Chương 1840. Tân Tây Du kí chi Đại Thánh đón dâu
Hoa Mân Côi căn cứ chuyện năm đó nghe, bắt đầu bịa ra một tuồng kịch cho phu quân, một vở kịch như sống ở trong mộng, không cần bôn ba vì hiện thực nữa.
Giai đoạn này Quân Thường Tiếu không có gánh nặng nhất, không có trách nhiệm nhất, sống ra chính mình, sống ra tiêu sái.
Kịch tình khẳng định không thể đi theo bản gốc Tây Du Ký, dù sao thân là nhân vật chính, Tôn Ngộ Không đấu không lại thiên đình, đấu không lại Phật tổ, cuối cùng bị trấn áp ở dưới Ngũ Chỉ sơn.
Làm biên kịch, Hoa Mân Côi ở trên kịch tình tiến hành lượng lớn sửa chữa, luôn khiến Quân Thường Tiếu sắm vai trong hoàn cảnh làm theo ý mình, không gò bó.
Ví dụ như...
“Nam Mô A Di Đà Phật!”
Trên không Hoa Quả sơn, Độ Nan đầu trọc bóng lưỡng hóa trang Phật tổ, nói: “Ngươi con khỉ cứng đầu này, còn không buông đao mổ?”
Đây là Tây Du Ký bản mới tập thứ tám lấy Hoa Mân Côi làm đạo diễn kiêm biên kịch quay chụp, đối ứng kịch tình bản gốc là Tôn Ngộ Không sau khi đại náo thiên cung.
“Như Lai lão nhi!”
Quân Thường Tiếu cầm một cây gậy gỗ, giận dữ chỉ hắn: “Ân oán của ta cùng thiên đình ngươi đừng có tham dự!”
“...”
Độ Nan trầm mặc.
Phật tổ bị lâm thời kéo đến sắm vai, không có kịch bản không có lời kịch, hoàn toàn dựa vào tự mình phát huy hiện trường.
“Ta nên tiếp như thế nào!” Độ Nan ở trong lòng rít gào.
“Hừ!”
Quân Thường Tiếu xoay gậy, lạnh nhạt nói: “Ngươi đã muốn xen vào việc của người khác, thì đừng trách lão Tôn không khách khí!”
Dứt lời, tung người nhảy lên.
“Vù vù!” Lực lượng chân linh rót vào trong gậy gỗ, hội tụ năng lượng cường thế xé gió mà tới.
“Con khỉ bướng bỉnh chớ càn quấy!”
Độ Nan ở trên hư không đánh ra một chưởng, hào quang chữ Vạn lóe ra.
Căn cứ tông chủ phu nhân dặn dò, mình phải thua, cho nên tính nhường.
Nhưng, chưởng ấn màu vàng vừa tiếp xúc với gậy gỗ liền bị bá đạo phá giải, hào quang cây côn mang theo lực lượng bùng nổ dư uy không giảm rít lên.
Độ Nan biến sắc.
“Xong đời!”
“Ầm ———————— “
“Bịch!”
Độ Nan nặng nề ngã ở nơi xa, trên mặt hiện lên vết côn màu đỏ sẫm, trước khi hôn mê không quên miệng sùi bọt mép nói: “Cái này... Không phải... Đang diễn trò...”
“Ài.”
Hoa Mân Côi lắc đầu nói: “Nâng đi.”
Vài tên đệ tử nhanh chóng lao tới, mang Độ Nan sắm vai Phật tổ đã ngất nâng đến Y Dược đường.
Giờ phút này bên trong chật ních người bị thương, có đám người Tĩnh Tri Hiểu COS thiên binh thiên tướng, có đám người Lý Phi COS tứ đại thiên vương.
Bọn họ đều là bị Hoa Mân Côi kéo đến diễn vai quần chúng.
Nhưng, trong quá trình diễn trò Quân Thường Tiếu hỏa lực khai hỏa toàn bộ, không thể tránh né bị đánh tơi bời một trận.
