Chương 1844. Quân Thường Tiếu VS anh linh Lữ Bố
“Không được.”
Quân Thường Tiếu ôm đầu nói: “Có chút loạn!”
Căn cứ bản thuyết minh Thiên Uy bí cảnh đến xem, đây chỉ là bí cảnh tính chất tặng trang bị, kiêm bồi luyện, sao còn tặng anh linh vậy?
“Ta tựa như hiểu cái gì rồi.” Hệ thống nói.
“Hiểu cái gì?”
Quân Thường Tiếu vội vàng hỏi.
Hệ thống giải thích: “Anh linh tồn tại trong đó có thể hay không cũng coi như một loại phần thưởng, chỉ có được tán thành, mới có thể hợp tác đệ tử xuất chiến?”
“Vậy ta lại là tình huống gì?”
Cho dù tương tự chiến tranh cúp thánh, đệ tử có thể triệu hồi anh linh, nhưng mình không thể vào, làm sao mang Hầu ca triệu hồi, không... Còn không phải là triệu hồi, mà là được đánh hộ, có khác biệt rất lớn với Dạ Tinh Thần triệu hồi ma hóa Lữ Bố.
“Ngươi quản nhiều như vậy làm chi!”
Hệ thống nói: “Vấn đề logic là chuyện tác giả cần cân nhắc, lại không phải nhân vật chính như ngươi cân nhắc, nếu từ trong đó được lợi, không nên ngẫu hứng nhảy đoạn cực lạc tịnh thổ sao?”
“Có đạo lý!”
Quân Thường Tiếu thông suốt.
Không quan tâm Thiên Uy bí cảnh rốt cuộc cất giấu bí mật gì, đệ tử nếu có thể triệu hồi anh linh chiến đấu, thực lực khẳng định được tăng lên, mình vì sao cứ phải truy hỏi tới cùng?
“Tinh Thần.”
Quân Thường Tiếu nói: “Hắn mạnh hay không?”
Đã ký khế ước anh linh, tự nhiên càng chú ý cho có thể mang đến trợ giúp lớn bao nhiêu.
“Tiểu tử.”
Lúc này, Lữ Bố giơ phương thiên họa kích, lạnh nhạt nói: “Ngươi là đang nghi ngờ năng lực của ta sao?”
Nhìn từ tư thế, tựa như muốn đánh nhau.
Quân Thường Tiếu sao có thể yếu thế, sờ sờ cái mũi nói: “Đánh một trận như thế nào?”
“Phụng bồi đến cùng!”
...
Ngoài đại điện ngọn núi cao nhất.
Lữ Bố ma hóa cưỡi ngựa Xích Thố đứng ở phía sau Dạ Tinh Thần, vô luận thân thể hay binh khí đều bị ánh sáng tương tự ngọn lửa màu đỏ bao phủ.
“Má!”
Tô Tiểu Mạt kinh ngạc nói: “Hắn sao lại đi ra rồi?”
Nói thật, Lữ Bố toàn thân võ trang, hắn thiếu chút nữa không nhận ra, bởi vì vô luận khí chất, hay là khí thế quả thực như hai người khác nhau.
“Nghe nói bị Dạ sư đệ hàng phục rồi.” Lý Phi nói.
“Vậy cũng được?”
Tô Tiểu Mạt mở to mắt.
Lý Thanh Dương khoanh hai tay, ánh mắt ngưng trọng nói: “Lúc chúng ta khiêu chiến, người này không có trang bị đã rất mạnh, hôm nay trang bị đầy đủ, không biết thực lực khủng bố bao nhiêu.”
“Đến đây đi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa không chờ nổi nữa.”
Dứt lời, tựa vào trên ghế.
Chờ một lát!
Gã này không phải muốn đánh sao? Sao lại ngồi ở trên ghế?
Giờ phút này màn ảnh kéo ra xa, mới phát hiện Quân Thường Tiếu gối cánh tay ra sau gáy, tiêu diêu tự tại ngồi ở trước đại điện.
