Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1891 - Chương 1891. Cửa Vào Vĩnh Sinh Chi Địa

Chương 1891. Cửa vào Vĩnh Sinh Chi Địa
Bức hoạ cuộn tròn chậm rãi triển khai, chậm rãi phác họa hào quang, sau đó hóa thành đồi núi, hóa thành cây cối, hóa thành cổ đạo.

Khi cả bức tranh xuất hiện ở trên quyển trục, Kiếm Quy Khư cùng Cố Thiên Tinh chạy tới bị rung động thật sâu, hai tay không tự chủ được run lên.

Rung động bọn họ không phải họa phong, mà là khí tức mênh mông tràn ngập ra.

Một khắc đó.

Linh hồn Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh như bị mạnh mẽ túm vào, đặt thân trong đó như đứng trong cảnh tượng trong tranh, tâm cảnh, tâm linh đều được thăng hoa ở trình độ nào đó.

Không chỉ hai người bọn họ.

Quân Thường Tiếu và Hà Vô Địch cũng ở trong tranh.

Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh giờ phút này tâm tình đã không cách nào hình dung, mà hai người thì tương đối bình tĩnh, thậm chí như không có việc gì quan sát cảnh vật chung quanh.

“Vù —————— “

Đột nhiên, ánh sáng chính đạo chiếu vào trên mặt đất.

Đám người Quân Thường Tiếu và Hà Vô Địch hình thái linh hồn đều nâng cánh tay, ngăn trở hào quang chói mắt, chờ sau khi dần dần thích ứng, liền phát hiện dưới chân xuất hiện một con đường màu vàng, hướng phía trước uốn lượn lan tràn.

Mọi người nhìn dọc con đường, như không có điểm cuối.

Thẳng đến lúc đạt tới khoảng cách mắt thường có thể thấy được, liền phát hiện nơi đó bị vách ngăn không gian vặn vẹo lại hư vô mờ mịt trở ngại, bên trên có khắc bốn chữ ‘Vĩnh Sinh Chi Địa’ chớp lên tựa như sóng nước.

Ông!

Trong nháy mắt, đầu Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh như nổ tung.

Vĩnh Sinh Chi Địa!

Nơi đó là... Vĩnh Sinh Chi Địa!

Hai người cưỡng chế tâm cảnh kinh hãi, sau đó đồng loạt cúi đầu, nhìn con đường dưới chân, lấy giọng gần như khàn khàn nói: “Đây chẳng lẽ chính là Vĩnh Sinh Chi Lộ? Cuối nó đi thông...”

“Vĩnh Sinh Chi Địa.”

“Người không liên quan chớ vào.”

Đột nhiên, thanh âm uy nghiêm hùng hậu vang lên ở bên tai.

Kiếm Quy Khư và Cố Thiên Tinh kinh hãi thất sắc, thân thể linh hồn nháy mắt sụp đổ, người cũng trở về hiện thực, sau đó ‘Thịch thịch’ lui về phía sau vài bước.

“Ọe!”

Máu không áp chế được, lần lượt phun ra.

Hai người sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nổi lên sợ hãi.

Vừa rồi thanh âm đột ngột vang lên ở bên tai, cho bọn họ cảm giác tựa như thần linh chúa tể sinh tử luân hồi!

Kiếm Quy Khư Thiên Cơ cảnh đỉnh phong.

Cố Thiên Tinh tuy tương đối bình thường chút, nhưng ở vũ trụ thượng tầng cũng coi như thành danh đã lâu.

Cường giả như vậy, chỉ nghe được tám chữ đã bị chấn động hộc máu, trong thanh âm ẩn chứa uy lực khủng bố bao nhiêu chứ.

“Đợi một chút!”

Kiếm Quy Khư kinh ngạc nói: “Hai người bọn họ chưa đi ra?”

