Chương 1931. Siêu Phẩm bí cảnh thiên mạch
Quân đoàn tinh nhuệ nhất của Tinh Linh giới vừa tới, trang bị toàn thân đã bị Quân Thường Tiếu trộm mất.
Tốt xấu gì đường đường cũng là tông chủ của một tông môn, tốt xấu gì cũng là chủ nhân của cả một giới, sạch làm chút trộm đạo, khiến người ta khinh thường sự tình tới.
Đối đãi địch nhân, Cẩu Thặng không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào.
Lại nói, chiến giáp trang bị gì đó không biết đường mà để trong nhẫn không gian sao? Cứ bày sáng loáng trên kệ áo, chẳng phải ngóng trông bản thân mình đến trộm sao chứ?
"Lần sau chú ý ha."
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Đừng có phạm sai lầm nữa."
Thực hắn rất muốn trộm luôn cả chiếc nhẫn không gian, nhưng dù sao thì đa phần chúng đều được đeo trên ngón tay, nếu như lấy đi cái đó thì khẳng định sẽ bị phát hiện.
"Chuồn thôi, chuồn thôi."
Quân Thường Tiếu rời khỏi thành trì.
Các bảo khố của đại quý tộc đều bị quét sạch sẽ.
Chuyến này đúng là được.
Lấy được không ít thứ.
Đặt biệt là trang bị dùng cho Phi Hổ quân, đẳng cấp và phẩm chất đều cực cao.
"Tông chủ!"
Bên trong rèn đúc đường, Phạm Dã Tử vuốt ve chiến giáp được đưa tới, ngạc nhiên và vui mừng nói: "Chất liệu không tệ nha!"
"Có thể cải tiến được không?" Quân Thường Tiếu hỏi.
"Không!"
Phạm Dã Tử chân thành nói: "Loại khoáng thạch dùng để chế tạo ra loại chiến giáp này trước mắt là loại cao cấp nhất rồi, hoàn toàn không cần phải cải tiến nữa."
"Ý là, có thể trực tiếp trang bị cho đệ tử?"
"Không tệ."
"Thế thì cũng bớt việc."
Quân Thường Tiếu lưu lại một chiếc để Phạm Dã Tử nghiên cứu, còn lại giao tất cả cho Chiến Kỵ Đường.
Diablo từ trước đến nay đều dùng màu đen, chiến giáp màu đen của Phi Hổ quân cũng phù hợp với tông màu chủđạo của Vạn Cổ Tông, cho nên sau khi các thành viên mặc vào thì chẳng có chút nào là không hài hòa, ngược lại cảm thấy rất dễ chịu.
"Bộ chiến giáp của lãnh đạo này cho ai đâu?" Quân Thường Tiếu suy tính tới lui.
Thực ra bàn về thứ bậc thì chiếc giáp mà Ngu soái mặc đã thuộc về bảo vật đỉnh phong, nhưng nữ đệ tử trong tông môn vốn lại ít, bên trong Chiến Kỵ Đường lại chẳng có ai, chỉ có thể cân nhắc đến đệ tử của hắn.
Đúng vào lúc này, Lục Thiên Thiên từ sau núi đi tới.
Trong khoảng thời gian này hầu như là không xuất hiện, bởi vì vẫn luôn đang tu luyện, dựa vào khí tức lạnh giá này mà đoán thì thực lực đã có sự tiến bộ không nhỏ.
"Thiên Thiên."
Quân Thường Tiếu gọi nàng lại, nói: "Có một bộ chiến giáp phẩm chất bất phàm, ngươi có muốn hay không?"
"Muốn."
Lục Thiên Thiên không do dự, khác xa so với lúc mới vừa vào tông môn, Cẩu Thặng chủ động cho vũ khí trong khu mua sắm đều không nhận, đúng là khác một trời một vực a.
Người ấy mà.
Đều sẽ thay đổi.
Đương nhiên, mặc dù không có thay đổi quá lớn như Dạ Tinh Thần nói quá, nhưng ít nhất thì cũng đã biết đồ mà tông chủ cho tuyệt đối là phi phàm.
