Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1868 - Chương 1868. Quân Tông Chủ Sao Có Rảnh Đi Diệu Hoa Cung?

Chương 1868. Quân tông chủ sao có rảnh đi Diệu Hoa cung?
Sinh linh Tinh Vẫn đại lục tất cả đều dọn vào Vạn Cổ giới, các đại tông môn thế lực cũng lần lượt lựa chọn đỉnh núi của mình.

Đỉnh núi cũng chia cấp bậc, cũng chia tốt xấu.

Có một số nơi thiên địa thuộc tính mạnh, có một số nơi thì tương đối hơi yếu một chút.

Cho nên, lựa chọn đỉnh núi là việc lớn liên quan đến tương lai phát triển.

Tông môn tiến vào Vạn Cổ giới không có quyền lợi lựa chọn, bởi vì phong thuỷ bảo địa cực tốt, thường thường do Vạn Cổ tông phân phối, không phải ngươi muốn chiếm thì có thể chiếm.

Ví dụ như hai khu vực cách Thiết Cốt sơn gần nhất, muốn núi có núi, muốn hồ có hồ, từ góc độ phong thuỷ học mà nói, tuyệt đối là nơi rồng cuộn hổ ngồi hạng nhất.

Nếu không tiến hành phân phối, các thế lực lớn khẳng định sẽ tranh nhau vỡ đầu.

Nơi tốt như vậy, cuối cùng cho ai?

Thương Sơn phái.

Diệu Hoa cung.

Đối với điều này, các thế lực lớn không có một chút ý kiến nào.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, thời điểm Vạn Cổ tông ở Tinh Vẫn đại lục phát triển, thuộc loại quan hệ đồng minh với hai thế lực lớn.

Những năm gần đây, bên trong Thương Sơn phái chức vụ cao tầng có biến động lớn, trưởng lão ngày xưa Mã Vân đằng trở thành chưởng... Ồ, không, hẳn là tông chủ một thế hệ mới.

Từng ngũ lưu môn phái, hôm nay sớm đã bước vào nhị lưu.

Giống với Thương Sơn phái, Diệu Hoa cung vào ở Vạn Cổ giới, thực lực chỉnh thể cũng đang tăng lên nhanh chóng mãnh liệt, đã từ tứ lưu bước vào nhất lưu, trở thành hào môn đứng đầu số một số hai trong giới.

Hai tông môn tăng lên nhanh như vậy, bắt nguồn từ Quân Thường Tiếu bất kể phí tổn đưa tới đan dược, tài nguyên, thậm chí nhân tài.

Vạn Cổ tông hàng năm đều sẽ mở sơn môn chiêu mộ đệ tử, nhưng chỉ có thể hấp thu bộ phận cực ít người, cho nên bị đào thải sẽ được ưu tiên đề cử cho Thương Sơn phái hoặc Diệu Hoa cung gần đó.

Nói trắng ra là.

Vạn Cổ tông chọn lựa đỉnh cấp.

Thương Sơn phái và Diệu Hoa cung chọn kém một chút.

Còn lại không được lựa chọn, liền xem các thế lực lớn tranh cướp như thế nào.

Một tông môn muốn cường thịnh không suy, dòng máu hậu bối đưa vào không thể thiếu.

Hai thế lực lớn tọa lạc trong phong thuỷ bảo địa, lại có thể trước tiên chọn lựa thiên tài tư chất không tệ, tự nhiên cũng liền càng ngày càng mạnh.

Bây giờ mới tiến vào Vạn Cổ giới không bao lâu, càng theo thời gian chuyển dời, Thương Sơn phái cùng Diệu Hoa cung tất nhiên càng mạnh, trở thành hai đại tông môn mạnh nhất dưới Vạn Cổ tông hầu như không hồi hộp.

“Không có Quân tông chủ.”

Trên diễn võ trường, Mã Vân Đằng chỉ hướng Thiết Cốt sơn nơi xa, lớn tiếng nói: “Thì không có Thương Sơn phái hôm nay, sẽ không có thế giới phồn hoa như gấm!”

Các đệ tử nghe vậy, ánh mắt nổi lên sùng bái.

“Tông chủ!”

Có người nói: “Có thể kể một chút với các đệ tử, chuyện xưa của Thương Sơn phái chúng ta cùng Vạn Cổ tông trước kia hay không!”

