Chương 1712. Nếu có ai dám kỳ thị ngươi, ta sẽ giúp ngươi giết chết hắn
Ngự Thiên Giới có một chỗ không có một ngọn cỏ, được xưng là Tuyệt Vọng Hoang Dã.
Thật lâu thật lâu trước kia, khu vực này đột nhiên hắc quang bao phủ, kéo dài mấy năm, dần dần hình thành một vòng xoáy không gian đi thông khu vực khác.
Mới đầu rất nhiều cường giả cho rằng, đây là dị bảo xuất thế, vì thế ùn ùn xuất phát tiến vào tìm kiếm, kết quả ở bên trong đụng phải Ngự Hồn tộc, hai bên từ đây triển khai cuộc chém giết dài lâu.
Việc này, được hậu nhân định nghĩa là chiến tranh hai tộc.
Về phần một đầu khác không gian nối tiếp, thì được xưng là chiến trường độc lập.
Oan gia nên giải không nên kết.
Hai vị diện vì sao không thể hòa hòa khí khí ngồi nói chuyện cùng nhau?
Nguyên nhân rất đơn giản, hoàn cảnh trong chiến trường độc lập tuy tương đối ác liệt, nhưng thai nghén tài nguyên võ đạo khổng lồ, ví dụ như... Linh thạch bậc một!
Không sai.
Vật tư Quân Thường Tiếu từ trong tay đám người Cung Bạch Vũ đạt được, đại bộ phận đến từ chiến trường độc lập.
Một bộ phận nhỏ khác thì sao?
Sự tình phải nói từ Ngự Thiên Giới trước đây.
Vị diện này tuy lớn, thật ra trước kia thiên địa thuộc tính cũng không mạnh, thẳng đến lúc vòng xoáy không gian xuất hiện, từ bên trong trào ra linh khí mênh mông mới bắt đầu chậm rãi tăng lên.
Thuộc tính Ngự Thiên Giới có thể có trình độ bây giờ, hoàn toàn bởi vì chiến trường độc lập.
Hơn nữa, vô số năm qua đi, linh khí mênh mông dung nhập trong lòng đất, bắt đầu hội tụ mỏ quặng linh thạch, sau đó bị lục tục khai thác, liền có một bộ phận nhỏ khác.
Linh thạch vị diện sản xuất phẩm chất không đồng nhất, số lượng lại phi thường thưa thớt, cho nên muốn đạt được càng nhiều phẩm chất cao hơn, còn phải đi chiến trường độc lập, cho nên hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều có người tiến vào.
Nói đến cũng lạ, mấy năm nay hai vị diện vừa chém giết, vừa khai thác, mỏ quặng bên trong vẫn đào không hết, cho người ta cảm giác như lấy không hết, dùng không cạn.
Tài nguyên.
Võ giả coi trọng nhất.
Thử hỏi Ngự Thiên Giới và Ngự Hồn Giới sao có thể chắp tay nhường cho người ta?
Ngươi không cho, ta không cho.
Ngươi muốn nhiều một chút, ta muốn nhiều chút.
Vậy không có cách nào nữa, chỉ có thể lấy phương thức đánh nhau để quyết định.
...
Quân Thường Tiếu sau khi từ trong miệng Cung Bạch Vũ biết được chuyện chiến trường độc lập, mang theo Hoa Mân Côi một đường đi hướng Tuyệt Vọng Hoang Dã, trên đường rất kinh ngạc nói: “Thần kỳ như vậy?”
Hắn không để ý hai vị diện đánh bao nhiêu năm, cũng không để ý đã chết bao nhiêu người, để ý là, chiến trường độc lập thế mà có thể cuồn cuộn không dứt chuyển vận linh lực, bên trong còn tồn tại mỏ quặng mênh mông.
Thượng Giới không có đãi ngộ này.
Tông môn của mình, cũng không có đãi ngộ này.
Hệ thống nói: “Thiên hạ to lớn, không gì lạ không có, kí chủ không cần thiết thấy lạ bao nhiêu.”
Quân Thường Tiếu chà chà tay, nói: “Cái gọi là chiến trường độc lập này, không thuộc về Ngự Thiên Giới, cũng không thuộc về Ngự Hồn Giới, ta có thể đi vào tìm mỏ quặng.”
Hỏa thạch bậc một thuộc tính khá đơn nhất, phi thường thích hợp dùng để làm nhiên liệu, linh thạch bậc một mạnh hơn tiên thạch của Thượng Giới, cực kỳ thích hợp tu luyện, hắn tự nhiên hy vọng càng nhiều càng tốt.
“Ài.”
Hệ thống thở dài: “Chiến trường độc lập sắp xui xẻo rồi.”
Trên đường, Hoa Mân Côi trước sau không nói chuyện.
Nàng không để ý chiến trường, càng không để ý mỏ quặng, để ý là, Ngự Hồn tộc và Hồn tộc đồng mạch đồng tông? Có phải ý nghĩa tiền bối là từ Ngự Hồn Giới dời ra hay không?
Còn có cường giả Ngự Thiên Giới đề cập lam hồn cùng hắc hồn, là đại biểu huyết mạch thuần khiết hay không?
Nghĩ đến đây, trên mặt Hoa Mân Côi dần dần hiện ra sầu lo.
Bọn họ nói mình là lục hồn.
Bọn họ nói đây là tộc nhân cấp thấp.
Quân Thường Tiếu nhìn ra Hoa Mân Côi vẻ mặt khác thường, nói: “Nghĩ cái gì thế?”
“Ta đang nghĩ nên đi Ngự Hồn Giới hay không.”
“Còn cần nghĩ? Đương nhiên phải đi.”