"Cầm lấy đi."
Quân Thường Tiếu ném chiến giáp qua.
"Đa tạ tông chủ." Lục Thiên Thiên nói ngắn gọn, rồi quay về chỗ ở nghỉ ngơi.
Quen với tính cách lạnh lùng của đại đệ tử, Quân Thường Tiếu thực lòng cũng chẳng quan tâm, trở lại thư phòng theo thói quen kéo bảng hệ thống ra.
Giải quyết ẩn, nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được hai mươi ngàn điểm danh vọng, hắn chuẩn bị dùng nó để mua siêu phẩm cấp bí cảnh.
Lúc trước giải thưởng của nhiệm vụ là ba cái siêu phẩm bí cảnh, bởi vì không có điểm danh vọng, Cẩu Thặng tạm thời chỉ mua bí cảnh Thời Không, bây giờ hầu bao lại đầy rồi, lại muốn mua một cái khác.
"Móa!"
Hệ thống quát: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên!"
"Cái rắm." Quân Thường Tiếu nói: "Ta sẽ không quên, trừ phi quên mất."
"Chọn cái nào?"
Cẩu Thặng suy tính tới lui.
Hai bí cảnh theo thứ tự là siêu phẩm bí cảnh vạn pháp, siêu phẩm bí cảnh thiên mạch, còn chúng có công năng công hiệu gì thì chỉ biết được sau khi mua.
"Cứ mua đại đi."
Hệ thống nói: "Chắc chắn đều hữu dụng."
Lời này Quân Thường Tiếu tin, cho nên chuẩn bị hai tờ giấy, viết tên bí cảnh lên đó vò thành hai cục rồi bắt đầu bốc thăm, cuối cùng bốc được siêu phẩm bí cảnh thiên mạch, sau đó dứt khoát mua luôn.
"Đinh! Kí chủ đã dùng ha mươi ngàn điểm danh vọng, thu hoạch được siêu phẩm bí cảnh thiên mạch × 1, đã chuyển đến trong chiếc nhẫn không gian."
"Đinh! Điểm danh vọng của tông môn : 200."
". . ."
Nhìn thấy điểm danh vọng đã bị tiêu gần hết, Quân Thường Tiếu đau lòng nói: "Từ khi nào mà cái thứ này và điểm cống hiến cũng bị mất giá như đồng Zimbabwe vậy cà."
. ..
Nguyên tắc cũ.
Mua bí cảnh, tặng hướng dẫn sử dụng.
Quân Thường Tiếu cẩn thận đọc, càng xem càng hưng phấn, càng xem càng phấn khởi, sau đó khống chế không nổi cảm xúc của bản thân mình quay qua hôn bên cạnh một cái.
Hoa Mân Côi nhất thời kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Ấy!
Quân Thường Tiếu đột nhiên cứng đờ, tiếp theo ôm đầu quát: "Ngươi vào đây khi nào!"
"Vừa mới tiến tới."
Cẩu Thặng quá tập trung xem hướng dẫn sử dụng, hoàn toàn không có chú ý tới Hoa Mân Côi đẩy cửa đi vào, lại bởi vì sau khi biết được tác dụng của bí cảnh thiên mạch, tâm tình nhất thời không có khống chế được mà lại làm ra loại chuyện không lý trí này,tất cả mọi người đều làm như không thấy được.
"Chuyện gì khiến ngươi vui như vậy?"
Hoa Mân Côi cũng biết, trong tình huống bình thường, phu quân sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên khẳng định có nguyên nhân gì.
"Đi!"
Quân Thường Tiếu nắm tay nàng, nói: "Cho ngươi xem đồ tốt!"
"Ây. . ."
Hoa Mân Côi không phản kháng, để mặc hắn dắt mình ra khỏi thư phòng, trong lòng thì thầm nghĩ: "Bây giờ phu quân đúng là dễ dãi."
Chắc là vậy rồi.
Đối với Cẩu Thặng mà nói chuyện nắm tay này cũng chẳng có chút áp lực nào.