Mắt đồng môn sáng lên.

Đệ tử hội tụ ở trên diễn võ trường phần lớn đều là mới nhập môn chưa được mấy năm, tuy biết tông môn cùng Vạn Cổ tông có quan hệ đồng minh, nhưng đối với đoạn lịch sử đó không quá hiểu biết.

Mã Vân Đằng ngồi xuống, nhớ lại chuyện cũ nói: “Chuyện xưa Thương Sơn phái chúng ta cùng Vạn Cổ tông, còn cần bắt đầu nói từ năm đó Thanh Dương thành tổ chức bách tông chiêu mộ, đó là một ngày cuối thu thời tiết dễ chịu, bổn tọa như mọi năm đến quan sát thiên tài, trùng hợp đụng tới Quân tông chủ, khi đó hắn còn chỉ có một đệ tử...”

Màn ảnh chậm rãi dời đến trên không.

Chờ lần nữa hạ xuống, hình ảnh đã trở lại mấy chục năm trước, cảnh tượng khi Thanh Dương thành bách tông chiêu mộ.

Đối với Mã Vân Đằng mà nói.

Có thể cùng Quân Thường Tiếu gặp nhau quen biết, hoàn toàn có thể chém gió cả đời.

“Vù ———————— “

Đột nhiên, một luồng hào quang từ Thương Sơn phái bay qua, chen ngang Mã Vân Đằng hồi ức, cũng vui vẻ nói: “Quân tông chủ!”

Không sai.

Chính là Quân Thường Tiếu.

Chẳng qua, không phải là đến Thương Sơn phái, mà là trùng hợp từ phụ cận đi ngang qua, nơi thật sự đi là Diệu Hoa cung, hoặc là có việc gì gấp, cũng chưa kịp chào hỏi cùng lão bằng hữu.

“Thật là Quân tông chủ!”

“Thần của chúng ta!”

Đệ tử Thương Sơn phái kích động cũng sắp nhảy cẫng lên rồi.

Toàn bộ sinh linh Vạn Cổ giới, đều đã mang Quân Thường Tiếu coi là thần.

“Tông chủ.”

Vương Đông Lâm đã tấn thăng đại trưởng lão từ trong sân đi tới, khó hiểu nói: “Quân tông chủ hôm nay sao lại có rảnh đi Diệu Hoa cung vậy?”

“Có chút kỳ quái.” Mã Vân Đằng nói.

Bọn họ những người này ngày xưa từng có giao tình với Vạn Cổ tông, phần lớn đều biết Quân Thường Tiếu cùng cung chủ Diệu Hoa cung có chuyện xưa không ai biết, chỉ là... Vài năm gần đây tựa như rất ít lui tới.

...

Diệu Hoa cung.

Dựa vào núi non sông hồ, hoàn cảnh tuyệt đẹp.

Khác với Thương Sơn phái, tông môn này luôn kiên trì đi đường xưa, chỉ chiêu mộ nữ đệ tử.

Nữ đệ tử có tên tuổi trong Vạn Cổ tông, mười ngón tay cũng có thể đếm được hết, mà ở Diệu Hoa cung là thuần một sắc nữ đệ tử.

“Lý sư huynh.”

Một chỗ đất trống trên núi, cô gái như hoa như ngọc thẹn thùng nói: “Cảm ơn.”

“Hai tông chúng ta là đồng minh, giúp đỡ lẫn nhau cũng là đương nhiên.” Lý Thượng Thiên nhếch miệng cười nói.

Không đúng!

Gã này sao lại ở Diệu Hoa cung!

Nhưng, khi màn ảnh linh tính chuyển tới khu vực khác, bọn người Dương Ngọc Hoa, Long Tử Dương đang chỉ điểm muội tử võ học, trình độ dụng tâm không thua gì trưởng lão tông môn ở diễn võ đường giảng bài.

Trái ngược với nó.

Thương Sơn phái không thấy một đệ tử Vạn Cổ tông!

Thế này cũng quá chân thật đi!

“Vù —————— “

Quân Thường Tiếu kéo hào quang bay vào Diệu Hoa cung đáp ở diễn võ trường.

“Hỏng rồi!”

