Chương 1761. Loè loẹt, vô dụng
“Đinh!”
“Đinh!”
Trong Thiên Uy Bí Cảnh, binh khí của Dạ Tinh Thần cùng võ sĩ điên cuồng đối chọi, có thể nói một đường tia chớp mang đốm lửa, Tiêu Tội Kỷ chói mắt cũng sắp không mở ra được.
Gã song đao này thực lực không kém.
Thế mà có thể đánh khó phân thắng bại với Dạ sư đệ.
“Nhị đao lưu, Lạc Vũ!”
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
“Nhị đao lưu, Sát Thần Trảm!”
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
“Nhị đao lưu...”
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
“Nhị đao lưu, Hoành Tảo...”
Ý thức được mình thiếu chút nữa bị dẫn vào trong rãnh, võ sĩ vội vàng mang song đao đưa ngang trước người, rít gào: “Ngươi chỉ biết một chiêu?”
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
“Vù!”
Dạ Tinh Thần trước sau như một nhảy vọt tới, chỉ thấy toàn thân phương thiên họa kích lóe ra là hào quang hiệu quả đặc biệt, lực lượng ép tới như có thể xé rách hư không.
“Đinh!”
Võ sĩ giơ ngang đao ở phía trước, thân đao gặp công kích mãnh liệt, lảo đảo lui về phía sau hơn mười trượng mới đứng vững thân thể, hai tay bị chấn động mơ hồ phát tê.
Dạ Tinh Thần từ trạng thái ngồi xổm đứng lên, phương thiên họa kích vẫn như cũ bị hiệu quả đặc biệt bao phủ, cả người nhuộm đẫm cực kỳ cường thế, nói: “Loè loẹt, vô dụng.”
Quả thực.
Chiêu thức huyễn lệ nữa, không thể tạo thành thương tổn, chỉ có thể tính là khoa chân múa tay.
Cho dù tùy ý lấy ngón tay chọc tới, thực lực đạt đến mức tận cùng, đủ để hủy thiên diệt địa.
Dạ Tinh Thần chính là người như vậy.
Nếu có thể nháy mắt giết chết địch thủ, tất nhiên thẳng tắp mà tới.
Giống như Quân Thường Tiếu, thi triển võ học đặc biệt còn không biết xấu hổ nhảy múa.
Phi.
“Được rồi.”
Võ sĩ đứng thẳng người, lưỡi song đao dán trên mặt đất, nói: “Thực lực ngươi không kém, ta sắp nghiêm túc rồi.”
“Vù vù!”
Trong khoảnh khắc, quanh thân hắn bị hào quang màu đỏ bao phủ, ánh mắt sắc bén như ưng cũng dần dần trở nên đỏ bừng như máu, giống như bị ác ma đến từ địa ngục bám vào người.
“Mạnh lên rồi?”
Tiêu Tội Kỷ ngạc nhiên nói.
“Xì.”
Dạ Tinh Thần tuy vẻ mặt khinh thường, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảnh giác.
“Rắc!”
Lúc này, võ sĩ giơ ngang song đao trước người, tạo thành chữ thập đan xen, thanh âm lạnh như băng nói: “Vạn Giải, Bát Tí Tu La!”
“Ong ong ong!”
Thái Diễm, Thái Quỳ đột ngột run run lên, nhanh chóng trào ra năng lượng quỷ dị bao phủ chủ nhân.
“Vù vù!”
Cuồng phong nổi lên, âm trầm đến cực điểm.
Dạ Tinh Thần nhíu mày, theo bản năng lui về hai bước.
“A —————————— “
Trong năng lượng quỷ dị truyền đến loại tiếng kêu quái dị phát ra dựa hết vào rống đó của võ sĩ, sau đó bước ra một bước, áo giáp trên thân không biết khi nào rụng ra, hiển lộ ra cơ bắp to lớn.
Tử đường chủ nếu ở đây, khẳng định cực kỳ khinh rẻ, bởi vì khi chiến đấu chỉ nổ quần không nổ áo, hoàn mỹ không có linh hồn.
“...”
Dạ Tinh Thần cùng Tiêu Tội Kỷ ánh mắt ngưng trọng.
