Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1910 - Chương 1910. Dạ Tinh Thần Lĩnh Ngộ

Chương 1910. Dạ Tinh Thần lĩnh ngộ
Trong thế giới võ đạo, đừng nói là nước hất đi rồi còn có thể hốt về, coi như chém đứt cánh tay cũng có thể nối liền được lại mà.

Cho nên. ..

"Trả tiền đây!" Kiếm Quy Khư nghiêm mặt nói.

Dù sao hắn cũng là lão tiền bối, lời này cũng chỉ có hắn dám nói.

Thâm chí mà đám người đến đây chúc mừng, bởi vì sợ Cẩu Thặng lạm dụng quyền lực, cũng chẳng có ai dám nói gì.

". . ."

Quân Thường Tiếu im lặng.

Đường đường đệ nhất Kiếm Thánh, thế mà lại keo kiệt đến như thế!

Mà nói đi thì cũng phải nói lại, ta cũng đã tốn không ít tiền để chuẩn bị cho hôn lễ, các ngươi lại đòi lại tiền mừng như vậy, tổn thất thì kiếm ai mà đền bù.

"Như vậy đi."

Quân Thường Tiếu nói: "Lần sau Tinh Thần kết hôn, tiền bối và chư vị không cần đưa tiền mừng, đến lúc đó đi tay không đến là được."

Nước đã đổ đi rồi nhưng Kiếm Quy Khư cũng có cách để lấy lại được.

Nhưng mà! Tiền đã cho đi, mà lại đưa vào trong túi của Cẩu Thặng nữa thì tuyệt không có khả năng đòi về được!

"Được."

Kiếm Quy Khư thỏa hiệp nói: "Cứ làm như thế."

Kết quả là, tất vả mọi người giải tán, cũng yên lặng nhớ kỹ mình đã tặng tiền mừng rồi thì lần sau nhất định là đi tay không đến tham gia tiệc rượu mà thôi.

Ngây thơ.

Quá ngây thơ.

Quân Thường Tiếu nói là lần sau, vẫn là hôn lễ của Dạ Tinh Thần.

Nếu như con hàng này nhân tiện tổ chức luôn hôn lễ của Tô Tiểu Mạt, thì bọn họ chắc chắn còn phải móc tiền mừng cưới.

Cái này biến thành hai lần tổ chức hôn lễ, hai lần tặng lễ, những chỉ có thể dự một lần tiệc rượu.

"Tông chủ."

Lý Thanh Dương truyền âm nói: "Có cần đi tìm Dạ sư đệ không?"

"Không cần."

Quân Thường Tiếu nói: "Có một số việc phải do người trong cuộc như bọn hắn giải quyết."

Thực ra hôm qua Giải Lăng Dao tới gặp hắn, đã nói rất nhiều chuyện, thậm chí còn đến chuyện đã nhớ lại rất nhiều ký ức xưa.

Nghiêm túc mà nói sau khi nghe xong, Quân Thường Tiếu thả lệnh bài đặc thù thể ra vào Vạn Cổ Giới lên trên bàn, nói: "Bổn tọa hiểu ý của ngươi, cũng sẽ không bắt buộc ngươi thành hôn, cầm lấy nó có thể rời khỏi Vạn Cổ Giới bất kỳ lúc nào, đây là quyền tự do của ngươi."

. ..

"Vuốt "

Một chiếc phi thuyền chiến đấu nhỏ lao như bay trong vũ trụ.

Đây là chiếc phi thuyền chiến đấu do Thái Huyền lão nhân hao phí không ít thời gian, dựa vào tinh không chiến thuyền sáng tạo ra, tốc độ và tính năng cũng coi như không tệ, đúng là vật dụng cần có khi du lịch trong vũ trụ .

Giải Lăng Dao tựa vào cửa sổ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bóng đêm vô tận.

"Ngươi là nữ nhân của Dạ Tinh Thần ta!"

"Nơi này là nhà của ta, cũng là nhà của ngươi, ta không cho phép ngươi rời khỏi."

Câu nói mà Dạ Tinh Thần đã từng nói không ngừng vang lê bên tai nàng, hốc mắt dần dần đầy nước, sau cùng che miệng khóc lên.

Giải Lăng Dao và Lăng Dao là hai linh hồn, nhưng nói cho cùng thì người đến sau chiếm được ưu thế, cho nên sau khi có được những ký ức ấm áp kia, tình cảm trước đây đã vô tri vô giác mà có sự thay đổi.