Về phần trên diễn võ trường giằng co với Lữ Bố ma hóa, ngược lại là kẻ đang nhẹ nhàng cởi giáo phục, nhẹ nhàng gấp giáo phục... Tử Lân Yêu Vương!
“Không phải!”
A Tử ở trong lòng rít gào: “Tông chủ hẹn, vì sao để cho ta tới đánh!”
“Vù!”
Đột nhiên, ánh mắt Dạ Tinh Thần nghiêm túc hẳn lên.
Phía sau anh linh Lữ Bố và ký chủ sinh ra sự cộng hưởng nào đó trên linh hồn, lập tức thúc ngựa xung phong, phương thiên họa kích trong tay đâm thủng hư không, hào quang màu đỏ nổ bắn tới!
“Vù vù!”
“Vù vù vù!”
Khí tức mạnh mẽ, ánh sáng hiệu quả đặc biệt, chói làm tất cả mọi người đều có chút không mở được mắt.
“Má của ta ơi!”
Tô Tiểu Mạt kinh hô: “Cái này tuyệt đối siêu mãnh nha!”
“ẦM —————————————— “
Trong nháy mắt, trên diễn võ trường truyền đến tiếng nổ vang, bụi đất cuồn cuộn mang theo sóng khí màu máu đầy trời gào thét.
Đám người Lý Thanh Dương liên tiếp lui về phía sau, ánh mắt nổi lên kinh ngạc.
Lữ Bố mặc vào trang bị, chỉ từ đâm ra một phát kích nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, có thể nhìn ra được thực lực phi thường khủng bố!
Tử đường chủ hắn...
“Vù!”
Đúng lúc này, một cái bóng màu tím từ trong sóng khí trượt ngược ra, tạo tư thái nửa ngồi xổm đứng ở vùng bên cạnh.
Tử Lân Yêu Vương hai tay giao nhau, mái tóc tím theo gió mà bay múa, khuôn mặt hiện ra hơi dữ tợn.
Khoảng thời gian này vô luận cao tầng hay đệ tử đều đang đột phá, thân là Tử Thương Đạo Hóa Côn thực lực của nó cũng tăng lên không ít, hoàn toàn có thể đấu có qua có lại với nửa bước Thiên Cơ cảnh.
Nhưng mà!
Ngay mặt thừa nhận Lữ Bố ma hóa công kích, vẫn là có như vậy một điểm toan thích a!
“Vù!”
Dạ Tinh Thần hai tay hợp cùng một chỗ, lạnh lùng nói: “Tiễn Xuyên Nhật Nguyệt!”
Vừa dứt lời, Lữ Bố cưỡi ở trên ngựa Xích Thố tung người lên, ở giữa không trung mang Long Thiệt cung sau lưng lấy ra, tay trái kéo ra dây cung, nháy mắt hội tụ một luồng hào quang giống như xuyên qua nhật nguyệt.
“Vù ——————— “
“Không ổn!”
Tử Lân Yêu Vương biến sắc, lập tức không để ý hình tượng, lấy động tác lừa lăn lộn phi thường chật vật vòng ra bên cạnh.
“ẦM!”
Trong tích tắc, mũi tên nhọn bắn ở trên diễn võ trường, phiến đá do nhiều tầng trận pháp thêm vào hơn nữa chất liệu phi phàm kia nháy mắt tan vỡ, hiện ra một hố to rộng vài trượng.
Tử Lân Yêu Vương miễn cưỡng có thể né tránh nhìn lại, trán nhất thời chảy ra mồ hôi lạnh.
“Tiễn Xuyên Nhật Nguyệt!”
“Tiễn Xuyên Nhật Nguyệt!”
Dạ Tinh Thần liên tục đánh ra thủ ấn.
“Vù!”
“Vù!”
Lữ Bố ma hóa treo ở giữa không trung, không ngừng thể hiện động tác kéo dây thả dây, chỉ thấy từng mũi tên ánh sáng lấy bộ dạng đổ ập xuống nổ vang diễn võ trường.
“Ầm ầm ầm!”
“Ầm ầm ầm ầm!”
