Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1688 - Chương 1688. Đại Tướng Quân

Chương 1688. Đại tướng quân
Gió khẳng định thổi không rơi được áo dài xám, càng thổi không được mặt nạ dịch dung, sở dĩ rơi xuống, rõ ràng dễ thấy, Quân Thường Tiếu cố ý làm!

Thật ra khi nhìn thấy đế cung suy sút như thế, Cẩu Thặng liền động lòng trắc ẩn.

Bất đắc dĩ.

Không có lý do gì.

Dù sao thiết lập nhân vật của mình là thấy tiền sáng mắt, nếu bất thình lình đi giúp một nữ nhân, khẳng định sẽ bị chụp mũ ‘gặp sắc quên nghĩa’.

Làm nam nhân khó.

Làm nhân vật chính trong truyện càng khó.

Ngay tại thời điểm Quân Thường Tiếu rối rắm, thấy được bức tranh thôi diễn, nhất thời ý thức được, mình tới Xích Ngục Giới quả thật số mệnh đã định, một khi đã như vậy, liền làm chúa cứu thế một lần đi, dù sao việc này cũng vô cùng thuần thục.

Giúp thì được.

Thiết lập nhân vật không thể đánh mất.

Sau khi xong việc phải có lợi.

Quả thật.

Thương Lan đế quốc bây giờ nghèo xơ xác, Du Phi Nhã nói muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có lẽ là kế tạm thích ứng, nhưng nếu giúp nàng chỉnh hợp các vương quốc lớn, còn có thể thiếu tiền thiếu tài nguyên sao?

Hệ thống lấy góc độ của mình cho giải thích hợp lý hơn nói: “Kí chủ thủ vững điểm mấu chốt không dám đánh cướp, hôm nay công chúa quỳ xuống muốn nhờ, vừa vặn cho một cái cớ vơ vét của cải.”

“Cút!”

Quân Thường Tiếu mắng.

Hệ thống trở lại chuyện chính nói: “Người mang việc lớn xảy ra vạn năm sau bày hết ra, lưu lại bức tranh thôi diễn chẳng lẽ có thể biết trước tương lai?”

“Đúng vậy.”

Quân Thường Tiếu nói: “Quá không thể tưởng tượng.”

Từ văn tự phía trên rõ ràng có thể xác nhận là đang nói mình, thời gian, địa điểm chuẩn xác không lầm, cao nhân phụ tá tổ tiên Thương Lan đế quốc thành lập bất thế công huân, hoặc là đại năng thực lực cường hãn, hoặc chính là... Từ tương lai xuyên việt tới.

“Quân tiên sinh!”

Sau khi được trả lời hỗ trợ, Du Phi Nhã vui sướng không thôi, nói: “Hai vương quốc gần đây, còn tồn tại kính ý đối với Thương Lan đế quốc ta, tiên sinh có thể đi chữa bệnh cho bọn họ, khuyên họ giúp đỡ, sau đó lần lượt đánh tan.”

“...”

Quân Thường Tiếu cạn lời.

Nữ nhân này chẳng lẽ thực cho rằng dựa vào chữa bệnh có thể cứu quốc sao?

Trẻ tuổi, ngây thơ.

“Công chúa.” Quân Thường Tiếu xoay người, nói: “Bổn tọa đã quyết định giúp ngươi, thì không cần phiền toái như vậy.”

“Quân tiên sinh, ngài...”

Thấy dung mạo hắn biến thành trẻ tuổi, biểu cảm trên mặt Du Phi Nhã dần dần dại ra.

Ài.

Quả nhiên không thể lộ ra bộ dáng đẹp trai của bản thân.

Ngay lúc này, Du Phi Nhã mang lời phía sau của mình nói ra: “Tóc lệch rồi!”

Lúc trước ở Vạn Cổ tông đối chiến tông chủ mười đại Tiên tông, bệnh rụng tóc tái phát, cho nên từ Thượng Giới rời khỏi, Quân Thường Tiếu luôn đội tóc giả ma pháp cải tạo, vừa rồi hất rơi áo dài cùng mặt nạ dùng sức quá mạnh, tạo thành kiểu tóc có chút hỗn độn.