Thì cũng chỉ có chuyện khi nảy hôn một cái, mới còn mang chút nét thẹn thùng và ngại ngùng của thiếu nam.
Thiếu nam?
Nôn!
. ..
Chỉ cần có bí cảnh mới, tất nhiên là sẽ được đặt ở sau núi, cho nên Quân Thường Tiếu mang theo Hoa Mân Côi đi tới, trực tiếp mở cửa bí cảnh thiên mạch nóng hôi hổi mới ra lò.
"Lại có bí cảnh mới sao?"
Chúng đệ tử thấy thế, ánh mắt nóng rực vây quanh.
Vào lúc này, Tô Tiểu Mạt ngăn bọn họ lại, quát lớn: "Không thấy được tông chủ và phu nhân đang ở riêng hả, các ngươi tới đây xem náo nhiệt gì, nhanh té ra chỗ khác đi."
Không thể không nói.
Tuy là Tô miệng rộng thích hóng chuyện, nhưng vẫn có con mắt biết nhìn.
"Đúng đúng đúng!"
Mọi người vội vàng ném lại sự tò mò trong lòng rồi giải tán.
"Đây là cái gì?"
Hoa Mân Côi đứng trước bí cảnh dò hỏi.
"Đi vào thì sẽ biết." Quân Thường Tiếu cũng không biết là cố ý thừa nước đục thả câu, hay là cố ý kiếm chát, lôi kéo tay nàng đi vào bên trong bí cảnh thiên mạch.
"Vù!"
"Vù!"
Hai người hòa vào vòng xoáy, bay vào một vùng đất toàn là màu đỏ.
Hoa Mân Côi ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ra ngoài cảnh đẹp thì chỗ này cũng không có gì đặt biệt, liền khó hiểu nói: "Rất bình thường mà?"
Quân Thường Tiếu chỉ một ngọn núi ở nơi xa, nói: "Nhìn kỹ."
Hoa Mân Côi tập trung tinh thần nhìn sang, mới đầu không có phát hiện có gì đặt biệt, nhưng sau khi nhận ra, thì kinh ngạc nói: "Đây là. . . mỏ quặng Linh thạch sao?"
Cẩu Thặng gật đầu.
Hoa Mân Côi đã phát linh niệm ra, phát hiện ra dãy núi nơi mình đứng, không những có thuộc tính thiên địa dồi dào, sau đó khó tin che miệng nói: "Những dãy núi này tất cả đều là mỏ quặng sao!"
"Không."
Quân Thường Tiếu cười nói: "Núi đá cây cỏ bên trong bí cảnh đều là do linh thạch biến thành."
"Cái gì? !"
Ánh mắt của Hoa Mân Côi lại hiện lên vẻ ngạc nhiên nồng đậm hơn, sau đó cúi đầu nhìn về phía những hòn đá dưới chân phủ đầy rêu xanh, sau khi quan sát tỉ mỉ mới dán khẳng định, đây là một khối có thể tích không hề nhỏ. . . Linh thạch!
"Bí cảnh thiên mạch."
Quân Thường Tiếu chống nạnh, ngạo nghễ nói: "Cũng có nghĩa là tất cả những mỏ quặng trong thiên hạ!"
Nói xong, phất tay nhặt lấy một mảnh lá cây, mà đây chẳng qua là linh thạch có tạo hình giống lá cây mà thôi, là Linh thạch cao cấp có đầy đủ thuộc tính thiên địa tối cao của thượng giới.
Vào lúc này, ống kính kéo ra xa, treo ở chỗ cao nhất của bí cảnh, Quân Thường Tiếu và Hoa Mân Côi ở trong bí cảnh nhìn giống như con kiến, bốn phía tất cả đều là Linh thạch, thuộc tính thiên địa cuồn cuộn tạo thành biển mây phiêu đãng ở trong đất trời.
Khắp nơi đều là Linh thạch, khắp nơi đều là mỏ quặng.
Bí cảnh thiên mạch
Đáng sợ như vậy.