Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1918 - Chương 1918. Vương Hầu Tướng Lĩnh, Chẳng Phải Trời Sinh?

Chương 1918. Vương Hầu Tướng Lĩnh, Chẳng Phải Trời Sinh?
Rõ ràng.

Tuy là Quân Thường Tiếu giải phẩu Ma Tổ, nhưng cũng trùng hợp cứu được hắn.

Cái gọi là Hồn Hình, thực ra cũng là sau khi nếm đủ kiểu tra tấn vđịa ngục, thì sẽ kích nổ bom hẹn giờ trong đầu, từ đó khiến cho hồn phi phách tán.

Lúc đó chấp pháp đường bắt đầu hành hình Ma Tổ, thi nhau sử dụng các loại cực hình, thì đối phương lại trùng hợp đang trong trạng thái linh hồn và tư duy đang tê liệt, căn bản cũng không có cảm giác được sự đau đớn.

Về sau.

Khi bom chuẩn bị nổ, cho đến khi tuyên bố tử hình hắn, lại bị Quân Thường Tiếu kịp thời gỡ được bom.

Nói cách khác.

Ma Tổ vốn nên trải qua sự tra tấn đau đớn hồn phi phách tán, dưới sự giúp đỡ của Cẩu Thặng trợ mà thành công thoát khỏi hiểm cảnh, thậm chí còn chẳng cảm nhận được sự đau đớn, tựa như chỉ đang trong một cuộc giải phẫu mổ sọ.

Hắn rất thảm sao?

Không, hắn rất may mắn.

May mắn vào thời khắc u tối nhất của đời người, gặp phải Quân Thường Tiếu hành hạ hắn trăm ngàn lần như mối tình đầu.

Nói đến cũng lạ, trong đầu mình có bom mà bản thân Ma Tổ sao lại không phát hiện.

Nếu Thái Huyền lão nhân không mổ sọ, mọi người cũng sẽ không ngờ tới, trong một nơi nhỏ bé như cái đầu thế mà lại cất giấu một đồ vật to bằng đầu móng tay.

"Rất ác độc."

Quân Thường Tiếu đánh giá: "Rất có ý tưởng."

". . ."

Nhìn theo quả bom được lấy ra từ trong đầu mình, Ma Tổ rơi vào trầm tư.

Có một số việc không cần phải giải thích thêm, hắn đã hiểu rõ.

Không sai.

Lại được hắn cứu rồi.

Bị một kẻ cướp đi thân thể, thủ hạ của bản thân mình cứu sống.

Hạt giống của tâm trạng phức tạp chính đang từ từ được gieo xuống trong trái tim hắn, khẳng định sẽ có một ngày nảy mầm thành công.

"Bom đã được gỡ bỏ."

Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi được tự do."

". . ."

"Phật viết cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng tháp, ngươi cũng không cần thấy thiếu nợ ta."

". . ."

Ma Tổ xem chút nữa thì gào thét.

Lão tử bị ngươi hại thảm như vậy, cứu ta một lần thì ta phải mang ơn sao?

Cái rắm!

. ..

Ma Tổ nằm nửa tháng tại phòng bệnh của y dược đường.

Sau khi thương thế dần dần hồi phục, hắn không thể không thừa nhận, sau khi quả bom được lấy ra, cả người có tinh thần hơn so với trước kia.

Thậm chí, cảm giác đè né vẫn luôn tồn tại cũng hoàn toàn biến mất.

Cách thức mà Tinh Linh giới khống chế tùy tùng thi cũng là bỏ một trái bom vào trong đầu, không chỉ có thể khống chế thân thể, còn có thể khống chế suy nghĩ của bọn họ.

Chỉ cần hủy nó đi, vậy thì đã thật sự tự do.

"Hừ!"

Ma Tổ nắm chặt nắm tay, ở trong lòng lặp đi lặp lại: "Bản tổ sẽ không cảm kích thằng nhóc kia đâu!"