“Công chúa!”

Xa tướng quân vội vã đi vào, bất chấp có Quân Thường Tiếu, ánh mắt lóe ra sự tức giận báo cáo: “Các vương quốc lớn lại phái người đến!”

“Sao lại tới nữa?” Du Phi Nhã khẽ nhíu lông mày lá liễu.

Những vương quốc này luôn nhìn chằm chằm hoàng thất, hầu như cách vài bữa sẽ quấy rầy một lần, nàng đã tập mãi thành thói quen.

Quân Thường Tiếu nói: “Bọn họ hẳn là tìm đến Quân mỗ.”

“Do đâu thấy được?”

“Rất đơn giản, lấy tình cảnh công chúa bây giờ, cũng có thể biết được Quân mỗ có thể trị liệu bệnh nan y hỏa độc, các vương quốc lớn chẳng lẽ không có cơ sở ngầm ở Tôn Vũ thành sao?”

“Tiên sinh nói có đạo lý.”

Du Phi Nhã thật ra có thể ngay lập tức từ đế đô chạy tới, hoàn toàn tin bức tranh thôi diễn tiên đoán, cho nên lúc nào cũng lưu ý Tôn Vũ thành, về phần Vương thành chủ cũng là số lượng không nhiều lắm nguyện trung thành hoàng thất.

...

Hoàng cung đại điện.

Dùng thành ngữ để hình dung, đó là nhà chỉ có bốn bức tường.

Các đại sứ thần vương quốc lấy tư thái diễu võ dương oai đứng ở hai bên, bọn họ ai cũng ngửa đầu ưỡn ngực, hận không thể mang mặt ngẩng tới trên trời.

Xích Ngục Giới mấy năm nay chiến tranh lớn nhỏ không ngừng, các lộ vương quốc tranh phong, cho nên những đại biểu này tự nhiên nhìn nhau khó chịu.

“Các vị.”

Du Phi Nhã từ cửa hông đi ra, ngồi ở trên đế tọa chỉ có phụ hoàng mới có thể ngồi.

Hành động này nhất thời khiến ánh mắt các lộ sứ thần nổi lên kinh ngạc.

“Công chúa!”

Một người lạnh nhạt nói: “Đế vị từ cổ đến nay đều do kẻ thống trị cao nhất của đế quốc mới có tư cách ngồi, ngài ngồi lên chỉ sợ mất thể thống nhỉ?”

Lời này nói coi như uyển chuyển, bên cạnh một sứ thần khác thì cười lạnh nói: “Chẳng lẽ công chúa đại nhân muốn mưu quyền soán vị, thay thế sao?”

“Đế vương bị tặc thần các ngươi nhốt bên ngoài, chính cái gọi là nước không thể một ngày không có vua, công chúa đại nhân có huyết mạch này, sao có thể không có tư cách ngồi ở trên ngai báu chứ?”

“Ai?”

Mọi người đều xoay người, chỉ nhìn thấy ngoài đại điện đi tới một nam tử áo trắng tuổi chừng hai mươi, hắn tựa vào trên bậc cửa, trên mặt treo nụ cười gợn đòn.

Du Phi Nhã vốn còn có chút kích động, sau khi nhìn thấy tiên sinh xuất hiện, tâm cảnh phập phồng bất định nhất thời bình thản lại.

Ngồi ở trên chỗ ngồi của phụ hoàng, là Quân Thường Tiếu đề nghị, bởi vì nâng đỡ đế quốc, bảo vệ hoàng thất, phương pháp đơn giản nhất chính là lập vua mới, mang người làm chủ các vương quốc lớn mời đến, hỏi bọn hắn có phục hay không?

