Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1881 - Chương 1881. Chung Kết Tổng Bắt Đầu, Nghĩa Tử Thiên Ma Hoàng Tế Trời

Chương 1881. Chung kết tổng bắt đầu, nghĩa tử Thiên Ma Hoàng tế trời
Hội trường chung kết tổng Vũ Trụ Thánh Chiến có thể chứa mấy trăm vạn người xem, hơn nữa phân chia vài cái khán đài, có thường quy, cũng có lơ lửng.

Hai chữ, hoành tráng!

Quân Thường Tiếu làm tông chủ một phe dự thi, bị an bài ở khán đài bay cách hội trường thi đấu lệch về phía bắc.

Tầm nhìn trống trải, có thể không có góc chết thấy toàn bộ quá trình chiến đấu.

So sánh, khán đài bình thường liền mất cấp bậc, bởi vì vị trí, chỉ có thể nhìn thấy bộ phận nhỏ của sân thi đấu.

May mà ban tổ chức vận dụng ánh tượng trận pháp, một màn hình khổng lồ cùng với vô số màn hình nhỏ sừng sững ở trời cao, có thể cho khán giả lưu ý mọi lúc tình huống của mỗi một cái sân thi đấu.

“Chơi lớn nha.”

Quân Thường Tiếu ngồi xuống, đánh giá toàn bộ hội trường.

Đặc biệt sân thi đấu kiến tạo khiến hắn chấn động, bởi vì trừ hội trường chính, chung quanh còn có mười hai cái hội trường hình thang, nhìn xuống cực kỳ giống ngũ hành bát quái đồ.

“Dù sao cũng là chung kết tổng Vũ Trụ Thánh Chiến, đương nhiên phải có thể diện.” Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu nói: “Về sau, ta phải mang giải đấu tông môn cũng tổ chức thành loại quy cách này, dẫn tới võ giả cả vũ trụ đều đến xem cuộc chiến!”

“Ký chủ vẫn là lo lắng thêm cho đệ tử đi, Thiên Ma Hoàng tuy không dám động thủ, chỉ sợ xúi giục nghĩa tử hạ độc thủ.” Hệ thống nói.

“Ta tin tưởng bọn họ có thể đối mặt tất cả.”

Nói tới đây, Quân Thường Tiếu cố ý vô tình nhìn về phía Thiên Ma Hoàng đối diện cách nhau hơi xa, trùng hợp đối phương cũng nhìn qua, hai mắt hai người nhất thời đối diện, phun ra điện quang.

Mắt thấy sắp va chạm ra tia lửa tình yêu, hội trường chính vang lên thanh âm hùng hậu: “Cho mời người dự thi ra sân!”

“Ông!”

“Ông!”

Trong mười hai hội trường hình thang hiện lên hào quang trận pháp, chỉ thấy từng người dự thi tạo dáng ra sân.

“A a!”

Võ giả trong khán đài bình thường, nhìn thấy thần tượng nhà mình ra sân, cảm xúc nhất thời không khống chế được rống lớn, thậm chí có người cũng đã lấy ra biểu ngữ lên tiếng ủng hộ.

Mấy trăm vạn khán giả, đến từ tinh hệ khác nhau.

Hầu như mỗi một thiên tài ra sân đều có đoàn hậu viên, cho nên trình độ ồn ào náo động có thể nói chấn động thiên địa.

Nhưng, lúc này đệ tử Vạn Cổ tông lấy Lục Thiên Thiên cầm đầu xuất hiện ở hội trường hình thang, lại không có ai hò hét vì bọn họ, cũng chưa có ai hoan hô bọn họ, giống như một đàn trẻ đáng thương cha mẹ không thương bị vứt bỏ trong góc.

“Nhị sư huynh.”

Tô Tiểu Mạt bị tai nói: “Ồn ào quá.”

Lý Thanh Dương còn chưa nói tiếp, lại bị Lục Thiên Thiên sớm chặn lại: “Thắng trận đấu, bọn họ sẽ câm miệng.”

“...”

Mọi người ở trong lòng nói thầm: “Đại sư tỷ sao lại đột nhiên nói chuyện!”

“Được!”

Tô Tiểu Mạt chống hông, nhếch miệng cười nói: “Thắng trận đấu, đoạt quán quân, làm cả hội trường tất cả đều an tĩnh lại!”

