Chương 1851. Dạ Vương minh
“Không thể tưởng tượng!”
Trong Trận Pháp đường, Thái Huyền lão nhân cầm kính lúp, cúi lưng, tỉ mỉ đánh giá mỗi khối cơ giáp tháo dỡ xuống, sự chấn động trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Tác phẩm nghệ thuật!”
Phạm Dã Tử lấy tay sờ soạng một cái đinh, kinh ngạc than thở: “Tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!”
“...”
Quân Thường Tiếu ngồi ở bên cạnh lắc đầu.
Loại sản phẩm khoa học kỹ thuật này, hắn thường xuyên ở hoạt hình hoặc phim ảnh nhìn thấy, tự nhiên sẽ không ngạc nhiên.
“Hai vị.”
Quân Thường Tiếu hỏi: “Có thể mô phỏng không?”
“Rất khó.”
Thái Huyền lão nhân cùng Phạm Dã Tử trăm miệng một lời.
Thật ra hai người cũng rất muốn mô phỏng, nhưng thực lực hoàn toàn không cho phép.
“Từ từ nghiên cứu.”
Quân Thường Tiếu nói: “Không vội.”
Cẩu Thặng cũng không trông cậy vào hôm nay tháo dỡ cơ giáp, ngày mai có thể làm ra hàng nhái, dù sao khoa học kỹ thuật cùng võ đạo có khác biệt quá lớn, cần lượng lớn thời gian tìm hiểu.
Hiểu Thiên Thí Ma xuất hiện, mang đến dẫn dắt cho Thái Huyền lão nhân cùng Phạm Dã Tử, mở rộng nhận biết, cho dù về sau không nỡ thiêu đốt linh thạch khởi động, chỉ cần đặt ở đây cho bọn họ nghiên cứu cũng đáng.
Khổ Tĩnh Tri Hiểu.
Vừa mới sướng một phen, kết quả cơ giáp bị dỡ thành tám mảnh.
Dẫn tới, lúc quét dọn nhà vệ sinh mỗi khi nhớ tới hình ảnh tháo dỡ, sẽ là nước mắt rơi như mưa, vô cùng đau đớn.
...
“Tít tít tít!”
“Tít tít tít!”
Trong khoang điều khiển tàu Vạn Cổ thường xuyên vang lên tiếng nhắc nhở.
Trên bản đồ vũ trụ hội tụ không ít điểm sáng, đan xen ngang dọc, bao phủ mảng lớn vũ trụ.
“Tông chủ.”
Thượng Quan Hâm Dao nói: “Đây là đang tìm chúng ta?”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu tựa vào trên ghế, quơ quơ ly đế chân dài, nói: “Liên tiếp bị diệt nhiều hạm đội như vậy, Thiên Ma Hoàng khẳng định có hành động.”
“May mà sớm phát hiện máy giấu ở trong tàu Vạn Cổ, bằng không, chúng ta giờ phút này sợ sớm đã bị bao vây.” Thượng Quan Hâm Dao nói.
“Không sai.”
Tình huống Quân Thường Tiếu bây giờ chẳng khác nào bản thân trong bóng tối, chiến hạm Thiên Ma Hoàng phái đi ở chỗ sáng, chỉ cần cố ý tránh đi, khẳng định sẽ không bị bọn họ chặn được.
Chính là như thế mới dám liên tiếp ra tay, bằng không sớm rúc ở Vạn Cổ giới lén lút phát triển.
“Đừng bị bọn họ phát hiện.”
Quân Thường Tiếu hạ lệnh nói: “Tiếp tục bắn xong một phát đổi một chỗ.”
“Vâng!”
Một đoạn thời gian kế tiếp, tàu Vạn Cổ tựa như u linh xuất quỷ nhập thần lượn lờ ở trong Thương Vân hệ, chưa bao giờ xảy ra xung đột chính diện với đại bộ đội Thiên Ma Hoàng, ngẫu nhiên gặp được lạc đàn mang nó tiêu diệt.