Bọn họ không để ý áo giáp nổ tung, không để ý trên người có hoa văn phác họa, để ý là, sau lưng người này bỗng dưng có thêm bảy cánh tay màu đỏ, tính cả hai cái nắm đao vừa vặn... Không đúng, vừa rồi hô hình như là bát tí (tám cánh tay)?
“Ta đã lĩnh ngộ áo nghĩa chí cao, ngưng tụ ra cánh tay thứ chín, các ngươi bất ngờ không?” Võ sĩ ngạo nghễ nói.
Tiêu Tội Kỷ rít gào: “Ngươi là ai chúng ta đều không biết, bất ngờ cái lông à!”
“Ta.”
“Sáu tuổi tập võ.”
“Mười tám tuổi lĩnh ngộ nhị đao lưu.”
“Ba mươi chín tuổi đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.”
“Ầm!”
Võ sĩ đang giới thiệu lịch sử quang huy trước đây của mình, liền bị Dạ Tinh Thần một cước đạp bay đi, nói: “Ồn ào.”
“Người trẻ tuổi.”
Võ sĩ nhẹ nhàng hạ xuống, mang song đao ném lên giữa không trung, nhếch miệng cười nói: “Ngươi là kình địch đầu tiên cả đời ta gặp, cho nên có tư cách để ta vận dụng...”
“Ong ong ong ong ong!”
Song đao đảo quanh ở giữa không trung, nhanh chóng phân hoá ra bảy thanh.
“Bốp!”
“Bốp!”
Võ sĩ lấy chín cánh tay tiếp được đao khí tự nhiên hạ xuống, sau đó đan xen ngang dọc đưa ngang trước người, nói: “Áo nghĩa đỉnh cao, cửu đao lưu!”
Nói xong lời ngu ngốc, không khí lập tức xấu hổ.
Bởi vì...
Tiêu Tội Kỷ chỉ hướng cánh tay vừa rồi đao rơi xuống chưa tiếp được, do đó cắt bị thương, nói: “Cần băng bó một chút không?”
“Có băng vải không?”
“Có.”
“Cảm ơn.”
Võ sĩ mang mấy cánh tay cắt bị thương băng bó đơn giản, cả khuôn mặt nhanh chóng khôi phục phong cách nghiêm túc, nói: “Hôm nay ta lấy ý chí của ta, đến tranh cao thấp với các hạ!”
“Cửu đao lưu, Bát Tí Đường Lang*!”
(*): bọ ngựa tám tay
Bước ra một bước, chín đao bùng nổ hiệu quả đặc biệt, dần dần ở phía sau hắn hội tụ ra hư ảnh một con bọ ngựa cực lớn, chín cái chi trước giống như chín thanh đao sắc bén thật lớn.
“...”
Tiêu Tội Kỷ cạn lời.
Rõ ràng chín cái, cứ phải hô tám cái, giống với tông chủ không biết chữ số.
Bọ ngựa thật lớn vung chín cái chi trước, khí tức khủng bố nháy mắt bao phủ bí cảnh, ngay cả trong không khí cũng bộc phát khí tức sắc bén mà lại lạnh lẽo.
Võ sĩ bùng nổ áo nghĩa đỉnh cấp mình lĩnh ngộ, tuy nhìn qua có chút ngu ngốc, nhưng không thể phủ nhận, khí thế rất mạnh!
“Ta nói rồi!”
Ngay lúc này, Dạ Tinh Thần bay lên không trung, hai tay ấn lên phương thiên họa kích hung hăng ép xuống, nói: “Loè loẹt, vô dụng!”
“Vù!”
“Vù!”
Lực lượng cường đại gào thét, vô tình xé rách không gian.
“Dạ sư đệ...” Tiêu Tội Kỷ nói: “Nghiêm túc rồi!”
Đúng vậy.
Dạ Tinh Thần nghiêm túc rồi.
Vì võ sĩ kỳ quái này, vô luận động thủ hay ra chiêu, luôn loè loẹt, dong dài như vậy, khiến hắn rất bực bội, cho nên phải mau chóng giải quyết, về phần song đao, xin lỗi, không có lấy một chút hứng thú.
“Vù!”
Dạ Tinh Thần từ trên không ép xuống, ở dưới lực lượng bao phủ, giống như hóa thành một con mãnh hổ từ đỉnh núi nhảy xuống, nanh vuốt sắc bén vô tình cào xé về phía Bát Tí Đường Lang tạo dáng.