Quân Thường Tiếu cùng Hà Vô Địch cách quyển trục gần nhất vẫn ngây ra như phỗng, bởi vậy có thể thấy được, linh hồn hẳn là còn tồn tại trong bức hoạ cuộn tròn.

Không sai.

Hai người chưa bị chấn văng ra.

Nguyên nhân là ở thời điểm thanh âm vang lên, quanh thân nháy mắt ngưng tụ hào quang bảy màu, hóa đi năng lượng đủ để chấn vỡ linh hồn.

Thanh âm hùng hậu vang lên lần nữa: “Các ngươi thế mà lại tìm hiểu Thất Huyền Hà Quang Phá.”

Nghe từ giọng điệu, hiển nhiên rất kinh ngạc, rất bất ngờ.

“...”

Hà Vô Địch vẻ mặt dữ tợn.

Linh hồn thể tuy chưa bị thanh âm đánh nát, nhưng thống khổ thừa nhận lại không cách nào hình dung, cũng ở trong lòng thầm nghĩ: “Người này thực lực chỉ sợ không dưới ta!”

Chú: Không ở dưới hắn, là trước khi xóa hết cấp bậc.

Nói cách khác.

Người nói chuyện thực lực hẳn là Thánh Quân.

“Tiền bối.”

Lúc này, Quân Thường Tiếu nhe răng nhếch miệng mở miệng nói: “Ngài là?”

“Người thủ hộ.”

“Thủ hộ cái gì?”

“Thủ hộ cửa vào vũ trụ cùng Vĩnh Sinh Chi Địa.”

“Chúng ta có thể đi vào không?”

“Dọc theo Vĩnh Sinh Chi Lộ này, các ngươi lúc nào cũng có thể tiến vào Vĩnh Sinh Chi Địa.”

Quân Thường Tiếu vui vẻ.

“Nhưng.”

Người thủ hộ kịp thời giội nước lạnh nói: “Lấy tu vi các ngươi bây giờ, một chân giẫm vào Vĩnh Sinh Chi Địa, sẽ thân thê tan vỡ, hồn phi phách tán ngay tại chỗ.”

“...”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu run rẩy.

“Trở về đi.” Người thủ hộ không kiên nhẫn nói: “Nơi này còn không phải các ngươi có tư cách tiến vào.”

Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, cười nói: “Đến cũng đến rồi, lại nào nỡ trở về.”

Phía trước có khắc bốn chữ Vĩnh Sinh Chi Địa, ẩn chứa ma lực thật lớn, Cẩu Thặng khẳng định sẽ không nói đi là đi, nhỡ đâu vào không được nữa, há không phải là bỏ lỡ cơ hội to lớn sao.

Hà Vô Địch cũng sẽ không đi.

Bởi vì, chỉ cần xuyên qua cuối vách ngăn không gian, mình liền có thể về nhà!

“Ài.”

Người thủ hộ thở dài: “Các ngươi đã không muốn đi, trước hết thể nghiệm một lần cảm giác thân thể tan vỡ, hồn phi phách tán đi.”

“Vù!”

Đột nhiên, uy áp mênh mông từ bốn phương tám hướng ép tới.

Biểu cảm trên mặt Quân Thường Tiếu và Hà Vô Địch càng thêm dữ tợn, thân thể như lọt vào hai lực lượng điên cuồng đè ép, linh hồn mang đến thống khổ không cách nào hình dung, thân thể càng như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

“A a!”

“A a a!”

Hai người thống khổ kêu thảm thiết.

Tìm đại thần sửa một chút, nhất định là tư liệu sống quỷ súc tân*.

(*): không rõ nghĩa

Trước kia là không Yến Tiểu Lục sẽ không thổi khúc, về sau là không Quân Thường Tiếu và Hà Vô Địch không ra khúc.

Sắp chết rồi!

Sắp nổ rồi!

Sắp nứt rồi!

Đột nhiên, áp lực như núi lở sóng thần đột ngột thu hồi.