Tâm tình thoải mái, nhưng hận thù không thể quên.

Hầu như mỗi ngày hắn đều cố gắng nuôi dưỡng oán hận.

Thế mà, Quân Thường Tiếu lại đối đãi với nhân vật phản diện từng là kẻ thù của mình, lại cố hết sức có thể cung cấp thiết bị chữa bệnh tốt nhất và cơm ngon nhất cho bệnh nhân, để hắn cảm nhận đầy đủ cái gì gọi là tình thương ấm áp.

Ma Tổ không phải người.

Nhưng cũng là một sinh linh của thượng tầng vũ trụ, có rất nhiều đặc tính của nhân loại, cho nên từ từ rồi sự phẫn nộ trong lòng sẽ nhạt phai.

"Không!"

Ma Tổ gầm thét ở trong lòng: "Ta chưa quên, ta đang nằm gai nếm mật, ta ẩn nhẫn!"

"Chẹp chẹp."

Trong phòng ăn, hắn mặc quần áo bệnh nhân, nhẹ nhàng đặt bát cơm xuống, sau đó híp mắt nói: "Thêm một chén nữa!"

Nhất Hắc lại đưa cơm chiên qua, sau đó trở lại sau bếp, có chút không vui hỏi: "Con hàng này muốn ăn uống chùa tới khi nào a?"

"Tông chủ nói."

Đang bận rộn Liễu Uyển Thi nói: "Ăn đến khi hắn nghĩ thông thì mới thôi."

"Được thôi."

Nhất Hắc nói: "Còn phải hầu hạ hắn lâu rồi."

Hôm sau.

Ma Tổ lại đúng giờ đi vào căn tin.

Bên này hắn vừa ngồi xuống, Quân Thường Tiếu đã xuất hiện trước mặt, cười nói: "Sắc mặt hồng nhuận phơn phớt sáng loáng, thương thế được chăm sóc không tồi ha."

". . ."

Ma Tổ cảnh giác.

Hắn vẫn có thể tự mình hiểu được, tuyệt đối không cho rằng đối phương sẽ để cho mình ăn uống chùa, càng quan tâm, lại càng cất dấu tâm tư.

Quân Thường Tiếu gọi một phần canh cá cay, ngồi bên cạnh hắn.

Trong khi chờ thức ăn được mang lên, ngón tay vẫn luôn gõ lêm mặt bàn theo quy luật.

"Cộc."

"Cộc cộc."

"Cộc cộc cộc. . ."

Bầu không khí hơi có vẻ áp lực, Ma Tổ cũng càng thêm cẩn thận, thậm chí ngay cả cơm cũng không dám ăn, sau cùng thực sự nhịn không nổi, sụp đổ nói: "Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì!"

Quân Thường Tiếu dừng gõ mặt bàn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Có muốn làm chuyện lớn không?"

"Không muốn!"

Ma Tổ trả lời rất quả quyết.

Con hàng này nhất định là muốn dụ hắn vào tròng, nhất định phải giữ vững mình, không thể bị hành vi và lời nói của hắn mê hoặc!

"Chắc chắn chưa?"

"Chắc chắn. . ."

Nhìn thấy sắc mặt vô cùng nghiêm túc của Cẩu Thặng, Ma Tổ nhất thời sinh ra một tia dao dộng.

"Căn cứ tin tức thăm dò được trong khoảng thời gian này." Quân Thường Tiếu nói: "Ở Tinh Linh giới, số lượng tùy tùng thi cơ bản thì ngang bằng với võ giả , thậm chí có khả năng còn nhiều hơn."

Ma Tổ không nói.

Đúng vậy.

Tùy tùng thi ở Tinh Linh giới rất nhiều.

Mặc dù bọn họ không có địa vị, không có tôn nghiêm, nhưng đều có mặt ở cả vị diện.