Nếu như là trước kia.

Dạ Tinh Thần nói ra lời nói vừa bá đạo lại buồn nôn như thế, Giải Lăng Dao sẽ chỉ càng hận hắn nhiều hơn, thậm chí cho rằng đang cố ý nhục nhã bản thân mình.

Hiện tại.

Bởi vì có những ký ức trước kia, bởi vì có chấp niệm của Lăng Dao, khiến cho nàng dao động.

"Đây cũng là câu mà ngươi muốn nghe thấy nhất đúng không." Giải Lăng Dao nói: "Chỉ tiếc, chờ đến khi hắn nói ra thì ngươi lại không còn có thể nghe được nữa."

"Vuốt "

Chiến thuyền nhỏ bay không mục đích trong vũ trụ tinh không, thì cũng giống như Giải Lăng Dao bây giờ, buông bỏ ân oán với Dạ Tinh Thần, lữa chọn rời khỏi Vạn Cổ Giới, cũng không biết bản thân mình nên đi nơi nào.

Mai danh ẩn tính.

Bình thản mà sống cả đời.

Giải Lăng Dao có dự định như vậy.

Chỉ là, tay đặt nhẹ lên ở bụng, cảm nhận được sinh mệnh yếu ớt như có như không, trong lòng lại xuất hiện cảm giác tự trách.

Năm đó bởi vì cừu hận thúc đẩy, lựa chọn sử dụng Linh năng áp chế thai nhi, tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn cảnh giới tăng lên, nhưng lại xuất hiện chỗ xấu cũng chính là ngưng phát triển, tước đoạt quyền được sinh ra trên đời này của nó.

"Giải cô nương."

"Ngươi có thể rời đi, nhưng xin hãy chăm sóc tốt cho thai nhi."

"Chuyện của người lớn, con cái không có tội."

Đây là lời nói sau cùng của Quân Thường Tiếu nói với Giải Lăng Dao ngày hôm qua, đồng thời đưa cho nàng một chiếc nhẫn không gian, bên trong để đó rất nhiều đồ vật, cũng để đó rất nhiều dược liệu và một đơn thuốc dưỡng thai.

Dạ Tinh Thần không tìm được thuốc, nhờ đồng môn tìm được trong thời gian ngắn nhất.

Mặc kệ là nó có tác dụng hay không, Quân Thường Tiếu vẫn giao cho nàng.

Giải Lăng Dao lấy chiếc nhẫn không gian kia ra ngoài, linh niệm dung nhập vào bên trong, nhìn lướt qua các loại Linh thạch có thể làm tăng võ đạo, nhìn vào đống thuốc to nhỏ không đồng đều kia.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy khối Lợi Kiên Lưu Ly Thạch nằm yên tĩnh ở trên kệ, nhìn thấy dấu tay bằng máu đã khô ở phía trên, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nhói nhói không rõ.

"Ầm ầm!"

Ngay tại lúc này, chiến thuyền rung lắc mãnh liệt.

Giải Lăng Dao hoàn hồn, phát hiện chiến thuyền vốn nên bay về phía trước, bây giờ lại bay lùi, sau đó vội vàng thả linh niệm, thì đã nhìn thấy phía dưới có một người, hai tay ôm lấy chiến thuyền kéo ngược về phía sau.

Người nào?

Dạ Tinh Thần.

Người khác đều dùng tay không mà chụp tên lửa, hắn lại trực tiếp dùng tay không ôm chiến thuyền.

"Ngươi làm gì!"

"Im miệng, cùng ta trở về."

Dạ Tinh Thần khí chất tổng tài bá đạo trên người hắn còn mạnh hơn cả so với trước kia.

"Quân tông chủ đã nói, không hạn chế sự tự do của ta!"

"Hắn nói không tính, lời ta nói mới được tính!"

Dạ Tinh Thần cũng không nâng chiến thuyền về Vạn Cổ Giới, mà dời nó đến một vị diện non xanh nước biếc, hai tay đập lên cửa khoang, cứ thế mà đẩy ra, thực ra là bẻ gãy.

"Thuyền của ta. . ."

Thái Huyền lão nhân đau lòng không thôi.

Liễu Ti Nam đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn an ủi.

Chờ chút!

Chẳng lẽ bọn họ có mặt ở đó?

Không, bọn họ ở Vạn Cổ Tông.

