Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1838 - Chương 1838. Cẩu Thặng Điên Rồi

Chương 1838. Cẩu Thặng điên rồi
Thiên Ma Hoàng thua rồi.

Thua phi thường dứt khoát, thậm chí không giãy dụa một lần.

Tiếc nuối là, nhìn từ thân thể tan vỡ, chết không phải là bản tôn, mà là một phân thân.

Nhưng mà.

Đám người Cố Thiên Tinh càng chấn kinh rồi.

Nếu thật là phân thân, đã có thực lực khủng bố như thế, bản tôn đến đây chẳng phải miểu thiên miểu địa miểu không khí?

“Thiên Ma Hoàng này...”

Bành phó minh chủ lau đi mồ hôi lạnh trên trán nói: “Rốt cuộc mạnh bao nhiêu!”

“Không hiểu được.” Đại trưởng lão bình tĩnh lại, nhìn về phía Quân Thường Tiếu chết ngất, ngưng trọng nói: “Ta chỉ hiểu được Quân tông chủ mới là thật sự sâu không lường được!”

Lời vừa nói ra, mọi người tán đồng.

Đặc biệt nhớ lại hình ảnh lúc trước một gậy chọc chết phân thân Thiên Ma Hoàng, sự rung động trong lòng liền càng thêm mãnh liệt.

Đây là việc con người làm sao?

Không!

Đây là thần làm!

Thiên Ma Hoàng tới Độ Thiên giới, lấy khí thế áp chế đám người Cố Thiên Tinh, đủ để nói lên cho dù phân thân cũng có thực lực khủng bố, kết quả lại bị Quân Thường Tiếu một gậy hạ trong nháy mắt, trường hợp đó có thể nói là siêu rung động.

Không từ mà biệt.

Tin tức một khi truyền tới vũ trụ thượng tầng, tuyệt đối sẽ dẫn lên chấn động thật lớn.

Nhưng, Quân Thường Tiếu làm màu đã nghiền bao nhiêu, giờ phút này run rẩy đau thương bấy nhiêu.

Thế giới võ đạo không thể làm ra xử lý khóa tài khoản đối với chơi xấu, hack, đánh thay, nhưng đã đạt được lực lượng không tương xứng với cảnh giới, tất nhiên trả giá đắt, đây là định luật giang hồ.

“Thất thần làm gì!”

Cố Thiên Tinh quát: “Còn không mau mang Quân tông chủ nâng về!”

“Vù!”

“Vù!”

Màn ảnh thay đổi, đám người Bành phó minh chủ nâng Quân Thường Tiếu quay về Tinh Hải minh, đầy trời bay loạn bọt mép, khuôn mặt đó vẫn như cũ đang run rẩy, có thể nói sảng khoái lòng người!

...

“Kẹt....”

Cửa phòng đóng chặt mở ra, Tôn Bất Không lại một lần nữa mặc áo dài màu trắng từ bên trong đi ra, hắn nhíu mày, cực giống bác sĩ ‘Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi’.

“Thế nào?” Hoa Mân Côi vội vàng nói.

Tôn Bất Không nói: “Tình huống tông chủ không quá lạc quan.”

“...”

Hoa Mân Côi đè xuống tâm cảnh bối rối, hỏi: “Có thể đi vào không?”

“Có thể.”

Tôn Bất Không tháo xuống khẩu trang, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, rưng rưng tự trách nói: “Chỉ trách ta y thuật không tinh!”

“Hu hu hu!”

Ngoài đình viện, Liễu Uyển Thi ngồi xổm dưới đất khóc lên.

Vừa khóc vừa hướng trong chậu than thêm tiền giấy, nức nở nói: “Tông chủ, ta sẽ luôn cầu nguyện cho ngươi, thẳng đến khi bình an vô sự!”

“...”

Đám người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ cảm xúc bi quan.

“ẦM!”

Ngoài sân, Dạ Tinh Thần tung một cú đấm lên thân cây, trợn mắt muốn nứt nói: “Thiên Ma Hoàng, chờ cho bản đế!”

Hắn đã âm thầm thề, nếu tông chủ có gì không hay xảy ra, sẽ ghi khắc phần thù hận này, thẳng đến có một ngày mạnh lên, tự mình tận tay đâm tên kia, an ủi tông chủ trên trời có linh thiêng!

...

Trong phòng bệnh rộng rãi.

Quân Thường Tiếu sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.

Rất khó được, không có loại bộ dạng đê tiện rất gợi đòn kia, ngược lại nhìn từ góc độ tiều tụy, tựa như rất thành thục, rất có hương vị nam nhân.

“Thiên Ma Hoàng không phải tới tìm chàng, ngươi cần gì phải cố ra mặt?”

Hoa Mân Côi ngồi ở bên cạnh, đặt tay trên tay hắn, trong giọng nói có bi thương, cũng có một tia chất vấn.

“Tiểu Sỉ đám độc giả đó không biết chàng, chỉ biết dìm chàng châm chọc chàng, ta biết trong lòng chàng có khổ nói không nên lời, nhưng cũng không thể lấy phương thức gần như tự sát để chứng minh bản thân chứ.”

Hoa Mân Côi nói.

Quân Thường Tiếu tựa như người thực vật nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Nhìn từ tình huống trước mắt, bị Hầu ca cấp bí cảnh thần thoại nhập vào, mang đến tác dụng phụ lớn hơn xa so với sử dụng Nan Thu Chi Đao các loại con bài chưa lật.

Lớn hơn quá nhiều rồi.

Quân Thường Tiếu hôn mê hơn nửa tháng, vẫn như cũ chưa có dấu hiệu thức tỉnh.