“Rống —————————— “
Mãnh hổ xuống núi, thế như chẻ tre.
Ánh mắt võ sĩ nổi lên ngạc nhiên, bật thốt lên: “
や
め
ろ
!”
(Chữ tiếng Nhật mang nghĩa Dừng lại)
“ẦM!”
Lực lượng cuồng bạo sôi trào trên mặt đất, hình thành gợn sóng mắt thường có thể thấy được hướng bốn phương tám hướng tỏa đi, không gian càng bị chấn động vặn vẹo cực nhanh.
Tiêu Tội Kỷ vội vàng mang khiên ánh sáng dựng ở trước người, chỉ nghe thấy dư uy điên cuồng tấn công, sinh ra tiếng ‘Phành phành phành’, trong lòng không khỏi cả kinh nói: “Dạ sư đệ so với lúc trước càng mạnh hơn rồi!”
Phải.
Hà Vô Địch nháy mắt diệt BOSS, không chỉ mang đến đả kích cho Dạ Đế, cũng kích thích rất mạnh tâm lý muốn mạnh lên, cho nên khoảng thời gian này càng thêm nghiêm khắc bản thân, càng thêm tra tấn bản thân, cảnh giới tuy chưa tăng lên, nhưng chiến lực đã tăng lên.
Nam nhân.
Nên ác một chút!
Năng lượng dao động như nước lũ dần dần biến mất.
Tiêu Tội Kỷ thu hồi khiên ánh sáng, vội vàng nhìn về phía khu vực giao chiến, chỉ thấy Dạ Tinh Thần đứng ngạo nghễ, chiến kích dựng thẳng trước người, như một vị bất bại chiến thần.
Về phần con bọ ngựa to lớn huyễn hóa ra kia đã hoàn toàn tan thành hư vô, ngay cả võ sĩ cũng tạo thế nửa quỳ xuống, hai thanh thái đao tùy ý phân tán dưới đất, thân đao ảm đạm không ánh sáng, như mất đi linh hồn.
“Thắng bại đã định.” Tiêu Tội Kỷ nói.
“Ọe!”
Võ sĩ phun ra một ngụm máu, sau đó gian nan ngồi xếp bằng dưới đất, đầu nhẹ nhàng cúi xuống, nói: “Ngươi... Thắng rồi...”
“Vù! Vù!”
Dạ Tinh Thần vung tay, hai thanh thái đao cả vỏ đao trên người đối phương bay hết ra cũng rơi ở trước mặt Tiêu Tội Kỷ, người sau lập tức hiểu ra, vội vàng thu vào nhẫn không gian.
Võ sĩ ngẩng đầu, nói: “Ta chính là Liễu Sinh Thập Binh Vệ*, về sau nếu có cơ hội, hy vọng còn có thể chiến một trận nữa với các hạ.”
(*): Yagyū Jūbei Mitsuyoshi, hay gọi ngắn gọn là Yagyū Jūbei, là một kiếm khách và Samurai nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản thời phong kiến và trong văn hóa Nhật Bản. Ông phục vụ liên tiếp qua hai đời Shōgun nhà Tokugawa là Hidetada và Iemitsu. Hình tượng phổ biến của ông là một samurai bị chột
Dứt lời, hóa thành mây khói tiêu tán.
“Đinh! Bởi người khiêu chiến chưa thể ở thời gian quy định chiến thắng Liễu Sinh Thập Binh Vệ, sẽ bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài.”
“Vù vù!”
Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ bỗng dưng biến mất, chờ phục hồi tinh thần, đã đứng ở ngoài Thiên Uy Bí Cảnh.
“Thế nào?”
Quân Thường Tiếu chờ đã lâu vội vàng hỏi: “Có thu hoạch gì?”
“A...” Tiêu Tội Kỷ lấy ra hai thanh thái đao, nói: “Chỉ đạt được song đao của một võ giả quái dị, gọi là... Cái gì Thái ấy.”
Quân Thường Tiếu tiếp nhận, kinh ngạc nói: “Đông Doanh đao?”
“Keng!”
Rút đao ra.
Hệ thống rít gào: “Không phải, đệ tử ở bí cảnh đạt được vũ khí, hắn thân là đứng đầu một tông sao có thể sử dụng!”