Chương 1857. Dạ Vương minh hộ pháp, Phong Vạn Lý
Quân Thường Tiếu cầm Nan Thu Chi Đao hình thái thứ năm, cảm giác được lực lượng cuồn cuộn không dứt tràn ra, khóe miệng hiện lên mỉm cười.
Trước kia vô luận hình thái nào, đều sẽ tràn ngập ra khí tức trói buộc không gian, lần này không có, có chỉ là loại khí tức vương giả cùng phách giả tràn ngập kia.
“Đáng tiếc.”
Quân Thường Tiếu tiếc nuối nói: “Là kiếm gãy.”
“Trăng có sáng tối tròn khuyết, người có bi hoan ly hợp.” Hệ thống nói: “Rất bình thường.”
Quân Thường Tiếu nói: “Thăng cấp đến hình thái thứ sáu, kiếm có phải liền hoàn chỉnh hay không?”
“Ngươi như vậy rất dễ dàng khiến độc giả hoài nghi đang tiết lộ kịch bản.” Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu tức giận nói: “Trước kia tuyên bố các loại nhiệm vụ, tiết lộ kịch bản còn ít sao?”
“...”
Hệ thống không còn lời nào để chống đỡ.
“Vù!”
Quân Thường Tiếu giơ kiếm gãy lên, hào khí ngút trời nói: “Thiên Ma Hoàng nếu lại giết đến, bổn tọa sẽ khiến bọn hắn biết cái gì gọi là khủng bố!”
Thật ra với tu vi trước mắt của Cẩu Thặng, đơn đấu Thiên Cơ cảnh không phải quá trâu bò thì không có áp lực, sợ là sợ bị quần ẩu quy mô lớn.
Hôm nay Nan Thu Chi Đao hình thái thứ năm cải tạo xong, uy lực tất nhiên tăng lên, vậy thì hoàn toàn không kiêng kị nữa, thậm chí có dự tính bay ra chủ động tìm thủ hạ của Thiên Ma Hoàng.
Ổn định.
Không thể phiêu.
Quân Thường Tiếu cố gắng áp chế tâm tính đắc ý vênh váo.
Nan Thu Chi Đao sau khi thăng cấp, tất nhiên có thể ở trên đối địch tỏa sáng rực rỡ, nhưng chỉ dựa vào thứ đồ chơi này đã đi cứng đối cứng Thiên Ma Hoàng, vậy có chút không thực tế.
Với lại.
Lúc trước dùng cột thu lôi tiêu diệt nhiều chiến hạm như vậy, đối phương phàm là có chút đầu óc, tạm thời cũng không dám đến đuổi giết.
Quân Thường Tiếu tâm niệm khẽ động.
“Ông! Ông!” Mặt ngoài Vương Bá Chi Kiếm bị những tầng xiềng xích trói buộc, sau đó từ hình thái rộng lớn dần dần trở về hình thái bỏ túi.
“Rắc rắc rắc!”
Một lát sau, Nan Thu Chi Đao lại giải phong, lần nữa hóa thành hình thái kiếm gãy.
“...”
Hệ thống nói: “Thú vị chứ? Đã ghiền chưa?”
“Thú vị, đã ghiền rồi!” Trên mặt Quân Thường Tiếu hiện ra mỉm cười như con trai ngốc nhà địa chủ.
Hình thái thứ năm mạnh như thế nào, cần thực chiến mới có thể chứng minh.
Vui vẻ nhất là, thiết lập não tàn cấp sử thi lấy Bùa Khai Ấn giải phong, rốt cuộc đã bỏ đi ở trong phiên bản mới.
Lý do Nan Thu Chi Đao tỷ lệ ra sân rất thấp, là ở chỗ cần đạo cụ giải phong, hơn nữa nhiệm vụ cho lại đặc biệt ít, cho nên Cẩu Thặng không nỡ dùng.
Bây giờ không có hạn chế, tuyệt đối thích đến bùng nổ.
“Ong ong!”
“Rắc rắc rắc!”
Kiếm gãy thu hồi, lại giải phong lần nữa.