Ở trong mắt Quân Thường Tiếu, Ngự Hồn tộc khẳng định có liên quan với Hồn tộc, một cái hồn hoàn cũng mang đến trợ giúp, khẳng định phải đi vị diện này một chuyến, có lẽ có thể thức tỉnh huyết mạch gì thì sao.
“Ta sợ...” Hoa Mân Côi hơi tạm dừng, nói: “Vào sẽ bị kỳ thị.”
Cường giả Ngự Thiên Giới cũng bởi vì mình lục hồn mà châm chọc, vậy nếu đi địa giới Ngự Hồn tộc, chỉ sợ sẽ chỉ chịu đả kích gấp bội.
“Chỉ cần có thể mạnh lên, thì đừng để ý ánh mắt người khác.”
“Với lại.”
“Thiết Cốt phái khi ta vừa tiếp nhận, dưới trướng chỉ có một đệ tử, còn không phải ở trong cười nhạo cùng khinh rẻ chậm rãi đứng lên?”
Lúc Quân Thường Tiếu bắt đầu, mang Lục Thiên Thiên tới Thanh Dương thành, quả thực không thiếu được bị đồng nghiệp khinh rẻ, nhưng da mặt dày, hoàn toàn không để bụng.
“Người ta đời này không có khả năng xuôi gió xuôi nước, gặp được vấn đề nên vượt khó mà lên.”
“...”
Hoa Mân Côi ở trong lòng nói thầm: “Sao lại nhiều lời hơn rồi.”
“Đương nhiên.”
Quân Thường Tiếu nói: “Nếu có ai dám kỳ thị ngươi, ta sẽ giúp ngươi giết chết hắn.”
Hoa Mân Côi dừng lại.
Nàng nhìn bóng lưng phát ra cảm giác an toàn kia, trong lòng dâng lên ấm áp, sau đó gạt tóc đen trên trán, cười tươi nói: “Cảm ơn.”
“Đừng hiểu lầm.”
Biểu cảm trên mặt Quân Thường Tiếu từ nghiêm túc chuyển thành lạnh nhạt, nói: “Ta giúp ngươi là vì tông môn.”
“...”
Hoa Mân Côi ở trong lòng nói thầm: “Hắn muốn trốn tránh tới khi nào.”
“Đừng ngây ra nữa.”
Quân Thường Tiếu nói: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Vì tránh phát cơm chó, tạo thành thương tổn tinh thần vạn tấn đối với độc giả họ Sỉ nào đó, hai người trên đường không trao đổi quá nhiều, thẳng đến lúc đi một canh giờ, rốt cuộc tới Tuyệt Vọng Hoang Dã không có một ngọn cỏ, cũng xa xa nhìn thấy vòng xoáy đen sì treo ở trên trời.
“Vù!”
“Vù!”
Một lát sau, Quân Thường Tiếu cùng Hoa Mân Côi bay đến.
Bởi vì vòng xoáy đi thông chiến trường độc lập, cho nên phụ cận có một cứ điểm quy mô coi như tạm được, bất luận kẻ nào muốn đi vào cũng phải báo bị.
“Người nào!”
Trên tháp canh, một võ giả nhìn thấy hai luồng hào quang bay tới, vội vàng mở cổ họng hô.
“Người lấy kinh Đông thổ Đại Đường!”
Đông thổ Đại Đường?
Các thủ vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hiển nhiên chưa từng nghe nói.
“Vù!”
Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu mang theo Hoa Mân Côi bay tới, hoàn toàn không tính vào cứ điểm.
Nếu đổi là trước kia, hắn có thể muốn thể hội phong thổ vị diện này, giờ phút này thì mang tâm tư đặt ở trên chiến trường độc lập cùng mỏ quặng linh thạch.
“Không ổn!”
“Bọn hắn muốn xông vào cứ điểm!”
“Mau ngăn lại, mau ngăn lại!”
Vù! Vù! Vù!
Trong nháy mắt, võ giả mặc chiến giáp tương tự binh sĩ từ cứ điểm bay ra, ý đồ ngăn chặn hai người xa lạ xông tới.
“Cút!”
Quân Thường Tiếu vung đôi tay, Độ Thiên Chưởng Ấn hiện lên, trực tiếp mang mấy trăm binh sĩ chặn đường đập bay hết ra.
“Ầm!”
“Ầm!”
Chưởng ấn ấn ở nơi trống trải, để lại hố sâu năm ngón tay.
Binh sĩ cứ điểm chưa bị công kích thấy thế, kinh hãi tóc cũng sắp dựng thẳng lên.
Người này!
Quá mạnh rồi!
Quân Thường Tiếu chí ở tiến vào chiến trường độc lập, chưa có bất cứ sát ý gì, nếu không đừng nói binh sĩ chặn đường đều phải chết, ngay cả cứ điểm cũng phải bị phá hủy.
Đột phá tầng tầng phòng tuyến, vòng xoáy gần trong gang tấc.
“Đi!”
Quân Thường Tiếu mang Hoa Mân Côi chộp tới, thuận thế ôm vào trong lòng, hai chân hóa thành máy phun, bùng nổ hào quang nóng rực, sau đó lấy tốc độ cực nhanh lao vào vòng xoáy đen sì.
Toàn bộ quá trình xảy ra ở trong tích tắc, chờ các binh sĩ bị đánh bay ra ngoài kia đứng dậy, hai người đã hoàn toàn dung nhập vào.
“Đáng giận!”
“Tên kia là ai!”
“Hố chưởng có chữ viết!”
Một binh sĩ kinh hô.
Mọi người cúi đầu, liền thấy trong những hố to năm ngón tay đều khắc chữ ‘Soái’, vì thế trong lòng rít gào: “Tên kia rảnh bao nhiêu chứ!”