Trong mưa bom bão đạn, Tử Lân Yêu Vương không ngừng tránh né, động tác mặc dù có chút khó coi, nhưng ít nhất còn có thể ứng đối, cũng ở trong lòng rít gào: “Thứ này không có CD* sao, liên tiếp phóng thích!”
(*): thời gian hồi chiêu
Có!
Sau khi liên tiếp bắn ra mười mấy mũi tên, Lữ Bố ma hóa thu cung, hai tay cầm phương thiên họa kích, lấy uy của Phi Tướng từ phía trên ép xuống.
“Mẹ nó!”
Tử Lân Yêu Vương đứng vững thân thể, một chân giẫm ở trên mặt đất nứt vỡ, thân thể loã lồ bùng nổ hào quang màu tím, nắm tay đỏ hồng hội tụ yêu lực mênh mông nghênh đón, quát: “Ép côn quá đáng!”
Có người có thể đã quên danh hiệu riêng của A Tử.
Không sai.
Vô năng rít gào!
Tuy đã có chút lạc đơn vị, ít nhất ở thời điểm phẫn nộ, ở thời điểm chiến đấu tùy ý rống to, có thể gia tăng sức chiến đấu!
“Vù vù!”
“Vù vù vù!”
Phương thiên họa kích mang theo lực lượng đỏ rực như sóng triều ngập trời ép xuống, găng tay đỏ hồng cùng yêu khí màu tím ngập trời nghênh đón.
“Rắc rắc rắc!”
Không gian xung quanh nhanh chóng sụp đổ.
“Ầm ——————” Cuối cùng, lực lượng đỏ tím ở giữa không trung gặp nhau, tựa như hai viên đạn hạt nhân va chạm, nháy mắt cuốn lên sóng khí cuồn cuộn rung động lòng người.
“Không...”
Lý Thanh Dương tuyệt vọng ôm đầu.
Giờ phút này, hắn không để ý Lữ Bố và A Tử ai thắng ai thua, càng để ý diễn võ trường hơn!
Mất rồi.
Mất hết rồi.
Gợn sóng không ngừng hướng ra ngoài khuếch tán dần dần yếu đi, diễn võ trường quy cách cao dốc hết tâm huyết tạo ra đã bị hố to thay thế, ngay cả viên gạch mới đầu sụp đổ cũng bị lực lượng nghiền thành bột phấn, chết thê thảm vô cùng.
“...”
Đám người Tô Tiểu Mạt trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ mang ánh mắt tập trung ở trên người Dạ Tinh Thần, tập trung ở trên người Lữ Bố cầm vũ khí cưỡi ngựa, cũng tập trung ở trên người Tử Lân Yêu Vương.
Ba bên đều bất động.
Giống như, thời gian dừng lại.
“Lợi hại.” Ước chừng một lát, A Tử cởi găng tay đỏ hồng, giơ ngón tay cái, sau đó lấy phương thức ngã ngửa ầm ầm ngã xuống đất, mí mắt trợn lên trên, sữa đậu nành sáng sớm uống không ngừng từ trong miệng ói ra.
“Tốt!”
Quân Thường Tiếu đứng dậy vỗ tay, trên mặt hiện lên hài lòng.
Có thể mang A Tử đánh thành bộ dáng này, Lữ Bố ma hóa sức chiến đấu rất mạnh, đệ tử có thể ký kết khế ước với hắn tương đương có thêm một tay đấm kim bài!
“Tông chủ!”
Ngay lúc này, bên tai truyền đến tiếng của Thượng Quan Hâm Dao: “Bản đồ lục tục xuất hiện vật phi hành bất minh, nghi là... Chiến hạm Tinh Linh giới!”
“Ồ?”
Quân Thường Tiếu lập tức quay về Vạn Cổ hào.
Đám người Tô Tiểu Mạt thì mang Tử đường chủ đưa đến Y Dược đường, nhưng, khi bọn họ vừa rời đi, A Tử nằm ở trên giường bệnh đột nhiên mở mắt, âm thầm may mắn nói: “May mắn giả ngất, bằng không xui xẻo!”