Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1708 - Chương 1708. Vạn Cổ Bồi Luyện Mạnh Nhất

Chương 1708. Vạn Cổ bồi luyện mạnh nhất
Chiến đấu vừa hao phí thể lực, vừa hao phí linh lực, Quân Thường Tiếu tự nhiên không vui vẻ gì đánh mãi, nếu thêm chút tiền, khẳng định vui.

Cổ nhân nói, có tiền có thể sai chó khiển ma, lời này không giả chút nào cả.

Đương nhiên, Quân Thường Tiếu không phải cố ý lừa tiền, có người đã muốn lãnh giáo, mình bỏ chút thời gian đánh cùng, thu chút phí dụng chẳng lẽ không đúng sao?

“Cược gì?” Cung Bạch Vũ hỏi.

“Ai thua, người đó bỏ tiền.”

“Ta không có tiền.”

Từ trên cái xưng hô Kiếm Ma này, cũng có thể nhìn ra Cung Bạch Vũ hẳn là giống với Chu Hồng, say mê kiếm đạo không thể tự rút ra được, đỉnh đầu khẳng định không gì tiền.

“Không có tiền thì cho tài nguyên võ đạo cũng được.”

Quân Thường Tiếu coi tiền tài như cỏ rác, coi linh thạch là trân bảo.

Một cường giả hừ lạnh nói: “Nghe ý tứ các hạ, chiến đấu với ngươi, võ giả Ngự Thiên Giới chúng ta nhất định thua không thể nghi ngờ?”

“Đương nhiên không phải.”

Quân Thường Tiếu phất tay, từ nhẫn không gian lấy ra mười vạn tiên thạch, nói: “Đây là phần thưởng của bổn tọa, ai thắng người đó cầm đi.”

Trừ cho Giải Lăng Dao trăm vạn tiên thạch, Cẩu Thặng hầu như rất ít lấy ra, có thể thấy được hôm nay thật muốn làm bồi luyện.

“Xì.”

Tên cường giả kia khinh thường nói: “Loại linh thạch bậc hai này cũng không biết xấu hổ lấy làm phần thưởng?”

“...”

Quân Thường Tiếu mặt ngoài cạn lời, trong lòng vui thành chó.

Tiên thạch quy cách cao nhất của Thượng Giới, đặt ở nơi này chỉ là bậc hai, vậy ý nghĩa còn có bậc một, bậc siêu, bậc tuyệt, bậc thánh, bậc thần!

“...”

Hệ thống nói: “Nghĩ thật nhiều!”

“Được!”

Quân Thường Tiếu giơ kiếm, nói: “Ai nếu thắng bổn tọa, thanh kiếm này thuộc về người đó!”

Sau khi chiến thắng Lý Ngạn Xương, các lộ võ giả luôn nhìn chằm chằm Chí Trăn Tiên Kiếm không dời, cho nên hắn quyết định lấy làm phần thưởng!

Quả nhiên.

Mắt mọi người sáng hẳn lên.

Chiến Văn Hổ Bí Thương ở Ngự Thiên Giới cũng coi như vũ khí đứng đầu số một số hai, kết quả bị dễ dàng chặt đứt, nói lên vũ khí của hắn cấp bậc cực cao, nếu mình nắm giữ, nhất định như hổ thêm cánh!

Đối với những cường giả này mà nói, tài nguyên võ đạo dụ hoặc, so ra kém xa xa trang bị chí bảo.

“Xác định?”

Cung Bạch Vũ hỏi.

Người khác đơn giản là tham thân thể Chí Trăn Tiên Kiếm, chỉ có hắn tham là linh hồn.

“Xác định.”

Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói.

“Nhưng!” Hắn vội vàng bổ sung nói: “Vẫn mời các hạ lấy ra phần thưởng tương đương với kiếm này.”

Ta lấy thần khí, ngươi lấy gạch, khẳng định không được.

“...”

Cung Bạch Vũ lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, tùy tay ném đến một chiếc nhẫn không gian, nói: “Bên trong có trăm vạn linh thạch bậc một, nếu thắng ta, nó là của ngươi.”

Kiếm tu cũng không cần loại tài nguyên võ đạo này, cho nên cũng là ở trong mấy ngàn năm chậm rãi tích góp.

Bậc một?

Linh niệm Quân Thường Tiếu dung nhập nhẫn không gian, chỉ là vừa tới gần linh thạch chồng chất như núi, nhất thời cảm nhận được thiên địa thuộc tính cực kỳ mãnh liệt.