May mà tiếng hò hét trợ uy bao phủ lời của hắn, nếu không, cái này nếu bị khán giả nghe được, khẳng định sẽ không chút ngoài ý muốn đưa tới các loại khinh rẻ cùng châm chọc.

“Ông!”

“Ông!”

Hào quang trận pháp còn đang lóe lên, người dự thi vẫn đang không ngừng ra sân.

Không thể không nói, vũ trụ thượng tầng tinh hệ rất nhiều, lại trải qua thi đấu, tuyển thủ cuối cùng tiến vào chung kết tổng không chỉ có nhiều, thực lực cũng phi thường mạnh mẽ.

Cũng không biết là trùng hợp, hoặc ban tổ chức cố ý an bài, đoàn nghĩa tử của Thiên Ma Hoàng cũng xuất hiện ở hội trường chỗ đệ tử Vạn Cổ tông.

Một tên nghĩa tử khoanh tay, cười lạnh nói: “Thi đấu nếu gặp gỡ, ta sẽ cho các ngươi đi chết.”

“Chậc chậc.”

Tô Tiểu Mạt nói: “Khẩu khí không nhỏ.”

Phía sau, đám người Lý Phi cùng Điền Thất không để trong lòng, cười lên.

Từ nhân số mà nói, bọn họ khẳng định không so được với đoàn nghĩa tử của Thiên Ma Hoàng, nhưng thực sự đánh nhau, thì không e ngại chút nào cả.

Hơn nữa.

Hôm qua tông chủ đã hạ lệnh.

Nếu ở trong trận đấu gặp được nghĩa tử của Thiên Ma Hoàng, không cần bất cứ sự nhân từ nào, trực tiếp liền xong việc.

“Vù vù!”

“Vù vù!”

Đệ tử Vạn Cổ tông cùng nghĩa tử Thiên Ma Hoàng cách nhau mấy chục trượng.

Hai bên ngươi trừng mắt ta, ta trừng mắt ngươi, tuy chưa trực tiếp động thủ, nhưng khí thế bùng nổ đã ở trong không khí triển khai giao phong, tràn ngập ra khí tức âm trầm dọa người dự thi phụ cận run bần bật.

Hai đám người.

Đều không phải loại lương thiện!

Thời điểm rút thăm tuyệt đối đừng trúng thưởng!

“Ừm?”

Hà Vô Địch tựa như nhóc trong suốt đột nhiên cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, vì thế theo cảm giác nhìn qua, liền thấy phía sau cùng đoàn nghĩa tử, Lăng Lệ siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe ra tức giận cùng sát ý.

“Chậc chậc.”

Tô Tiểu Mạt cũng phát hiện, nói: “Gã này thương thế khôi phục rất nhanh.”

“Rác rưởi mà thôi.” Dạ Tinh Thần khinh thường nói.

“Rắc!”

Lăng Lệ siết chặt nắm tay, móng tay cái lún vào trong thịt, ở trong lòng giận dữ nói: “Thua giải đấu, chung kết tổng tuyệt sẽ không thua nữa!”

“Ài.”

Một gã nghĩa huynh bên cạnh lắc đầu nói: “Những người này không có chỗ gì đặc biệt, người nào đó có thể liên tiếp thua trận, quả nhiên, nghĩa phụ đã nuôi một tên phế vật.”

“Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.”

“Nếu nghĩa phụ phái ta đi Thương Vân hệ tham chiến, khẳng định sẽ dễ dàng giành được quán quân.”

Trước có đệ tử Vạn Cổ tông khinh rẻ châm biếm, sau có các nghĩa huynh châm chọc khiêu khích, lửa giận cùng tâm tính của Lăng Lệ đều sắp bùng nổ rồi.

...

Sau khi người dự thi ra sân hết, ban tổ chức làm theo trình tự bắt đầu diễn thuyết.

Quân Thường Tiếu tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng tức, thẳng đến lúc đối phương lề mề nói xong, thẳng đến lúc tuyên bố rút thăm mới mở mắt.

Rút thăm không khác gì giải đấu tinh hệ, ở đây vạn người dự thi đều sẽ chọn lựa một đối thủ, người thắng thăng cấp, người thua đào thải.

Căn cứ điểm danh, đám người Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương lần lượt rút ra thẻ số, bởi vì người dự thi lượt đầu nhiều, cho nên bọn họ cũng chưa rút trúng người một nhà do đó vừa bắt đầu liền nội chiến.