Dần dần.
Chiến hạm thu được đột phá trăm chiếc.
Hội tụ ở Vạn Cổ giới, hình thành một tuyến phong cảnh hoành tráng.
Thành viên Trận Pháp đường tăng ca thêm giờ tiến hành cải tạo, sau đó lấy đệ tử để phân biệt đặt tên.
Phương diện Thiên Ma Hoàng lần lượt kịp thời đưa tới chiến hạm quy cách cao, không thể nghi ngờ làm đủ chuẩn bị cho quần thể hạm đội khổng lồ sau này hàng lâm Tinh Linh giới.
Đương nhiên.
Người ta cũng không phải kẻ ngốc.
Dần dần ý thức được bị cướp đi chiến hạm mãi, lục tục bắt đầu trở nên cẩn thận.
Kẻ địch càng cẩn thận, cơ hội càng ít, Quân Thường Tiếu không ngừng điều chỉnh sách lược, luôn sợ bị đối phương tóm được, có đôi khi trốn một lần là mấy tháng.
Theo nhiều lần nhằm vào Thiên Ma Hoàng, bảo toàn vị diện khác không bị diệt, ba chữ Vạn Cổ tông bắt đầu truyền ra ở Thương Vân hệ, thậm chí được rất nhiều vị diện coi là đại cứu tinh, đại anh hùng.
Nhưng mà.
Không phải toàn bộ vị diện đều có thể được Quân Thường Tiếu cứu.
Ở trong thời gian ngắn ngủn nửa năm, vị diện chịu khổ Thiên Ma Hoàng trấn áp nhiều tới mười cái, mà con số còn có thể tiếp tục tăng lên.
“Xin lỗi.”
Tàu Vạn Cổ treo ở bên ngoài vị diện bị hủy diệt, Quân Thường Tiếu đứng ở khoang điều khiển, bất đắc dĩ nói: “Ta rất muốn làm đại anh hùng cứu vớt vũ trụ, nhưng năng lực thật sự có hạn...”
“Vù!”
“Vù!”
Ngay lúc này, trong vũ trụ hắc ám vô tận đột nhiên bắn ra mấy luồng hào quang, tựa như tên lửa xuyên lục địa khóa mục tiêu tàu Vạn Cổ, lấy tốc độ xé rách không gian bắn tới.
Thượng Quan Hâm Dao vội vàng thay đổi phương vị, chiến hạm hình thể to lớn nháy mắt trình diễn ra vở diễn hay cực hạn tránh né.
“Bị Thiên Ma Hoàng phát hiện rồi?”
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Quân Thường Tiếu, nhưng nhìn về phía khu vực hào quang bay tới, lại phát hiện ba người áo đen mang mặt nạ từ trong vũ trụ như ẩn như hiện đi đến, nhìn từ hình thái hẳn là nhân loại.
“Ài.”
Người đeo mặt nạ đồ đen đi dẫn đầu phía trước thở dài: “Vẫn là tới chậm một bước.”
“Một cái vị diện nói diệt liền diệt, quả thực táng tận thiên lương.” Võ giả bên phải lạnh nhạt nói, quanh thân dần dần tràn ngập sát ý.
“Cho nên.”
Võ giả bên trái rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ hướng tàu Vạn Cổ nói: “Loại hành vi tội ác sâu nặng này, phải do chúng ta chế tài.”
Ba người ngươi một lời ta một câu, khiến Quân Thường Tiếu nhất thời hiểu, đây là bị nghĩ lầm mình diệt vị diện, thậm chí bị cho rằng là tay sai của Thiên Ma Hoàng.
“Đừng hiểu lầm.”
Cẩu Thặng giải thích: “Vị diện này không phải bổn tọa diệt.”
“Dám làm không dám nhận?” Người áo đen nâng kiếm cười lạnh.
“Bổn tọa không làm, vì sao phải nhận?” Quân Thường Tiếu thản nhiên trả lời.