“Thơm quá!”

“So với tiên thạch mạnh hơn mấy chục lần, nó có thể không thơm sao!”

Quân Thường Tiếu vui vẻ không kìm hãm được.

Tài nguyên võ đạo cường hãn như thế, đưa cho các đệ tử hấp thu, tốc độ cảnh giới đột phá khẳng định tăng lên trên diện rộng!

Nơi này!

Ta đến đúng rồi!

“Được!”

“Bắt đầu đi.”

Quân Thường Tiếu cúi đầu, trong màn ảnh lần nữa ngẩng đầu xuất hiện, đã buộc xong khăn trùm đầu bên trên khắc văn tự ‘Vạn Cổ tối cường bồi luyện’.

Các lộ võ giả: “...”

Hệ thống rít gào: “Thật không dễ gì ấp ủ ra bầu không khí nghiêm túc lại bị con hàng này biến thành phong cách ngu ngốc rồi!”

...

Gió.

Vù vù thổi tới.

Núi non hoang dã trống trải có hai người đứng.

Bọn họ cách nhau mười trượng, ngươi không nói ta không nói, không khí càng thêm sát khí lạnh lẽo.

“Hắt xì.”

Một võ giả ngáp một cái.

Các cường giả bên cạnh hoặc là đang sửa móng tay, hoặc là ngồi cùng một chỗ tán gẫu.

Dưới bối cảnh nghiêm túc như thế, không chút kinh tâm như vậy, ở chỗ Quân Thường Tiếu và Cung Bạch Vũ đứng ở đất trống đã hai canh giờ, lại chậm chạp không động thủ!

“Năm đó.”

Cường giả nào đó nhớ lại chuyện cũ quá khứ, nói: “Sư tôn hỏi ta tu luyện võ đạo hay là kiếm đạo, ta quyết đoán lựa chọn võ đạo, bởi vì kiếm tu chiến đấu thật sự quá con mèo nó nhàm chán!”

“Ài.”

Có người nói: “Sớm biết ta khởi xướng khiêu chiến trước!”

“Kiếm tu so đấu không phải linh lực.” Lão già đạo bào trầm giọng nói: “Nếu không đoán sai, kiếm ý của hai người hẳn là đã ở trong không khí đấu mấy trăm hiệp!”

Mọi người trở lên nghiêm túc.

“Khò! Khò!”

Tiếng ngáy đứt quãng truyền đến, đầu Quân Thường Tiếu từ từ cắm xuống, chóp mũi treo bọt khí.

“Hắn...”

Võ giả Ngự Thiên Giới xếp hàng chỉnh tề, hóa thân hoàng đế rít gào nói: “Ngủ rồi!”

“Keng!”

Ngay lúc này, Cung Bạch Vũ một tay vỗ ở thân kiếm, nhưng nghe ‘Ông’ một tiếng, thanh kiếm lớn ‘Keng’ ra khỏi vỏ, khí tức cực kỳ dày nặng nháy mắt tràn ngập ra.

“Đạp!”

Hắn sải bước hướng phía trước bước ra, hai bàn tay đặt trên chuôi kiếm, nói: “Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công!”

“Vù vù!”

Trong nháy mắt, bụi đất dưới chân bay lên, không gian sau lưng nhanh chóng vặn vẹo tạo thành lốc xoáy, bên trong phun trào ra kiếm thế dày nặng, dần dần mang thanh kiếm lớn nặng nề bao phủ, nhìn qua cực kỳ hoành tráng!

Kiếm lấy sắc bén là chính.

Nhưng, kiếm chiêu Cung Bạch Vũ thi triển ra, lại bộc phát khí tức trầm ổn, giống như không phải kiếm, càng giống một thanh đao hủy diệt thiên địa!

“Vù!”

Thanh kiếm to lớn do khí tức rất nặng tràn ngập nổ bắn đến, bởi vì kề sát mặt đất mà đi, nhất thời cuốn thảm cỏ rung động, cuốn bụi đất, từ xa nhìn lại che cả bầu trời!

“Ra chiêu rồi!”

“Phần khí tức này! Không hổ là Kiếm Ma!”

Mọi người kinh ngạc than thở không thôi.

Chẳng qua, nhìn về phía Quân Thường Tiếu, phát hiện gã này vẫn cúi đầu, biểu cảm trên mặt trở nên đặc sắc.

Đại ca!