“Mời người khiêu chiến vòng thứ nhất, tiến vào truyền tống trận tương ứng.”

“Phù!”

Lý Thượng Thiên hít sâu một hơi, sau đó đi hướng truyền tống trận phía trước, nói: “Các sư huynh, ta đi trước!”

Hắn là đệ tử Vạn Cổ tông xuất chiến đầu tiên.

“Sư đệ!”

Đám người Lý Thanh Dương cổ vũ: “Kỳ khai đắc thắng!”

“Vù!”

“Vù!”

Lý Thượng Thiên bị đưa vào hội trường thi đấu tương ứng.

Mà khi nhóm người dự thi đầu tiên lục tục tiến vào sân chiến đấu, mấy chục màn hình loại nhỏ trên bầu trời đồng loạt hiện ra hình ảnh.

“Má!” Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy sư đệ cùng với người dự thi đối mặt, cạn lời: “Trận đầu đã đụng tới nghĩa tử Thiên Ma Hoàng rồi?”

“Ài.”

Lý Thượng Thiên lắc đầu nói: “Vận khí có chút tốt.”

Đối thủ của hắn tên Lăng Thí, cũng là một trong các nghĩa tử Thiên Ma Hoàng vừa rồi mở lời cười nhạo Lăng Lệ.

“.”

Quân Thường Tiếu nhún vai nói: “Vừa khai chiến đã có trò hay để xem.”

“Tiểu tử.”

Lăng Thí nghiêng đầu, cười lạnh lùng âm trầm nói: “Nếu nghĩa phụ đại nhân phái ta đi Thương Vân hệ, ngươi cùng đồng môn của ngươi sẽ không đứng ở sân đấu chung kết tổng, mà là sớm đi âm phủ đưa tin rồi.”

“...”

Lý Thượng Thiên sờ sờ cái mũi, nói: “Thật kiêu ngạo.”

“Trận đấu bắt đầu!”

Ngay lúc này, trọng tài cao giọng tuyên bố.

“Vù vù!”

Trong nháy mắt, mấy chục sân thi đấu đồng loạt bùng nổ khí tức cảnh giới, như hóa thành thủy triều hướng khán đài phụ cận lan tràn đi.

“Vù —————— “

Thanh âm còn chưa hạ xuống, Lăng Thí đã khom lưng, hai tay duỗi về phía sau lao lên, khuôn mặt đó dần dần dữ tợn, dần dần điên cuồng hẳn lên.

“Khặc khặc khặc!”

“Tiếp nhận vận mệnh tử vong đi!”

“...”

Nghe được thanh âm ngu ngốc, Lý Thượng Thiên đứng ở tại chỗ lắc đầu, sau đó... Ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, quanh thân bị khí tức đặc thù bao phủ.

Dần dần.

Phía sau tràn ngập ra cái bóng.

Từ hư vô mờ mịt, đến có máu có thịt.

Đây là một anh linh cấp SS tương tự thích khách cổ đại, hắn ôm kiếm ngạo nghễ đứng, tóc dài tán loạn che nửa mặt, trong ánh mắt phát ra cảm giác tang thương.

Ai?

Kinh Kha!

“Chậc chậc.”

Quân Thường Tiếu bất ngờ nói: “Trực tiếp vận dụng con bài chưa lật sao.”

“Keng —————— “

Ngay lúc này, ở dưới Lý Thượng Thiên khống chế, Kinh Kha rút kiếm ra khỏi vỏ lên nghênh đón.

“Không ổn!”

“Vù —————— “

Sân thi đấu lâm vào trạng thái yên lặng.

Lăng Thí bảo trì trạng thái xung phong, đứng ngây ra ở tại chỗ.

Kinh Kha dừng ở sau người, trên thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ hội tụ một giọt máu tươi, lạnh lùng nói: “Giết không được Tần Vương, còn không giết được ngươi?”

“Bịch!”

Dứt lời, Lăng Thí quỳ xuống đất, hai tay buông thõng xuống, đầu nghiêng sang một bên, chỗ cổ có vết kiếm rõ ràng, có lẽ bởi tốc độ quá nhanh, chưa có máu phun tung toé ra.

Chung kết tổng vừa mới bắt đầu, một nghĩa tử của Thiên Ma Hoàng đã tế trời!


Bình Luận (0)
Comment