Trong lúc đó, Hoa Mân Côi cẩn thận chiếu cố, chỉ ngóng trông hắn có thể mở mắt, có thể tỉnh lại.

...

Trong đại điện.

Liễu Tư Nam cùng Công Tôn Hầu đám cao tầng tập trung một chỗ.

Bởi vì ai cũng mặt màu đau khổ, cho nên không khí phi thường áp lực.

“Các vị.”

Ngụy lão nói: “Tông chủ bị thương hôn mê, chúng ta cần phải dụng tâm quản lý tốt tông môn, không thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào.”

“Vâng!”

Mọi người gật đầu nói.

“Nếu không lại đi thỉnh giáo Cố minh chủ một phen?” Liễu Tư Nam nói.

“Cha ta nói.”

Cố Triều Tịch vẻ mặt cay đắng nói: “Bất lực.”

Quân Thường Tiếu sau khi được nâng về Tinh Hải minh, Cố Thiên Tinh liền tự mình chẩn đoán, ra kết luận là, thân thể không trở ngại, về phần vì sao hôn mê thật sự không làm rõ được.

Nói chính xác.

Cẩu Thặng không phải bị bệnh, là lâm vào tác dụng phụ.

Như là năm đó vận dụng Nan Thu Chi Đao phải yếu một hai năm, cho dù mời đến danh y mạnh nhất trên đời cũng khó chữa khỏi.

...

Quân Thường Tiếu thật lâu chưa thức tỉnh, trên không Vạn Cổ tông dần dần bao phủ khí tức áp lực, điều các đệ tử có thể làm chính là điên cuồng tu luyện, liều mạng tu luyện.

Mạnh lên!

Mạnh lên nữa!

Giết Thiên Ma Hoàng, báo thù cho tông chủ!

Vạn Cổ tông phong trào tu võ vốn đã rất nồng đậm, hôm nay Quân Thường Tiếu nằm trên giường hôn mê không dậy, một lần nữa mang không khí kích phát đến mức tận cùng.

Năm đó Dạ Tinh Thần bị Lăng Dao Nữ Đế giết, sau khi sống lại mang theo hận ý tràn ngập tu luyện, bây giờ các đệ tử cùng cao tầng có thể nói mỗi người đều là Dạ Tinh Thần, mỗi người đều là Dạ Đế!

...

“Khụ...”

Đêm nào đó, tiếng ho khan truyền đến.

Quân Thường Tiếu nằm ở trên giường bệnh cả thảy một tháng rốt cuộc chậm rãi mở mắt, cảm giác đau đớn mãnh liệt nháy mắt tràn về phía thức hải.

Hắn muốn nâng tay, phát hiện bị đè.

Hoa Mân Côi gối lên bên trên đã nhận ra, vội vàng ngẩng đầu, thấy Quân Thường Tiếu mí mắt giật giật, cơn mệt mỏi tiêu tán, vui sướng nói: “Phu quân tỉnh rồi!”

Thanh âm cắt qua đêm tối yên tĩnh, khiến các đệ tử ngoài đình viện mừng rỡ như điên.

“Tông chủ tỉnh rồi!”

“Tông chủ tỉnh rồi!”

Liễu Uyển Thi cùng Diêu Mộng Oánh vừa vui vẻ hô to, vừa cởi đồ tang khoác ở trên người.

...

“Ta là ai?”

“Ta ở đâu?”

“Ta đang làm gì?”

Quân Thường Tiếu nằm ở trên giường bệnh lẩm bẩm.

Sau khi trải qua kiểm tra toàn diện, Tôn Bất Không thu hồi dụng cụ chữa bệnh, khó hiểu nói: “Thân thể tông chủ không việc gì, không hề bị làm sao cả.”

“Vậy vì sao luôn lẩm bẩm.” Hoa Mân Côi nói.

Quân Thường Tiếu thức tỉnh đến nay đã mấy canh giờ, nàng luôn làm bạn ở bên cạnh, kết quả lặp lại ba câu mãi.

“Có thể...”

Tôn Bất Không nói: “Đại não bị kích thích, tạm thời còn chưa khôi phục.”

“Nhớ ra rồi!”

“Ta nhớ ra rồi!”

Quân Thường Tiếu đột nhiên đứng dậy, vỗ ót nói: “Ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, ta ở Ngạo Lai quốc Hoa Quả sơn Thủy Liêm động, ta muốn đánh lên thiên đình, ta muốn làm Ngọc Hoàng đại đế!”

“...”

Các đệ tử không nói gì.

Đây không phải khai tông tổ sư Vạn Cổ tông ta sao? Tông chủ xem ra thật sự chịu kích thích mới sẽ nói năng lung tung!

“Ngọc đế lão nhi!”

Quân Thường Tiếu từ trên giường nhảy xuống, rít gào: “Chờ ta chiêu binh mãi mã đánh lên thiên đình, đập Lăng Tiêu bảo điện của ngươi!”

Hệ thống nói: “Xong rồi, kí chủ hoàn toàn điên rồi!”

Chỉ có nó rõ, Hầu ca nhập vào, mang đến sức chiến đấu khủng bố cho kí chủ, nhưng sau khi giải trừ quan hệ đánh hộ, phương diện linh hồn bởi không chịu nổi vận chuyển gánh nặng cao, tạo thành cắn trả nghiêm trọng, dẫn tới mang mình thay vào thành Đại Thánh.

Có người có thể nghe không hiểu, nói cách khác, nếu lúc ấy nhập vào là anh linh Hạng Võ, như vậy bây giờ Quân Thường Tiếu có thể sẽ giơ kiếm đặt ở trên cổ mình, hô lớn: “Ta tuy chết, lại vẫn là Tây Sở Bá Vương.”


Bình Luận (0)
Comment