Sở dĩ có thể nhìn thấy, là bởi vì khắp nơi trên chiến thuyền đều có trận pháp hình ảnh, có thể truyền hình ảnh cùng lúc về bất cứ lúc nào.

"Ha ha."

Tô Tiểu Mạt đứng trước màn hình của trận pháp đường, cười nói: "Ta đã nói mà Dạ sư đệ nhất định có thể đuổi kịp!"

Giờ này khắc này, trong điện có rất nhiều cao tầng và đệ tử tụ tập, có người còn bưng dưa hấu, dáng vẻ vừa ăn dưa vừa hóng hớt vô cùng chuyên nghiệp.

Bất kể là trưởng lão hay là đệ tử, đều không yên tâm về chuyện tình cảm của Dạ Tinh Thần.

. ..

"Vì cái gì!"

Trong cảnh tượng núi non nên thơ hữu tình, trong mắt Giải Lăng Dao tràn ngập oán hận.

Dạ Tinh Thần cúi đầu, chậm rãi xé nát chiéc chiến thuyền.

Không có thuyền.

Thì người sao mà trốn được.

Không hổ là Dạ ca hung ác không nói nhiều, kiểu hành sự có phong cách riêng.

"Chuyện này ta cần phải hỏi ngươi." Dạ Tinh Thần ngẩng đầu, ánh mắt sắt bén nói: "Vì sao phải đào hôn."

Giải Lăng Dao ghét bỏ nói: "Ta không đồng ý gả cho ngươi, chỉ là ý nguyện đơn phương của ngươi mà thôi!"

Không sai.

Dạ Tinh Thần quá bá đạo, nói cưới thì phải cưới, hoàn toàn không cần suy nghĩ đến người ta có đồng ý hay không, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm giác của người ta.

"Kiếp trước ngươi đã hi sinh cho ta nhiều như vậy, ta chỉ là muốn dùng kiếp này để đền bù." Dạ Tinh Thần nói.

Nếu như không biết cách nói thì câu nói này sẽ càng khiến Giải Lăng Dao tức giận, nàng đưa tay chỉ vào mình, ý chỉ nữ chủ Quỳnh Dao, vừa lui lại vừa điên cuồng nói: " Ta là Giải Lăng Dao, không phải nữ nhân ngốc kia!"

Nếu như lại được têm một trận mưa to để tô điềm thêm cho bầu không khí, thì vô cùng quá tốt.

"Cho nên."

Tâm tình Giải Lăng Dao dần dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "Người mà ngươi một lòng muốn cưới là nàng, mà tại sao ta lại muốn gả cho ngươi?"

Dạ Tinh Thần ngạc nhiên.

Lời nói của đối phương làm hắn dao động.

Thậm chí không ngừng để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc là cưới Lăng Dao, hay là cưới người kia.

"Dạ Vương!"

Giải Lăng Dao căn phẫn nói: "Ngươi cưới nữ nhân kia đơn giản chỉ là vì áy náy, đơn giản chỉ là một loại bố thí!"

". . ."

Dạ Tinh Thần chau mày.

Lời nói của nữ nhân này tựa như lưỡi dao sắc bén, từng từ như đâm vào trái tim.

"Quả nhiên."

Quân Thường Tiếu đứng xem bên ngoài màn hính, lắc đầu nói: "Giải cô nương nói đúng rồi, sở dĩ Tinh Thần thành hôn, phần lớn là bắt nguồn từ áy náy, ân hận về những gì đã làm đối với kiếp trước."

"Tình yêu rất thuần khiết."

Ngụy lão nói: "Nếu như cố tình thêm vào đó một số thứ, thì mùi vị của nó sẽ thay đổi."

"Đúng vậy a."

Quân Thường Tiếu rất là tán thành.

Thực tính là Tô Tiểu Mạt không chịu nổi nữa, gầm thét ở trong lòng: " Đồ nam nhân sắt đá cù lần như Tông ch, cũng đừng đặt vào trong chuyện nghiên cứu thảo luận tình cảm của lão Ngụy có được hay không!"

Giải Lăng Dao xoay người sang chỗ khác, nói: "Nữ nhân đã từng yêu ngươi đã chết, mà ta là ta, không cần ngươi thương hại."

"Lời nói chấm dứt ở đây."

"Sau này không gặp lại."

Bóng người uyển chuyển bước từng bước về phía trước, khoảng cách hai người kéo dài ra theo từng bước chân.

"Ào ào!"

Mưa to như trút xuống.

"Sư đệ, đuổi theo đi!"