"Cho dù là nhân tộc hay là những sinh linh khác, từ sau khi sinh ra thì đều phải có được quyền bình đẳng, nếu như gặp phải áp bức, bóc lột, thì cần phải bất khuất đứng lên phản kháng!" Quân Thường Tiếu nói.

"Ngươi muốn ta phản lại Tinh Linh giới?"

"Không sai."

". . ."

Ma Tổ liếc mắt.

Tuy bom trong đầu đã bị dỡ bỏ, tuy là đã khôi phục lại sự tự do, nhưng chắc chắn là đầu có bệnh mới đi đối đầu với vị diện thượng lưu đỉnh phong.

Với tư cách là lãnh đạo của Ma Vọng Tộc, hắn cũng có dã tâm.

Chỉ là, sau khi sống mười năm ở Tinh Linh giới, càng hiểu rõ về trật tự và thực lực ủa vị diện này, lại càng không có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào cả.

Quyền bình đẳng cũng chỉ nằm trong tay một nhóm người nhỏ.

Mặc dù bây giờ bản thân mình đã tự do, vẫn không thể thoát khỏi thân phận tùy tùng thi, ở một Tinh Linh giới với sự phân chia đẳng cấp sâu sắc thì chắc chắn hắn chỉ được đứng bên lề xã hội.

Từ sau khi chết đi cho đên skhi phục sinh.

Những điều mà Ma Tổ làm có lẽ không kém gì Thiên Ma Hoàng.

Nhưng mà nhiều năm sống ở hạ tầng, nhiều năm bị coi như nô lệ, đã dần dần mài mòn những gai góc của nội tâm.

Nỗ lực sống sót.

Là suy nghĩ duy nhất của Ma Tổ trước mắt.

Cho nên được Vạn Cổ Tông đối xử thân thiện, mới có thể vô liêm sỉ ăn nhờ ở đậu, đổi lại là trước kia, cho dù chết, từ trên núi nhảy xuống cũng tuyệt đối không thèm ăn chén cơm kia.

"Ngươi có thể cho rằng đây là chuyện viễn vông." Quân Thường Tiếu nói.

Ma Tổ nói: "Vốn là viễn vông."

"Xoạt!"

Quân Thường Tiếu đổ cơm trắng lên trên bàn, sau đó dùng tay chia thành hai nửa, một nửa đẩy đến bên trái, một nửa đẩy về phía bên phải, nói: "Tinh Linh giới giống như chén cơm trắng này, bên trái đại diện cho quý tộc, bên phải diện cho tùy tùng thi."

Nói xong, lấy cơm bên phải dàn đều ra.

"Tùy tùng thi không có tự do và quyền lợi, chỉ có thể chia ra khắp các nơi làm trâu làm ngựa." Quân Thường Tiếu dừng lại một chút, lại gom cơm lại với nhau nói: "Nếu có người có thể tập hợp được nguồn lực lượng này, chẳng lẽ không đủ để chống lại quý tộc sao?"

". . ."

Ma Tổ rơi vào trầm mặc.

Hắn không phải người ngu, đã hiểu rõ dụng ý của Cẩu Thặng.

Chẳng qua là.

Ma Tổ lắc đầu, cười khổ nói: "Tùy tùng thi bị Tinh Linh giới khống chế, chắc chắn là thịt cá nằm trên thớt rồi."

"Nếu có người có thể giúp bọn họ thoát khỏi sự khống chế thì sao?" Quân Thường Tiếu nói bóng gió.

Ma Tổ sững sờ.

Đột nhiên lại hiểu rõ!

Người này có thể giúp bản thân mình hủy bom, tất nhiên cũng có thể giúp tùy tùng thi bọn họ, không có thứ gì trói buột, mọi người sẽ còn làm trâu làm ngựa, chịu đựng sao?

"Anh bạn."

Quân Thường Tiếu đứng lên, gác tay nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: "Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh"


Bình Luận (0)
Comment