Lấy thủ đoạn cứu trị đi lung lạc vương công quý tộc, không nói có thể thành công hay không, ít nhất sẽ phi thường phiền toái, cho nên Cẩu Thặng không có thời gian đi chơi.

Bây giờ.

Đơn giản thô bạo như thế nào làm như thế đó.

Tất cả kẻ không phục, đều làm cho ngoan ngoãn dễ bảo.

“Tiểu tử!” Một sứ thần lạnh giọng quát: “Ngươi là người nào?”

“Bịch.”

Quân Thường Tiếu đi thẳng tới trước ngai báu, thuận tay lấy ra một cái ghế dựa, ngồi ở bên cạnh Du Phi Nhã, bắt chéo chân, mười ngón tay gập lại tùy ý đặt, nói: “Thương Lan đế quốc đại tướng quân, Quân Thường Tiếu!”

Đại tướng quân?

Một sứ thần cười lạnh nói: “Thương Lan đế quốc ta thành lập vạn năm, cho tới bây giờ chưa từng có chức đại tướng quân.”

“Trước kia không có.”

Du Phi Nhã nói: “Bây giờ có.”

Dứt lời, từ nhẫn không gian lấy ra truyền quốc ngọc tỷ phụ hoàng giao cho mình, trang nghiêm nghiêm túc tuyên bố: “Ta lấy danh nghĩa đứng đầu Thương Lan đế quốc tuyên bố, do Quân Thường Tiếu đảm nhiệm chức đại tướng quân Thương Lan đế quốc!”

“Vù!”

Quân Thường Tiếu vội vàng đi xuống, chắp tay nói: “Đa tạ bệ hạ!”

Bệ hạ?

Nữ nhân này dám một mình đăng cơ xưng đế?

“Ha ha ha!”

Sứ thần nước nào đó cười to nói: “Một nữ nhân không quân không tướng, cũng dám mưu toan soán vị xưng đế, xem ra hỏa độc công tâm, thiêu đốt hỏng đầu óc rồi!”

“Đại... Đại... Đại nhân...” Ngay lúc này, mấy binh sĩ lảo đảo chạy vào, lấy khẩu khí hoảng sợ nói: “Trên... Trên trời có... Có quái vật...”

“Quái vật?”

Mọi người mờ mịt, vì thế nhao nhao ra khỏi đại điện.

Mà sau khi ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt dần dần dại ra, cho đến đạt tới trình độ cứng đờ.

Bọn họ đã nhìn thấy gì?

Bọn họ nhìn thấy không gian trên bầu trời dần dần vặn vẹo, như bị lực lượng khủng bố nào đó xé rách, sau đó chậm rãi hiện ra hơn mười chiếc chiến thuyền thể tích khổng lồ, thanh thế to lớn, rung động bầu trời, rung động núi sông.

“Rắc!”

“Rắc!”

Cái đáy khoang thuyền mở ra, từng cột sáng cực nhanh bay tới, cuối cùng chỉnh tề đáp ở trong khuôn viên hoàng cung, thế mà bày ra hai mươi vạn binh sĩ mặc trang bị hoàn mỹ hơn nữa cao lớn.

Các lộ sứ thần hoàn toàn trợn tròn mắt.

Ngay cả Du Phi Nhã đi ra cũng ngây dại.

“Vù!”

Hai mươi vạn binh sĩ Ma Vọng tộc đều hành quân lễ quy cách cao nhất, quát lớn: “Tham kiến bệ hạ!”

“Tham kiến đại tướng quân!”

Thanh âm vang dội, như xuyên thủng hư không, cũng rung động Du Phi Nhã cùng các lộ sứ thần thật sâu.

“Vù!”

Quân Thường Tiếu bay ra, đứng phía trước đại quân, đã phủ thêm chiến giáp, ôm quyền nói: “Mạt tướng Quân Thường Tiếu, nguyện vì Thương Lan đế quốc vượt lửa qua sông!”

Hắn không phải đang làm màu.

Hắn là đang giúp Du Phi Nhã làm màu.


Bình Luận (0)
Comment