“Ngươi có thừa nhận hay không đã không sao cả, bởi vì...” Nam tử giơ kiếm ánh mắt lạnh lùng, mấy đạo kiếm khí bắn đến, nơi đi qua, không gian bị cắt rách ra vết kiếm sâu dài!
“Tông chủ!”
Thượng Quan Hâm Dao cả kinh nói: “Trốn không thoát!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Đúng lúc này, vũ trụ tinh không đột nhiên nổ tung!
Kiếm khí đánh tới bị phá hủy toàn bộ, chỉ thấy Quân Thường Tiếu tóc dài bay bay đứng ở trong đó, lạnh nhạt nói: “Các ngươi mắt mù? Không thấy bên trên có khắc Vạn Cổ tông?”
Hình thái tàu Vạn Cổ tuy có điểm tương tự với chiến hạm của Thiên Ma Hoàng, nhưng dù sao khắc ba chữ to ‘Vạn Cổ tông’, huống chi, gần đây mình luôn luôn tìm đối phương gây hấn, đã cứu không ít vị diện, phàm là có chút đầu óc có chút chỉ số thông minh đều sẽ không nhận lầm nhỉ?
“Đóng giả một cái tông môn, làm việc táng tận thiên lương.” Võ giả cầm đầu thản nhiên nói: “Thiên Ma Hoàng có thể làm ra.”
“...”
Quân Thường Tiếu ở trong lòng mắng: “Thực không có đầu óc không có chỉ số thông minh!”
“Các vị.”
Võ giả cầm đầu nói: “Chúng ta đã gặp, thì nên tuân thủ minh ước quy định, thay trời hành đạo, diệt trừ gian tà!”
Lời vừa nói ra, được hai người khác đồng ý, đều bùng nổ tu vi.
“Má nó!”
Quân Thường Tiếu ngoác mồm nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai!”
Võ giả cầm đầu giơ lên một khối lệnh bài nạm vàng, bên trên khắc chữ ‘Dạ’, nói: “Dạ Vương minh!”
“Dạ Vương minh?”
Quân Thường Tiếu cố gắng tự hỏi Cố đại thúc từng giảng giải cho mình chuyện có liên quan vũ trụ thượng tầng, cuối cùng ra kết luận là, chưa từng nghe nói!
“Vù!”
Ngay lúc này, võ giả cầm kiếm ép tới.
Kiếm khí đầy trời tựa như sao băng từ phương vị khác nhau bắn đến, chỉ nhìn từ kiếm thế đủ để so sánh Thiên Cơ cảnh!
“Bổn tọa ghét nhất bị hiểu lầm!” Quân Thường Tiếu lấy ra Thanh Long Yển Nguyệt Đao, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Cho dù các ngươi là kẻ địch với Thiên Ma Hoàng!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Ánh đao lóe lên, kiếm khí phá hết.
“Tiểu tử này thực lực không kém.” Võ giả cầm đầu kinh ngạc nói.
Võ giả bên cạnh nói: “Thiên Ma Hoàng có gan xưng bá vũ trụ thượng tầng, tay sai dưới trướng tự nhiên không kém, đối phó loại người gian tà này, chúng ta cũng không cần để ý quy củ giang hồ.”
“Vù!”
“Vù!”
Hai người từ bên cạnh vòng qua.
Nhìn từ khí tức bùng nổ, hiển nhiên cũng là Thiên Cơ cảnh!
Một cân ba.
Có chút thú vị.
“...”
Quân Thường Tiếu vẻ mặt cạn lời.
Ngàn phòng vạn phòng chưa bị Thiên Ma Hoàng tìm được, kết quả lại bị Vương Bát* minh nào đó chặn lại, không thể tiếp nhận nhất là, thế mà lại bị nhận chỉ là tay sai của tên kia.
(*): con rùa, con ba ba, mang hàm ý chửi rủa, phỉ báng
Được rồi!
Vậy thì chơi thôi!