Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1853 - Chương 1853. Tâm Sự Của Dạ Tinh Thần

Chương 1853. Tâm sự của Dạ Tinh Thần
Hệ nào đó, giới nào đó.

Một ngọn núi lớn mây mù lượn lờ đang từ từ di động.

Bên trên nhà cao cửa rộng, đình đài lầu các, cho người ta một loại cảm giác phi thường chấn động.

Núi, vì sao có thể di động?

Bởi vì ngọn núi này bị một con thú họ rùa thật lớn kéo.

Phàm là cường giả có nhãn lực, đều sẽ ngay lập tức ý thức được, đây là Bàn Sơn Thánh Quy (rùa thánh chuyển núi) vũ trụ thượng tầng cực kỳ hiếm thấy, trình độ hiếm có hoàn toàn không ở dưới Côn.

“Ầm ầm!”

“Ầm ầm ầm!”

Bàn Sơn Thánh Quy hành động dị thường chậm chạp, nhưng giơ tay nhấc chân có thể xưng là núi sập đất nứt.

Con thú này sẽ không lui tới trong thế tục, sẽ chỉ tồn tại sơn dã, cho nên cho dù mang đến động tĩnh rất lớn, cũng sẽ không mang đến tai nạn cho sinh linh, thậm chí có người trùng hợp gặp được, còn có thể chắp lại cầu nguyện, hy vọng được thánh quy phù hộ.

Không!

Nói chính xác, hy vọng được ngọn núi lớn phù hộ.

Cái này phải bắt đầu nói từ bảng hiệu trước sơn môn, khắc ba chữ ‘Dạ Vương minh’.

Không sai.

Ngọn núi lớn này được Bàn Sơn Thánh Quy chở, có thể di động, đó là căn cứ Dạ Vương minh Quân Thường Tiếu lúc trước hỏi.

Từ khi Thiên Ma Hoàng làm hại vũ trụ thượng tầng, tổ chức có tính chất liên minh này liền gặp thời cơ mà sinh, thậm chí được toàn bộ vũ trụ thượng tầng coi là cứu tinh.

Vạn Cổ tông cũng coi như cứu tinh.

Nhưng trước mắt chỉ cực hạn ở Thương Vân hệ, còn chưa khuếch tán đến tinh hệ khác.

“Nguyện Dạ Vương phù hộ minh giới của ta không chịu Thiên Ma Hoàng quấy rối!” Bàn Sơn Huyền Quy chậm rãi đi qua, một lão giả thành kính chắp tay nói.

Lão là từ vị diện khác cố ý chạy tới, chỉ hy vọng có thể được đến Dạ Vương minh che chở.

“Cúc cu!”

“Cúc cu!”

Đột nhiên, tiếng kêu tương tự bồ câu vang lên trên bầu trời, sau đó liền nhìn thấy một luồng hào quang cắt qua không trung bay tới, sau đó đáp ở trong một chỗ rừng trúc u nhã trên ngọn núi di động.

Đó là con bồ câu màu vàng, mắt chớp chớp đặc biệt có linh tính.

“Ồn muốn chết!”

Trong phòng trúc, một người trung niên lôi thôi đi chân trần ra, bước ra mỗi một bước đều sẽ ngưng tụ gió xoáy ở tại chỗ.

“Vù!”

Hắn đứng ở dưới một tàng cây, mang con bồ câu vàng kêu cúc cu gọi xuống, mặt sa sầm nói: “Có rắm mau đánh, lão tử còn buồn ngủ.”

“Cô cô cô!”

“Cô cô cô!”

Bồ câu vàng líu ríu nói tiếng chim.

Biểu cảm trên mặt người trung niên từ mệt mỏi dần dần chuyển thành nghiêm túc, sau đó tung người nhảy, hướng đại điện rộng rãi vô cùng phía trước bay đi, thẳng đến lúc vội vã đi vào, nói: “Minh chủ, lão Lý cùng lão Hạc bọn họ gặp phiền toái rồi!”