Tô Tiểu Mạt la lên với màn hình phía trước, đáng tiếc đây chỉ là một diện trận pháp hình ảnh, không thể nào truyền tống lời nói đến một chỗ khác.

Mưa càng rơi xuống càng lớn.

Khoảng cách giữu Dạ Tinh Thần cùng Giải Lăng Dao càng ngày càng xa.

Mưa bụi mông lung tràn ngập bốn phía, bầu không khí cũng trở nên thương cảm.

"Đứng lại."

Ngay tại lúc này, Dạ Tinh Thần mở miệng.

Giải Lăng Dao ngừng chân, hai người cách nhau hơn mười trượng, nhưng như cách xa nhau vạn dặm.

"Ngươi nói không sai." Dạ Tinh Thần vẫn luôn cúi đầu, bởi vì không có khởi động Linh năng ngăn nước mưa lại, cho nên bị dội cho ướt sũng, nói: "Khi muốn cưới ngươi trong lòng ta cũng rất áy náy."

"Thừa nhận rồi sao?"

Giải Lăng Dao tuyệt không ngạc nhiên.

Trên thực tế, Dạ Tinh Thần nói cưới bản thân mình, nàng cảm thấy rất mê mang bàng hoàng, nhưng không cự tuyệt ngay tại chỗ.

Lúc chuẩn bị hôn lễ, Giải Lăng Dao đã suy nghĩ rất nhiều, cũng dần dần hiểu rất nhiều, người mà nam nhân kia muốn cưới là Lăng Dao, mà không phải bản thân mình.

Dạ Tinh Thần nói: "Ngươi nói đúng."

"Nhưng mà."

"Đã xem thường một vấn đề."

Hắn cúi đầu tùy ý để nước mưa dội lên trên tóc, dội ướt quần áo, sau đó ngừng ở trước mặt nàng, hai tay khoác lên hai vai, nói: "Ngươi không phải Lăng Dao, ta cũng không phải Dạ Vương!"

Giải Lăng Dao sững sờ tại chỗ.

"Sột soạt!" Dạ Tinh Thầ kéo nàng đến ôm vào trong ngực, cũng nhẹ nhàng cuối đầu xuống, vừa che gió che mưa cho nàng, vừa ôn nhu nói: "Ta là Dạ Tinh Thần, ngươi là Giải Lăng Dao, chuyện cũ đều để nó tan thành mây khói đi, chúng ta dùng thân phận hoàn toàn mới bắt đầu lại được không?"

"Quá tốt!"

"Dạ sư đệ tuyệt vời!"

Tô Tiểu Mạt nắm tay lại lớn quát.

Ngụy lão cười.

Quân Thường Tiếu cũng cười.

Cao tầng và đệ tử đứng ở trước màn hình trận pháp trong Vạn Cổ Tông nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Dạ Tinh Thần rất ôn nhu dứt khoát ôm lấy Giải Lăng Dao vào trong ngực cũng cười theo.

haiii.

Cả một đám người nhà đang lo lắng đây này.

"Ngươi muốn đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng với ngươi, ngươi muốn ăn cái gì, ta sẽ làm cho ngươi ăn." Dạ Tinh Thần thấp giọng nói, tính tình giả vờ như tổng tài bá đạo đã hoàn toàn biến mất.

Với thân phận trùng sinh như Dạ Đế, mục đích khiến hắn còn sống là để báo thù, trở nên mạnh lên, mãi đến hiểu rõ những chuyện trước đây mới nhận ra rằng, vô số lần luân hồi, vô số lần hồi sinh, cũng không phải là truy tìm cảnh giới võ đạo cao hơn, mà chính là vì để bù đắp những mất mát trong quá khứ, vì để bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ.

Một khắc này.

Dạ Tinh Thần đã lĩnh ngộ được.

"oong!"

"oong!"

Trong cơ thể dần dần tràn ngập ánh sáng đom đóm, nhẹ nhàng xoay chung quanh thân thể, phủ lấy hai người Lăng Dao và hắn, ngăn cản nước mưa, ngăn cách tất vả mọi thứ bên ngoài.

"Vù vù!"

"Hô hô hô!"

Mắt thường cũng có thể thấy khí tức bùng nổ lên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ vị diện chưa biết tên.

"Chẳng lẽ. . ."

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên và vui mừng nói: "Tinh Thần sắp tiền vào cảnh giới Thiên Cơ!"


Bình Luận (0)
Comment