“Ài.”
Tô Tiểu Mạt ôm khuôn mặt sưng vù nói: “Tông chủ vì sao vẫn còn thực lực!”
“Diễn mấy vở nữa, chúng ta đều phải chết!” Lý Phi nói.
Không bao lâu, Dạ Tinh Thần COS Dương Tiễn cả người lẫn phương thiên họa kích bị nâng vào, khuôn mặt đó bị đánh nở hoa, khiến mọi người đều quay đầu đi, nói: “Quá thê thảm rồi!”
...
Hoa Mân Côi chỉ đạo Tây Du Ký bản mới, so với nói là đang phối hợp Quân Thường Tiếu điên, chẳng bằng nói là cao tầng đệ tử toàn bộ hành trình bị đánh.
Đương nhiên.
Khẳng định không thể chỉ đánh nhau, còn phải có yêu hận tình thù.
Tràng diễn thứ N, Quân Thường Tiếu ngồi xổm trên tảng đá ngoài Thủy Liêm động, cắn quả đào một miếng rồi nói: “Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Chí Tôn Bảo.”
Hoa Mân Côi đóng vai Tử Hà tiên tử lấy ánh mắt u oán nhìn hắn, nói: “Ngươi muốn trốn tránh tới khi nào?”
“Ta trốn tránh cái gì?”
“Trốn tránh cảm tình của mình!”
“Ta lặp lại một lần, ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, không phải Chí Tôn Bảo! Cút mau, đừng đến quấy rầy ta nữa!”
Hoa Mân Côi biết rõ là đang diễn trò, biết rõ phu quân đã điên rồi, nước mắt vẫn không chịu cố gắng chảy xuống.
Diễn như thế.
Sự thật cũng như thế.
“Phu nhân sao lại khóc?”
“Nhập vai quá sâu!”
Các đệ tử tránh ở núi rừng nơi xa nhỏ giọng nghị luận, đồng thời bội phục diễn xuất của tông chủ phu nhân.
“Đại vương.”
Ngưu lão sắm vai con khỉ già chạy tới, nói: “Ngài từng nói muốn lấy Tử Hà cô nương.”
“Ta từng nói khi nào?”
“Năm trước!”
“Đánh rắm! Sao ta không nhớ!”
Ngưu lão đưa một thanh kiếm qua, nói: “Đại vương từng nói rút ra Tử Thanh bảo kiếm sẽ lấy Tử Hà cô nương!”
“Ngươi đã có của ta Tử Thanh bảo kiếm, còn nói mình không phải Chí Tôn Bảo!” Hoa Mân Côi nói.
Quân Thường Tiếu không để ý tới nàng, một tay cầm kiếm, đội ánh nắng ‘Keng’ một tiếng rút ra khỏi vỏ, ngạc nhiên nói: “Thật sự rút ra rồi?”
“Đại vương!”
Ngưu lão nói: “Vua không nói chơi!”
“...”
Quân Thường Tiếu ném kiếm xuống đất, hùng hùng hổ hổ quay về Thủy Liêm động.
Ngưu lão thấy thế, vội vàng truyền âm nói: “Phu nhân, kế tiếp diễn như thế nào?”
“Chuẩn bị hôn lễ.”
Hoa Mân Côi lau đi nước mắt khóe mắt, nói: “Ta muốn thành hôn với hắn.”
“...”
Khóe miệng Ngưu lão khẽ giật giật.
Phu nhân vở kịch này đủ chuyên nghiệp nha.
Cùng ngày, một đám khỉ con bắt đầu bố trí Thủy Liêm động, làm chuẩn bị cho diễn đoạn sau ‘Đại Thánh đón dâu’.
“Tiểu Mạt.”
Hoa Mân Côi nói: “Phu quân hắn thường nói ngươi kỹ năng diễn xuất rất mạnh.”
“Éc...”
Tô Tiểu Mạt gãi gãi đầu nói: “Cũng tàm tạm.”