“Tông chủ sao lại đến đây!”

“Vù!”

“Vù!”

Trong khoảnh khắc, đám người Lý Thượng Thiên tập thể biến mất ở Diệu Hoa cung, thân pháp vận dụng có thể nói xuất thần nhập hóa.

Quân Thường Tiếu ổn định thân mình, lắc đầu nói: “Ngụy lão, bổn tọa lại không cấm các ngươi yêu đương, cần gì lén lút như vậy.”

“Éc...”

Ngụy lão từ chỗ tối chuẩn bị vụng trộm chuồn xấu hổ cười.

“Quân tông chủ.”

Lãnh Tinh Nguyệt từ đại điện đi ra, lườm tên kia trốn trong chỗ tối, sau đó hỏi: “Đến Diệu Hoa cung ta có gì muốn làm sao?”

Quân Thường Tiếu nói: “Hề cung chủ đâu?”

“Cung chủ đang bế quan.”

“Bao lâu đi ra?”

“Nhanh thì ba năm tháng, chậm thì ba năm năm.”

“...”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu giật giật nói: “Bổn tọa có chuyện rất quan trọng, có thể làm phiền thông báo một lần hay không?”

“Cái này...”

“Không cần thông báo, ta đã xuất quan rồi.”

Đột nhiên, trong sân truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Hề Tịnh Tuyền.

“...” Lãnh Tinh Nguyệt cạn lời.

Cung chủ lần này bế quan là vì tăng lên cảnh giới, còn từng dặn dò mọi người không được quấy rầy, kết quả Quân Thường Tiếu vừa tới, chính mình ngồi không yên trước hết.

Ài.

Cung chủ ngốc của ta.

Người ta cũng đã có vợ rồi, ngươi cần gì phải nhớ mãi không quên.

Lúc này, Hề Tịnh Tuyền từ trong sân đi ra, nàng mặc váy dài màu vàng nhạt, trên khuôn mặt trắng nõn treo mỉm cười rạng rỡ.

Được rồi.

Cung chủ nhà ta ngay cả quần áo cũng thay rồi!

“Quân tông chủ.”

Hề Tịnh Tuyền cười nói: “Lần này tới chơi, là vì chuyện gì?”

“Ta tìm được một thanh kiếm, có thể liên quan đến thân phận Hề cung chủ.” Quân Thường Tiếu vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Thân phận?”

Ánh mắt Hề Tịnh Tuyền nổi lên kinh ngạc.

...

“Vù!”

“Vù!”

Quy Khư giới, Quân Thường Tiếu và Hề Tịnh Tuyền bỗng dưng xuất hiện.

Cẩu Thặng đưa nàng ra, luôn lưu ý vẻ mặt biến hóa, kết quả... Cái gì cũng chưa nhìn ra.

“Quân tông chủ, kiếm đâu?”

“Đi theo ta.”

Hai người đi đến trước vách đá ngoài rừng trúc, một đường đi được trong căn phòng bí mật treo Hiên Viên thần kiếm.

Quy Khư Kiếm Thánh ở sau khi cẩn thận đánh giá Hề Tịnh Tuyền, lắc đầu nói: “Không giống.”

Trẻ con sau khi trưởng thành bộ dáng sẽ xảy ra biến hóa, điểm ấy lão tự nhiên biết, nhưng ít nhất còn có thể tìm được điểm tương tự, nữ tử trước mắt này cùng đệ tử Cô Hiên Viên hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Hề cung chủ.”

Quân Thường Tiếu chỉ hướng Hiên Viên thần kiếm nói: “Vật ấy từng gặp chưa?”

“Chưa từng gặp.”

Hề Tịnh Tuyền lắc đầu nói.

“Được rồi.”

Quân Thường Tiếu ở trong lòng cạn lời: “Quả nhiên chỉ là trùng tên mà thôi.”

Thật ra đưa Hề Tịnh Tuyền tới trong căn phòng bí mật, Cẩu Thặng đã có dự cảm, bởi vì đối phương từ đầu đến cuối đều chưa có bất cứ cảm xúc dao động nào, trong ánh mắt còn lộ ra nét mờ mịt, đủ để nói rõ tất cả nơi này đối với nàng mà nói đều rất xa lạ.


Bình Luận (0)
Comment