“Vù!”

“Vù!”

Vừa dứt lời, trong mấy đỉnh núi khác bay tới mấy đạo hào quang.

Có nữ tử vẫn còn quyến rũ, có thư sinh tao nhã, có lão giả mắt sáng như đuốc, bọn họ bộ dạng và trang phục tuy có khác nhau, nhưng tất cả đều khí tức hùng hậu, có thể thấy được thực lực tất nhiên không tầm thường.

“Ai làm?”

“Còn cần đoán sao, khẳng định Thiên Ma Hoàng!”

“Xem ra, gã này là muốn xé rách da mặt với Dạ Vương minh ta rồi!”

“Xé rách thì xé rách, lão tử sớm nhìn tên kia khó chịu, chỉ cần Dạ Vương ra lệnh một tiếng, bây giờ liền giết đến hang ổ của hắn!”

“Ngươi đánh lại Thiên Ma Hoàng?”

“Éc... Đánh không lại cũng phải đánh, chung quy không thể để cho hắn không kiêng nể gì làm hại vũ trụ chứ!”

Mọi người đứng ở trong đại điện nghị luận, không khí chỉnh thể tương đối giận dữ, hiển nhiên đã mang đồng bạn gặp chuyện quy tội ở trên người Thiên Ma Hoàng.

Đương nhiên.

Nói tới nói lui, tất cả vẫn phải nghe minh chủ.

“Vù ——————” Mọi người đợi ước chừng một lát, hào quang tựa như màn đêm tối đen từ bên ngoài bay tới, sau đó đáp ở trên ghế tựa vị trí đứng đầu trong điện.

“Tham kiến Dạ Vương!”

Mọi người đồng loạt chắp tay hô.

“Vù!”

Bóng đen ngồi xuống, bởi vì quanh thân luôn bị thuộc tính màu đen bao phủ, cho nên khó có thể thấy rõ dung mạo, cho người ta một loại cảm giác thần thần bí bí.

Thiên Ma Hoàng cũng như thế.

Hóa ra, phàm là người có năng lượng, đều phải bảo trì cảm giác thần bí mới được.

“Quỳ Tam.”

Dạ Vương nói: “Đi Thương Vân hệ điều tra rõ ràng.”

Thanh âm nghe qua bình thường, không âm lãnh cũng không khàn khàn, thuộc loại âm điệu rất bình thường, rất bình thường.

“Ta đi á?”

Nam tử chân trần vẻ mặt cạn lời.

“Tam ca tuy cả ngày chân trần, nhưng ở vũ trụ thượng tầng là có tiếng nhanh như điện chớp, ngươi không đi ai đi?” Nữ tử xinh đẹp cười nói, có thể nói phong tình vạn chủng.

“Thiên Ma Hoàng đang chinh phục các vị diện lớn của Thương Vân hệ, nếu gặp được làm sao bây giờ?” Quỳ Tam nói.

“Đánh thôi!”

Tráng hán tóc đỏ, để trần nửa thân trên nói.

“...” Quỳ Tam cạn lời: “Ta nếu có da dày thịt béo như ngươi, khẳng định chơi đến cùng với Thiên Ma Hoàng.”

“Đi đi.”

Dạ Vương ngắt lời hai người, nói: “Đừng chậm trễ thời gian.”

“Đi.”

Quỳ Tam nói: “Ta lập tức xuất phát.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

“Đợi một chút.”

Dạ Vương gọi hắn lại nói: “Tiện đường lấy danh nghĩa bổn vương đi Quy Khư giới bái phỏng Quy Khư Kiếm Thánh một lần, hy vọng lão có thể vì thiên hạ thương sinh cân nhắc gia nhập Dạ Vương minh.”

“Không có hy vọng.”

Thư sinh tao nhã lắc đầu nói: “Quy Khư Kiếm Thánh ẩn cư nhiều năm, trừ phi Thiên Ma Hoàng chủ động trêu chọc lão, nếu không sẽ không dễ dàng rời núi.”