“Cho nên.” Hoa Mân Côi nói: “Diễn đoạn sau do ngươi tới sắm vai Ngưu Ma Vương cướp dâu.”
“A?”
Tô Tiểu Mạt trợn tròn mắt.
“Đây là kịch bản.” Hoa Mân Côi nói.
“...”
Tô Tiểu Mạt tiếp nhận quyển sổ nhỏ, mở ra đọc mới hiểu, mình không chỉ cần sắm vai Ngưu Ma Vương cướp dâu, còn cần ở lúc chiến đấu với Chí Tôn Bảo giết chết Tử Hà tiên tử.
“Đây là nhân vật phản diện, rất khảo nghiệm diễn xuất!”
“Có vấn đề không?”
“Bốp.”
Tô Tiểu Mạt khép lại kịch bản, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề!”
Ở trên thao tác cơ giáp Tĩnh Tri Hiểu dám ở trong hàng đệ tử xưng hạng nhất, ở phương diện diễn xuất Tô Cẩu Thặng hắn cũng dám ở trong hàng đệ tử xưng hạng nhất.
Nhưng mà...
Cướp vợ nhân vật chính, còn phải lỡ tay giết chết, cảm giác sắp bị đánh một trận nha!
“Sẽ không.”
Tô Tiểu Mạt ở trong lòng an ủi bản thân: “Tông chủ loại cương thiết trực nam này, khẳng định không hiểu cảm tình nam nữ!”
...
Đêm đó.
Kịch Đại Thánh đón dâu trình diễn.
Trong Thủy Liêm động, đã được trang trí xanh xanh đỏ đỏ.
Cao tầng cùng đệ tử COS các lộ yêu quái, đều tụ tập một chỗ, yên lặng chờ chú rể tân nương ra sân.
Tô Tiểu Mạt sắm vai Ngưu Ma Vương nấp trong chỗ tối.
Hắn diễn rất nhiều vở rồi, chỉ có lần này có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
“Đến giờ!”
“Cho mời tân lang!”
Quân Thường Tiếu một thân trang phục kết hôn đỏ tươi bị đám khỉ kéo vào, biểu cảm trên mặt muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, có thể thấy được phi thường mâu thuẫn đối với thành hôn.
“Cho mời tân nương!”
Khi thanh âm MC hạ xuống, mọi người theo bản năng quay đầu nhìn tới.
Trong tầm nhìn, Hoa Mân Côi đầu đội mũ phượng, trùm khăn, lấy tư thái tuyệt đẹp chậm rãi đi tới.
Ngày thường không thích trang điểm nàng vốn là nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay trang điểm lộng lẫy, thật sự đẹp đến mức không gì sánh được.
Mọi người đến chúc từ trong đáy lòng kinh ngạc than thở bởi tuyệt thế dung nhan của tông chủ phu nhân.
“Xì.”
Quân Thường Tiếu hừ lạnh một tiếng.
“Bái đường!” MC Ngụy lão cao giọng hô.
“Chờ một chút!”
Ngay lúc này, Tô Tiểu Mạt cái mũi đeo vòng ra sân, giận dữ quát: “Bổn vương phản đối hôn sự này!”
Không thể không nói kỹ thuật hoá trang con mẹ nó cao, nhìn qua thật sự giống Ngưu Ma Vương!
“Không đúng!”
Quân Thường Tiếu cảnh giác nói: “Sao lại biến dạng rồi?”
Lúc trước Ngưu lão từng đóng vai Ngưu Ma Vương, còn từng kết bái với hắn, hôm nay Tô Tiểu Mạt tuy rất giống, nhưng hai người có khác biệt rõ ràng.
“Bớt nói nhảm!”
Ngưu Ma Vương nói: “Tử Hà tiên tử là của ta!”
Quân Thường Tiếu ngồi ở trên bàn, thuận tay cầm một quả táo, nói: “Vậy cho ngươi đấy.”