Quân Thường Tiếu tựa như đứa nhỏ từ nhỏ chưa từng được chơi món đồ chơi, đứng ở tại chỗ giải phong tới tới lui lui vài lần.
Nhưng việc nào nói việc đó, Nan Thu Chi Đao sau khi thăng cấp đã thay đổi không ít, cho dù Cẩu Thặng không ngừng chà đạp, vẫn luôn tinh thần phấn chấn, chưa có dấu hiệu suy yếu.
Chẳng lẽ từ hôm nay trở đi, thiết lập đạt được lực lượng mất cân bằng với cảnh giới, nhất định phải trả giá thê thảm đau đớn sắp bị ăn mất rồi?
...
Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp.
Quân Thường Tiếu đi vào phòng giam, mang cột thu lôi đặt ở vị trí trung ương, dặn dò: “Tiếp tục nạp điện.”
“...”
Cửu Giác Lôi Vân Long nằm bệt ở trên mặt đất khóc rồi.
Khi cần thì mang làm vật cưỡi, lúc không cần vứt ở trong phòng giam làm cục sạc, đây mới là người công cụ thật sự.
“Ba vị.”
Quân Thường Tiếu đi vào trong ngục giam một tầng khác, tiêu sái ngồi ở trên ghế, hai tay đặt lên trên đùi, cười nói: “Ở nơi này đã quen chưa?”
“...”
Ba cường giả của Dạ Vương minh trầm mặc.
“Thật ra, ta cũng có thù hận với Thiên Ma Hoàng, mọi người tương đương có kẻ địch chung, sao không kết bạn?” Quân Thường Tiếu nói.
Nghe xong chuyện của Dạ Tinh Thần, hắn phi thường cảm thấy hứng thú đối với Dạ Vương minh này, nếu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, tự nhiên không còn gì tốt hơn.
“Tiểu tử!”
Lão Hạc cả giận nói: “Mọi người đều là người dứt khoát, ngươi cũng đừng giả vờ nữa!”
Mấy người bọn họ luôn nhận định Quân Thường Tiếu là tay sai của Thiên Ma Hoàng, cho nên vô luận đối phương giải thích như thế nào cũng không tin.
“Ài.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Dạ Vương minh nếu đều là người minh bạch như các ngươi, sao có khả năng đấu lại Thiên Ma Hoàng dã tâm bừng bừng.”
“Tiểu tử!”
Lão Hạc cả giận nói: “Muốn giết muốn chém tùy tiện, đừng làm nhục Dạ Vương minh ta!”
Cái khác không nói, ba huynh đệ tuy nhìn qua có chút ngu ngốc đáng yêu, nhưng phi thường coi trọng đối với thế lực của mình, cho dù lúc trước từng bị roi trấn hồn giáo dục, vẫn dám thiết cốt boong boong cứng đối cứng Quân Thường Tiếu.
“Thời gian sẽ chứng minh bổn tọa trong sạch.”
Quân Thường Tiếu mặc kệ ba tên chính phái cơ trí, xoay người muốn rời khỏi.
“Ha ha.”
Lão giả cầm đầu luôn trầm mặc kia cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi bắt chúng ta, thực cho rằng trời không biết đất không hay?”
“Có ý tứ gì?”
“Nói thật cho ngươi biết đi, Dạ Vương minh chúng ta có một loại phương thức liên lạc đặc thù, chỉ cần người ở cùng tinh hệ, vô luận trốn đến chân trời góc biển cũng có thể dễ dàng tìm được.” Lão Hạc lạnh nhạt nói: “Cho nên, hoặc là mang chúng ta giết đi, hoặc là chờ đại nạn tới nơi đi!”
Quân Thường Tiếu ở trong lòng nói thầm: “Thật đủ ngốc, việc này cũng có thể nói?”
“Bọn họ không ngốc.” Hệ thống nói: “Có gan mang việc này nói ra, sợ là đang cố ý tìm chết.”
“...”
Quân Thường Tiếu im lặng.
Dần dần, đã nghĩ thông.
