Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1724 - Chương 1724. Sư Tôn, Con Lại Trở Về Rồi

Chương 1724. Sư tôn, con lại trở về rồi
Hiên Viên Giới rất lớn, cất chứa sinh linh một vị diện hạ giới quả thực quá thoải mái, cho nên mang Hồn tộc vào cũng không có vấn đề gì.

Đây là có quan hệ với Quân Thường Tiếu, người khác nếu muốn tiến vào, căn bản không tồn tại.

Đương nhiên.

Bế quan khóa giới, chung quy không phải cử chỉ sáng suốt.

Trên đường tới Thượng Giới, Quân Thường Tiếu bắt đầu cân nhắc, chờ sau khi mang vị diện phát triển cường đại, hoàn toàn có thể thiết lập cục di dân, chuyên môn phụ trách quản lý di dân.

Muốn trở thành cư dân hợp pháp Vạn Cổ tông ta chứng thực? Được, giao tiền.

Hệ thống lảm nhảm: “Kí chủ cái này không gọi là phát triển tông môn, cái này gọi là phát triển vị diện, dứt khoát đổi tên Vạn Cổ Tối Cường Giới đi.”

“Thúi lắm!”

Quân Thường Tiếu nói: “Vạn Cổ tông ta tọa trấn Hiên Viên Giới, sao có thể không tính phát triển tông môn?”

“Với lại.”

“Hiên Viên Giới về sau có thể vang vọng vũ trụ hay không, dựa vào còn không phải tông môn của bổn tọa?”

“...”

Lời này khiến hệ thống không còn lời nào để chống đỡ.

Quả thực, một vị diện cường đại hay không, không đơn giản dựa vào thiên địa thuộc tính, còn cần dựa vào cường giả đứng đầu cùng các loại thế lực chống đỡ.

Vạn Cổ tông tọa lạc ở đây, nó hưng suy cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng Hiên Viên Giới hưng suy, cho nên vẫn như cũ là tông môn lưu, mà không phải vị diện lưu.

“Về sau chờ ta có con, không chỉ có thể kế thừa một cái tông môn, còn có thể kế thừa một cái vị diện, nhất định là cường nhị đại!” Quân Thường Tiếu nói.

“Phốc!”

Hệ thống cười.

Một tên ngu ngốc thẳng tuột, thế mà nghĩ tới chuyện con cháu, hắn sao không Lý Thượng Thiên chứ.

Nhưng, cẩn thận ngẫm lại, lấy tính cách Cẩu Thặng, nếu thực có con, chờ hắn già, vô dục vô cầu, không biết chừng mang con gọi đến, trịnh trọng nói cho nó, tông môn này, vị diện này giao cho con, lão tử đi đây.

Ặc.

Cho dù nếu có, có lẽ... Cũng là một bộ truyện khác, một câu chuyện xưa khác.

Giới thiệu vắn tắt cũng nghĩ xong rồi, Tiểu Cẩu Tử còn ở trong tã lót, phụ thân nhẫn tâm bỏ nó mà đi, hơn nữa xem một đứa bé như thế nào mang sư thúc sư bá, sư huynh sư tỷ từ trong ngủ say lần lượt đánh thức, dẫn dắt bọn họ bước lên hành trình tìm cha, tên truyện Cha chó xỏ (lá) con ký 》《 Tiểu Cẩu Tử tìm ba ba .

“Nghĩ cái gì thế?”

Lúc này, Hoa Mân Côi hỏi.

Quân Thường Tiếu đang tự hỏi bật thốt lên nói: “Nghĩ con cái.”

Thề độc, đây tuyệt đối là một loại tư duy theo quán tính, cũng không phải bổn ý của Cẩu Thặng, cho nên khi hắn nói ra, lập tức ý thức được không đúng, thiếu chút nữa nâng tay điên cuồng đánh mặt mình.

Hoa Mân Côi ngẩn ra một phen, sau đó quay đầu, gắt: “Ai muốn sinh con cho chàng chứ.”

“Nói sai, nói sai!”

Quân Thường Tiếu vội vàng giải thích: “Ta đang nghĩ con của Tinh Thần!”

“Chuyện liên quan gì Dạ Tinh Thần người ta!”

Hệ thống rít gào: “Cho dù hắn có con, cũng là hắn đi nghĩ, ngươi vì sao phải nghĩ!”

“Có đói bụng không?”

Hoa Mân Côi nói: “Ta nấu cơm cho chàng ăn?”

Quân Thường Tiếu vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ngươi còn biết nấu cơm?”

Nữ nhân này năng lực rất mạnh, dù sao từng quản lý một tộc đàn, nhưng tông môn nấu cơm đều do Liễu Uyển Thi phụ trách, hoàn toàn chưa từng thấy nàng xuống bếp.

“Ở trong mắt nam nhân mấy người, nữ nhân biết nấu cơm không phải thiên kinh địa nghĩa sao?” Hoa Mân Côi nói.

Quân Thường Tiếu nghe ra được trong lời có lời, vội vàng tỏ thái độ nói: “Thanh minh, ta đối với nữ nhân các ngươi không có gì kỳ thị!”

“Vậy còn thất thần làm chi.”

Hoa Mân Côi nói: “Mau đi nhà ăn, đồ ăn cũng sắp nguội rồi.”

“Làm xong rồi?”

“Ừm.”

Tới Thượng Giới cần thời gian, Quân Thường Tiếu lại rất ít tu luyện, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vì thế đi nhà ăn.

Bởi vì trong chiến hạm không có cao tầng cùng đệ tử, trong nhà ăn to như vậy chỉ có hai người, nhìn qua rất trống trải, nhìn qua lại rất... Lãng mạn.

“Bốp!”