Ngươi rốt cuộc là tới đánh nhau, hay là đến ngủ!

“Vù!”

“Vù!”

Thanh kiếm lớn bùng nổ bắn đến, mặt đất nơi đi qua hiện lên chiến hào sâu dài!

Quân Thường Tiếu luôn hiện ra bộ dạng buồn ngủ, nhưng, ngay tại lúc mũi kiếm cuồng bạo lại dày nặng đè xuống, cả người nháy mắt khôi phục tỉnh táo, Chí Trăn Tiên Kiếm cắm ở dưới chân giơ ngang trước người, ánh mắt nổi lên nghiêm túc cùng nghiêm nghị hiếm thấy!

“Đinh —————— “

Cùng lúc đó, mũi kiếm lớn cùng thân tiên kiếm va chạm mãnh liệt, phun trào ra tia lửa điện hoa cả mắt.

“Bịch bịch bịch!”

Lực đánh cường đại, ép thân thể Quân Thường Tiếu lùi mạnh về phía sau, nhưng trong ánh mắt nghiêm túc lóe ra phấn khởi, máu toàn thân giống như thiêu đốt lên.

Người này!

So với vị vừa rồi mạnh hơn nhiều!

“Keng!” Đột nhiên vung Chí Trăn Tiên Kiếm, tính cả thanh kiếm to lớn song song bay ra.

“Xẹt xẹt xẹt!”

Quân Thường Tiếu một tay chống xuống đất, quán tính thân thể trượt về phía sau mấy chục trượng, đợi sau khi ổn định, hai chân đột nhiên phát lực, cả người nhất thời lao tới, toàn bộ quá trình tựa như kinh hồng du long*.

(*): như cầu vồng, như rồng bơi

Nâng ấn ngừng ngắt, hạ bút phong lôi!

“Vù vù!”

Quân Thường Tiếu xông đến trước người Cung Bạch Vũ bay lên không trung, quát: “Kiếm đến!”

“Vù ——————” Chí Trăn Tiên Kiếm theo thanh kiếm lớn bay ra cảm nhận được chủ nhân triệu hồi, nháy mắt vẽ ra độ cong tuyệt đẹp bay trở về.

“Vạn Kiếm Quy Nhất!”

“Vù vù!”

Nháy mắt Quân Thường Tiếu chộp vào chuôi kiếm, thân thể nhanh chóng bị kiếm khí bao phủ, hóa thành một luồng ánh sáng trắng đủ xỏ xuyên qua thiên địa.

Phá chiêu, ra chiêu.

Mây trôi nước chảy, liền mạch lưu loát!

“Vù ——————————” nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khu vực Cung Bạch Vũ cuồng phong gào thét, bụi đất tràn ngập, đợi tất cả bình tĩnh trở lại, Quân Thường Tiếu đứng ở sau lưng gã cách mười trượng, Chí Trăn Tiên Kiếm trong tay vẫn còn sáng.

Võ giả Ngự Thiên Giới trợn tròn mắt.

Toàn bộ quá trình hình dung rất dài, thực ra xảy ra ở trong tích tắc!

“Quá nhanh rồi!”

“Hoàn toàn không thấy rõ!”

Ngay lúc này, mọi người tinh mắt phát hiện, vài lọn tóc trên trán Cung Bạch Vũ thoát ly, cũng thấy hắn cười cay đắng, nói: “Ta thua rồi.”

“Đa tạ.”

Quân Thường Tiếu thu kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt.

Về phần nhẫn không gian Cung Bạch Vũ sớm đưa, tự nhiên yên tâm thoải mái nhận.

“Vù!”

Chiến đấu vừa chấm dứt, một người trung niên thể trạng khôi ngô hạ xuống, lấy ra vật tương tự vòng hoa, nói: “Đây là cực phẩm hồn hoàn* của Ngự Hồn Giới, có thể đổi trăm vạn linh thạch bậc một, có thể làm phần thưởng hay không?”

(*): cái vòng

“...”

Quân Thường Tiếu nhất thời hết chỗ nói rồi.

Thứ đối phương lấy ra nhìn qua không tệ, nhưng so với linh thạch bậc một...

Đợi một chút!

Vẻ mặt nữ nhân kia sao lại dại ra?

“Phu quân...” Hoa Mân Côi cảm xúc kích động truyền âm nói: “Hồn hoàn này phát ra khí tức... Giống với hồn lực Hồn tộc ta!”


Bình Luận (0)
Comment