Lão già kia sở dĩ nói ra Dạ Vương minh có phương thức liên lạc đặc thù, chính là đang cố ý chọc giận mình, chính là đang một lòng muốn chết, mục đích chỉ sợ cũng là không hy vọng mình lấy bọn họ làm con tin, do đó bức bách Dạ Vương minh đi vào khuôn khổ.
“Đủ đàn ông!”
Quân Thường Tiếu giơ ngón tay cái lên.
“Tông chủ!”
Vào lúc này, bên tai truyền đến thanh âm: “Chúng ta lại bị chặn rồi!”
“Vù ———— “
Quân Thường Tiếu trở lại tàu Vạn Cổ, theo bản năng phóng thích linh niệm, phát hiện khu vực này cũng không có chiến hạm Thiên Ma Hoàng, chỉ có một người trung niên đầu bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch đi chân trần đứng ở trên đường chiến thuyền phải qua.
“Chỉ một người?” Cẩu Thặng nhíu mày.
“Vù!” Đột nhiên, nam tử đi chân trần đó không biết khi nào đã đáp ở trước thủy tinh chắn gió, nghiêng đầu nhìn về phía bên trong, lẩm bẩm: “Chiếc chiến hạm này cực kỳ tương tự với của Thiên Ma Hoàng, chở bên trong sao không phải thủ hạ của hắn?”
“Thật nhanh!”
Trong lòng Quân Thường Tiếu nổi lên chấn động.
Vừa rồi còn ở nơi xa, đột nhiên tới gần chiến hạm, hắn thiếu chút nữa không theo kịp tốc độ của đối phương!
“Các hạ là?” Quân Thường Tiếu nghiêm nghị nói.
“Bốp!”
Nam tử đi chân trần mang một tờ giấy dán ở trên thủy tinh chắn gió, bên trên có chữ ‘Dạ’, cũng tự giới thiệu: “Hộ pháp Dạ Vương minh, Phong Vạn Lý.”
“...”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu khẽ giật giật.
Ba huynh đệ trong phòng giam vừa rồi còn nói Dạ Vương minh có phương thức liên lạc đặc thù, không ngờ thực có đồng bạn tìm tới cửa, nhìn từ tốc độ một chiêu lóe lên lao đầu vào tường, thực lực hẳn là không tầm thường.
“Có gì muốn làm sao?”
“Cứu người.”
“...”
Quân Thường Tiếu tuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng nghe ra, đối phương khẳng định biết mình giam giữ đồng nghiệp Dạ Vương minh của gã, vì thế lắc đầu nói: “Mời mang cứu đổi thành chuộc.”
“Chuộc?”
Phong Vạn Lý cười nói: “Nghe ý tứ bằng hữu, người Dạ Vương minh ta bị ngươi bắt cóc?”
“Nói bắt cóc thì quá phận.” Quân Thường Tiếu nói: “Ba đồng bạn của ngươi không phân tốt xấu, nói xấu bổn tọa là tay sai Thiên Ma Hoàng, tự nhiên cần trả giá đắt.”
“Ồ.”
Phong Vạn Lý gãi gãi đầu, nói: “Nếu quả thực có việc này, Phong mỗ thay bọn họ nói lời xin lỗi, còn xin bằng hữu mau thả người.”
“Có thể thả, giao tiền.”
Hắn tạm thời mang Dạ Vương minh định nghĩa là chính phái đối kháng với Thiên Ma Hoàng, nhưng vô luận chính phản, đều phải giao tiền, dù sao nói xấu mình là tay sai, cần bồi thường phí tổn thất danh dự!
“Được.”
Phong Vạn Lý nâng tay, suối gió điên cuồng trào ra, đột nhiên đánh về phía thủy tinh, chỉ nghe ‘ẦM’ một tiếng, trực tiếp đánh vỡ ngay tại chỗ.
“Mẹ nó!”
Quân Thường Tiếu đứng dậy, cả giận nói: “Dám hủy chiến hạm của bổn tọa!”
“Ngươi không phải đòi tiền sao?” Phong Vạn Lý hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, nhếch miệng cười nói: “Đi ra, Phong mỗ cho ngươi.”