“...”
Câu này trực tiếp chỉnh Tô Tiểu Mạt ngây dại, sau đó lấy ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía tông chủ phu nhân, ý tứ là nói, kịch tình không đúng, ta làm sao diễn!
“ẦM!”
Lúc này, Hoa Mân Côi mang mũ phượng ném xuống đất, lấy một loại ánh mắt oán hận nhìn về phía Quân Thường Tiếu nói: “Chí Tôn Bảo, ngươi quá tuyệt tình rồi!”
“Thôi xin!”
Quân Thường Tiếu cả giận nói: “Ta đã nói một vạn lần, ta không phải Chí Tôn Bảo!”
Hoa Mân Côi cắn bờ môi đỏ mọng, nước mắt không ngăn được chảy xuống.
Một khắc đó, vẻ mặt của nàng, ánh mắt của nàng, thậm chí động tác cơ thể nhỏ bé nhất đều vô cùng nhuần nhuyễn diễn ra.
Đệ tử cho rằng phu nhân diễn xuất siêu phàm, chỉ có Ngụy lão và Tô Tiểu Mạt rõ, nàng không phải đang diễn, mà là thật sự biểu lộ tình cảm, bởi vì vô luận trong kịch hay là ngoài kịch, Quân Thường Tiếu biểu hiện vẫn khốn kiếp như cũ.
“Được!”
Hoa Mân Côi hận nói: “Ta đi!”
Dứt lời, xoay người mà đi.
Ba ngàn sợi tóc đen bay múa, nước mắt cũng như thế.
Nơi này là một pha quay chậm, trong màn ảnh không có diễn viên quần chúng, chỉ có Hoa Mân Côi cùng Quân Thường Tiếu.
“Ha ha ha!”
Tô Tiểu Mạt ôm quyền nói: “Đa tạ huynh đệ thành toàn!”
Kịch còn chưa kết thúc, mạo hiểm phiêu lưu bị đánh cũng phải diễn tiếp.
Nhưng, Tô Cẩu Thặng vẫn rất hiểu chuyện, không giống như là đến cướp hôn, ngược lại hóa thành bảo tiêu đi theo phía sau Hoa Mân Côi.
“Đứng lại!”
Lúc sắp bước ra khỏi Thủy Liêm động, thanh âm Quân Thường Tiếu vang lên.
Hoa Mân Côi dừng lại, trong lòng vui vẻ.
Phu quân, muốn giữ lại mình sao?
“Mang khăn trùm cởi ra, cái này là ta từ Ngạo Lai quốc trả số tiền lớn thuê!”
“Bịch!”
Ngụy lão trực tiếp ngã cắm xuống đất.
Tông chủ nhân điên rồi, nhưng tính cách keo kiệt vẫn còn!
Vấn đề là, lúc này không nên để ý vợ mình sao? Để ý khăn trùm cái rắm à!
“Hết cứu rồi!”
Ngụy lão thầm nghĩ: “Hoàn toàn hết cứu rồi!”
Hoa Mân Côi đứng ở trước động phủ, thật lâu không nói gì, nước mắt từng giọt vỡ tan trên mặt đất.
“...”
Cao tầng cùng đệ tử cảm thấy nghẹn khuất, cảm thấy ủy khuất cho phu nhân.
“Quân Thường Tiếu!”
Đột nhiên, Hoa Mân Côi xoay người, giật khăn trùm, nước mắt rơi xuống nói: “Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, ta còn không có giá trị bằng đạo cụ thuê đến sao!”
“...”
Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ: “Phu nhân ngay cả tên cũng gọi lầm rồi.”
Không gọi lầm.
Giờ khắc này Hoa Mân Côi không mang mình coi là Tử Hà tiên tử, cũng không mang Quân Thường Tiếu coi là Chí Tôn Bảo, cảm xúc bùng nổ cũng không phải đang diễn trò!