“Đám đồ cổ này thật sự quá cổ hủ rồi, Thiên Ma Hoàng ở vũ trụ làm xằng làm bậy, bọn họ ai cũng khoanh tay đứng nhìn.” Nữ tử xinh đẹp có chút giận dữ nói.

“Ài.”

Thư sinh bất đắc dĩ nói: “Trên đời này có quá nhiều người chỉ lo quét tuyết trước cửa nhà mình, mặc kệ sương trên ngói nhà khác, không biết chờ tai nạn giáng xuống, ai cũng sẽ không thật sự làm được chỉ lo thân mình.”

“Cho nên.”

Nữ tử xinh đẹp lấy ánh mắt sùng bái nhìn về phía Dạ Vương nói: “Ở lúc nguy nan minh chủ xuất hiện, do hắn dẫn dắt, chúng ta nhất định có thể chiến thắng tà ác, trả vũ trụ một cái càn khôn trong lành.”

Mọi người bày tỏ cực kỳ đồng ý.

Nói chính xác, cũng chính vì nhìn ra Dạ Vương là người phi phàm, các cường giả đứng đầu hoàn toàn có thể ở vũ trụ thượng tầng một mình đảm đương một phía này mới sẽ coi hắn làm chủ, sai đâu đánh đó.

“Vù ———————— “

Trên ngọn núi di động, Quỳ Tam một mình bay ra ngoài, phương hướng đi chính là Thương Vân hệ.

Dạ Vương đứng ở ngoài đại điện, khuôn mặt bị bóng tối bao phủ dần dần hiện ra một đôi ánh mắt quỷ dị, tựa như đang nghĩ cái gì, lại tựa như đang rối rắm cái gì.

...

Vạn Cổ tông.

Quân Thường Tiếu ngồi ở trong thư phòng, đang nghiên cứu bí tịch võ học của Hà Vô Địch, chỉ thấy Dạ Tinh Thần đẩy cửa tiến vào, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc.

“Làm sao vậy?”

“Tông chủ! Đệ tử nghe nói ba người bị bắt giữ tự xưng Dạ Vương minh?”

“Ừm.”

“...”

Biểu cảm trên mặt Dạ Tinh Thần trở nên càng thêm nghiêm túc.

“Ngươi từng nghe nói thế lực này?”

“...”

Dạ Đế lặng lẽ.

Ở trong hiện thực hắn cũng chưa từng nghe Dạ Vương minh, nhưng ở trong ảo cảnh Thiên Diễn giới, từng nghe nói Dạ Vương, thậm chí mình chính là Dạ Vương.

Dạ Vương này cùng Dạ Vương minh, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có liên quan nha!

“Tinh Thần.”

Quân Thường Tiếu có điều phát hiện, dò hỏi: “Ngươi có phải có tâm sự gì hay không?”

“Tông chủ, ta...”

“Chờ một chút!”

Nhìn hắn có xúc động lập tức mang tâm sự dốc lòng kể ra, Quân Thường Tiếu vội vàng ngắt lời, truyền lệnh Liễu Uyển Thi làm một bàn thức ăn phong phú, sau đó mang vài hũ Túy Sinh Mộng Tử bày ra, lúc này mới khua tay nói: “Đến, mời nói ra chuyện xưa của ngươi.”

“...”

Khóe miệng Dạ Tinh Thần run rẩy.

Giờ phút này, trong thư phòng không chỉ có tông chủ, còn có trưởng lão Liễu Tư Nam, Công Tôn Hầu, đường chủ Ngụy lão, Lê Lạc Thu, sư huynh Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt.

Bọn họ vây quanh ở trước bàn, bát đũa đặt trước mặt, đồng loạt nhìn chằm chằm mình, nghiễm nhiên chính là tới nghe tâm sự!

“Sư đệ.”

Tô Tiểu Mộc nói: “Chúng ta đang quan tâm ngươi, hào sảng nói ra đi.”


Bình Luận (0)
Comment