Hoa Mân Côi mang một mâm đồ ăn đặt ở trên bàn, cười nói: “Đây là ta học Uyển Thi, đầu cá nấu cay chàng thích ăn.”

Cái khác không nói.

Hương thơm bay tới, tràn đầy vị cay.

Quân Thường Tiếu dâng lên cơn thèm ăn, cầm lấy đũa đi gắp, kết quả gắp ra một vật, sụp đổ nói: “Đại tỷ, vảy cá cũng chưa cạo? Ngươi đây là làm đồ ăn gì vậy!”

“Còn cần cạo vảy cá?”

“Nói lời thừa, ngươi lúc ăn cá có từng thấy vảy cá?”

“Ta không ăn cá.”

“...”

Quân Thường Tiếu vẻ mặt đặc sắc.

Khó trách mỗi lần Liễu Uyển Thi làm ra đồ ăn có liên quan với cá, nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái đã bỏ qua.

Thôi, thôi.

Đã tự mình xuống bếp, nói gì cũng phải nể mặt phải không, dù sao mình thân là tông chủ, không thể thương tổn lòng cấp dưới.

Quân Thường Tiếu đẩy ra tầng tầng vảy cá, gắp lên một miếng thịt để vào trong miệng, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức.

Hoa Mân Côi ánh mắt chờ mong nhìn hắn.

Lần đầu tiên xuống bếp nấu cơm, còn là để cho phu quân thưởng thức, tự nhiên phi thường để ý.

“Không tệ không tệ.”

Một lát sau, Quân Thường Tiếu gật đầu nói: “Hương vị rất tốt.”

Trên mặt Hoa Mân Côi nổi lên nụ cười rạng rỡ, trên mặt không còn khí chất cao quý kia, càng giống một tiểu nữ sinh được khen ngợi mà vui vẻ không thôi.

“Trời!”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Đây tuyệt đối là đồ ăn hắc ám cấp địa ngục!”

Vảy cá cũng chưa đánh, có thể ăn ngon mới gặp quỷ.

Nhưng, Cẩu Thặng giờ phút này phải khen ngợi, miễn cho đả kích lòng tự trọng của người ta.

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Hoa Mân Côi đẩy đồ ăn tới.

“...”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu hơi run rẩy.

Cùng ngày.

Cẩu Thặng đi nhà xí tổng cộng ba mươi sáu lần, thẳng đến khi đi ra, hai tay vịn vào tường, hai chân như nhũn ra, rít gào: “Cái này không phải đầu cá nấu cay, đây là thuốc độc nấu cay...”

Ai cũng có khuyết điểm.

Ví dụ như Quân Thường Tiếu ngũ âm không được đầy đủ, hát lệch tông.

Đặc biệt Hoa Mân Côi không phải là nhân loại, cho nên ở trên nấu cơm hoàn toàn không có thiên phú, cho dù Liễu Uyển Thi cầm tay dạy, cũng không nhất định có thể khiến nàng thông suốt.

“Đến! Cá chép chua ngọt!”

“Đến, Tứ Hỉ Hoàn Tử (thịt viên)!”

Sau khi được Quân Thường Tiếu ‘khen ngợi’ cùng ‘tán thành’, Hoa Mân Côi đắm chìm ở trên nấu nướng không thể thoát ra được, trên đường tới Thượng Giới, toàn bộ hành trình phụ trách một ngày ba bữa.

Cẩu Thặng hướng ống kính, rơi lệ đầy mặt nói: “Huynh đệ à, ta quá khổ rồi, gần đây áp lực rất lớn!”

...

Thượng Giới.

Sau khi Quân Thường Tiếu mang theo đệ tử rời khỏi, trở nên bình tĩnh.

Thật ra trước khi Cẩu Thặng tới, nơi này vẫn luôn rất yên tĩnh, về sau nổi lên các loại sóng gió, đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với hắn.

“Chờ một chút!”

Cực Đạo động phủ, Kỳ Dã chân nhân đang muốn đặt quân, bị Thông Cổ chân nhân ngăn lại, sau đó mang quân mình lúc trước đặt lấy đi, lại lần nữa đặt ở trên một vị trí khác.

Đây là, đi lại.

“Ta nói!”

Kỳ Dã chân nhân nhìn về phía hắn nói: “Phải để ý thể diện hiểu không?”

“Ngươi ngày hôm qua đi lại một trăm hai mươi lần, ta hôm nay mới đi lại một trăm lẻ ba lần.” Thông Cổ chân nhân không cho là đúng.

“...”

Kỳ Dã chân nhân một chưởng mang cờ bàn chấn vỡ, nói: “Không chơi nữa!”

Đây là, hủy cờ.

“Không chơi thì không chơi.”

Thông Cổ chân nhân đứng lên ra khỏi động phủ, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, suy nghĩ miên man: “Đồ nhi đó của ta, không ở bên ngoài trêu vào phiền toái chứ?”

“Hắn chọc vào phiền toái hay không, ngươi lại không gánh được tiếng xấu.” Kỳ Dã chân nhân nói.

Thông Cổ chân nhân lắc lắc đầu, nói: “Tên này đi rồi, tuy rất thanh tịnh, nhưng thật ra còn có chút nhớ nó.”

“Sư tôn.”

“Con đã trở về.”

Đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm.

Thông Cổ chân nhân vẻ mặt đọng lại, sau đó xoay người nhìn lại, liền thấy Quân Thường Tiếu ngồi xổm trên bàn cờ bên ngoài hướng phía mình cười.

Một khắc đó.

Phản ứng đầu tiên của lão là.

Tên này có thể là ở bên ngoài trêu vào phiền toái, cố ý chạy tới tìm ta gánh tiếng xấu hay không!


Bình Luận (0)
Comment