“Ta luôn luôn hi vọng xa xôi trong lòng ngươi có ta, cho dù người đã điên rồi, nhưng mà...” Hoa Mân Côi cười, cười khiến người ta thương tiếc, nói: “Ta nghĩ lầm rồi, ta nghĩ nhiều rồi.”
“Rốp.”
Quân Thường Tiếu ngồi ở trên bàn, trong miệng nhai táo.
Rất ngọt.
Nhưng càng ăn càng đắng, càng ăn càng đau lòng.
Trên thực tế, một khắc đó Hoa Mân Côi xoay người rời khỏi, đầu óc Quân Thường Tiếu liền càng rối loạn.
Nói không nên lời vì sao.
“Ta mệt rồi.”
Hoa Mân Côi gấp lại khăn quàng vai, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, nói: “Ta rời khỏi.”
Ba chữ cuối cùng nói ra không có nghẹn ngào, nghe qua thường thường thản nhiên, giống như hoàn toàn buông xuống trọng trách trong lòng, thật sự làm được một thân nhẹ nhàng.
“Bốp!”
Quân Thường Tiếu cúi đầu, bóp nát quả táo trong tay.
Trong màn ảnh, bóng lưng Hoa Mân Côi dần dần đi xa, dần dần mơ hồ, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“...”
Mọi người không biết làm sao.
Bọn họ bây giờ hoàn toàn không thể xác định, đây rốt cuộc có phải đang diễn hay không, bởi vì... Đạo diễn chưa hô Cắt!
“Tô Tiểu Mạt!”
Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, hét lớn: “Đóng cửa lại cho bổn tọa!”
Tô Tiểu Mạt ngẩn ra 0 phẩy mấy giây, chợt bước dài một cái lao tới cửa, mang hai cánh cửa đá đóng lại, thành công chặn lại phu nhân sắp biến mất.
Quân Thường Tiếu nhảy xuống, xoay người nhặt lên mũ phượng trên mặt đất, thuận tay móc đến khăn quàng vai, đứng ở trước mặt Hoa Mân Côi, đầu tiên là phủi bụi đất, sau đó nhẹ nhàng đội lên cho nàng, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt, lấy giọng dịu dàng khẽ nói: “Kịch chưa kết thúc, không cho rời khỏi.”
“Chàng...”
Hoa Mân Côi ngạc nhiên nói: “Chàng chưa điên?”
“Vù!”
Quân Thường Tiếu trực tiếp bế nàng lên, bước về phía sảnh chính, nói: “Ở trong kịch bản nàng viết, Chí Tôn Bảo cùng Tử Hà tiên tử phải có kết cục hoàn mỹ.”
“Các con!”
“Tấu nhạc!”
Mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng khua chiêng gõ trống.
Cứ như vậy, Chí Tôn Bảo và Tử Hà tiên tử ở trong vui vẻ vô cùng cử hành hôn lễ.
Chờ diễn viên ở đây kéo xuống màn che, trên hình ảnh dần dần hiện ra ba chữ ‘Toàn kịch chung (hết phim)’, cũng từ dưới kéo lên lần lượt lướt qua các loại phụ đề.
Tên phim: Tân Tây Du Ký chi Đại Thánh đón dâu.
Đạo diễn: Hoa Mân Côi.
Biên kịch: Hoa Mân Côi.
Diễn viên chính: Quân Thường Tiếu (Chí Tôn Bảo), Hoa Mân Côi (Tử Hà tiên tử)
Diễn viên: Ngụy Thanh Phong (MC), Tô Tiểu Mạt (Ngưu Ma Vương)...
Khách mời: Tĩnh Tri Hiểu (nha hoàn), Mao Tiểu Đạo (nha hoàn)...
Hậu kỳ: Giang hồ tái kiến.
Ca khúc đầu phim / Ca khúc cuối phim: Giang hồ tái kiến.
Người sản xuất: Độc giả.
Giám chế: Sỉ Lạp q Mộng (đọc trại đi của Doraemon).