sinh ra hào quang chói mắt, cùng với... Tiếng nổ vang điếc tai.

Cũng may Thông Cổ chiến thuyền kịp thời lui ra rất xa, dư uy dữ dội cũng chưa quấy nhiễu tới.

“Ầm ——————— “

Nhưng, ở khu vực không gian vặn vẹo và lửa tràn ngập, đột nhiên truyền đến một tiếng trầm nặng, chỉ nhìn thấy Bá Nhai Tử như đạn pháo bắn bay đi, sau đó cực kỳ chật vật hạ xuống tầng trời thấp, đợi thấy rõ khuôn mặt, má phải tồn tại vết nắm đấm rõ ràng.

“Bị đánh rồi?”

Thông Cổ chân nhân và Kỳ Dã chân nhân ngạc nhiên không thôi.

“Vù!”

Ngay lúc này, một luồng hào quang màu đỏ từ khu vực năng lượng nổ tung lao ra, cho đến khi tới gần Bá Nhai Tử, nháy mắt triển khai thế công hoa cả mắt, mỗi lần ra tay đều sẽ phun trào ngọn lửa nóng rực, cùng với mang đến động tĩnh từng quyền đến thịt.

“Thông Cổ...”

Kỳ Dã chân nhân khó có thể tin nói: “Đồ nhi ngươi tốc độ thật nhanh, hoàn toàn thấy không rõ!”

Thông Cổ chân nhân ngây dại rồi.

Tốc độ ra tay này, cường độ khí thế phóng thích này, so với lúc trước do Hoa Mân Côi cùng huyết mạch thêm vào còn mạnh hơn, chẳng lẽ hắn lại lĩnh ngộ cái gì, thực lực được tăng lên trên diện rộng?

“Trà ngon.”

Đột nhiên, trên không truyền đến tiếng tán thưởng.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, liền thấy Quân Thường Tiếu đứng ở trên bầu trời, trong tay bưng một ly trà thưởng thức.

Hắn sao lại ở đây?

Giao thủ cùng thái thượng trưởng lão Lăng Thiên Tiên Tông là ai?

“Ầm ———————— “

Bên kia, tiếng vang kinh thiên truyền đến, Bá Nhai Tử lảo đảo rơi xuống đất, lui mấy chục bước mới gian nan ổn định thân thể.

“Thái thượng trưởng lão Lăng Thiên Tiên Tông?”

Trên không, trong ngọn lửa nóng rực dần dần đi ra một nam tử tóc đỏ tuổi chừng hơn hai mươi, vẻ mặt khinh thường để ý nói: “So với Long Hoàng năm đó kém xa.”

Ai?

Chu Điểu chi vương!

Quân Thường Tiếu ngồi ở trên bầu trời lại uống ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Có bảo tiêu mạnh mẽ, bổn tọa không cần tự mình ra trận đâu.”

“Móa!”

Hệ thống rít gào: “Nội dung không hợp nghiêm trọng với tên chương!”


Bình Luận (0)
Comment