Người thủ hộ kinh ngạc nói: “Tiểu gia hỏa, thân thể của ngươi đã có dấu hiệu nhập thánh, chẳng lẽ từng tiến vào Vĩnh Sinh Chi Địa?”

Nói với ai?

Nói với Hà Vô Địch.

“Từng tiến vào?”

Hà Vô Địch thống khổ dần tan đi, gian nan cười nói: “Ta vốn là người của Vĩnh Sinh Chi Địa.”

Câu này nói ra, vạn loại cay đắng.

Hắn vốn từng không lo nghĩ gì sinh hoạt ở Vĩnh Sinh Chi Địa, sau theo đuổi cảnh giới võ đạo cao hơn đi tìm Thất Huyền Hà Quang Phá, kết quả rơi vào mất sạch cấp bậc, thánh thể thoái hóa.

“...”

Quân Thường Tiếu trầm mặc.

Nói chính xác, hắn có chút hổ thẹn.

Bởi vì Hà Vô Địch rơi vào kết cục hôm nay, không thoát được quan hệ với mình mua tàn quyển.

Cũng may.

Tên kia vẫn chưa hay biết gì.

“Nói như thế, ngươi từng nhập thánh?” Người thủ hộ nói.

“Chuyện quá khứ.”

Hà Vô Địch lời ấy cũng coi như thừa nhận từng nhập thánh.

Đương nhiên, nhập thánh này cùng cảnh giới Võ Thánh của Tinh Vẫn đại lục có cách biệt một trời một vực, người trước không chỉ có cấp bậc nhập thánh, ngay cả thân thể cũng nhập thánh, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp để nói là thánh thể.

“Nhập thánh giả, quý vi quân.” Người thủ hộ giọng điệu ôn hòa nói: “Lão hủ tuy trông giữ vũ trụ cùng Vĩnh Hằng Chi Địa đã trăm vạn năm, nhưng đối với cường giả cảnh giới Thánh Quân bên trong ít nhiều có chút hiểu biết, không biết các hạ quân hào là?”

Quân Thường Tiếu vểnh tai.

Chuyện có liên quan Hà Vô Địch, hắn chỉ biết đến từ Vĩnh Sinh Chi Địa, về phần quân hào cái gì còn chưa từng nghe nói.

“Chuyện cũ.”

Hà Vô Địch nói: “Không đề cập tới còn hơn.”

Thánh Quân của Vĩnh Sinh Chi Địa, cấp bậc mất sạch bị ép hạ giới, vốn không phải chuyện vẻ vang gì.

Huống hồ, từng cướp được Thất Huyền Hà Quang Phá, hôm nay còn chưa tới trăm năm, người ở bên trong khẳng định sẽ không quên đi, nếu hôm nay bất ngờ để lộ tin tức, sau khi đi lên nói không chừng bị người ta chặn ở cửa.

“Vô Địch.”

Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: “Đường đường nam nhi bảy thước đi không thay tên ngồi không đổi họ, lớn tiếng nói cho hắn quân hào của ngươi!”

Hà Vô Địch nhất thời sụp đổ.

Thật ra, ý tứ Quân Thường Tiếu là, nếu nói ra quân hào, đối phương trùng hợp lại quen biết, nói không chừng có cơ hội tiến vào Vĩnh Sinh Chi Địa thì sao.

“Các hạ xin yên tâm.”

Người thủ hộ nói: “Ta trấn thủ ở đây một tấc cũng không rời, không cần lo lắng sẽ tiết lộ ra ngoài.”

“...”

Ánh mắt Hà Vô Địch nổi lên rối rắm.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Quân Thường Tiếu, thấy hắn hướng về phía mình cười, liền đứng thẳng người, tay đặt lên trên trán, sau đó mang tóc bay rối vuốt về phía sau, ngạo nghễ nói: “Ta tên Hà Vô Địch, quân hào Cẩu Bất Lý.”


Bình Luận (0)
Comment