Chương 1934. Lục Thiên Thiên Vs Ngu soái
Lục Thiên Thiên mặc chiến giáp đen như mực xuất hiện, quả thực khiến các đệ tử Vạn Cổ Tông giật mình.
Có thể lý giải, dù sao cho tới nay, đại sư tỷ thích mặc áo trắng, giống như tiên nữ không dính khói lửa trần gian, bây giờ đột nhiên đổi phong cách, khẳng định là rất không quen mắt.
Người xinh đẹp.
Mặc cái gì đều đẹp.
Điều này có thể nhìn thấy được cực kỳ rõ ràng từ thân hình của Lục Thiên Thiên.
Chiến giáp màu đen khoác trên người nàng, giấu đi phần tiên khí lạnh giá, lại thêm một phần kiêu hãnh và tàn nhẫn.
Những diễn viên online, không cần phải trang điểm, chỉ dựa vào ánh mắt thì có thể thay đổi từ ngây thơ thành nhân vật phản diện, Lục Thiên Thiên thì dựa vào trang phục thay đổi, thì hoàn toàn thay đổi từ mỹ nữ tuyệt mỹ thoát tục biến thành ma nữ giết người rồi.
Không thể không nói.
Nàng mặc chiến giáp màu đen lên người, khí chất có sự thay đổi cực lớn.
"Giết!"
"Giết!"
Binh lính Phi Hổ hàng đầu tiên nắm lấy vũ khí giết tới.
Nhiệm vụ bọn họ là công phá Đại Thiên Thành, bất luận là vật gì ngăn cản bọn họ, đều phải nghiền thành bột phấn.
"Linh Vực đóng băng!"
Lục Thiên Thiên giơ tay lên, hàn khí hiện ra.
"Tạch tạch tạch!"
"Tạch tạch tạch!"
Hàn khí uyển chuyển như thủy triều đóng băng mặt đất, lan tràn đến khu vực binh lính đang đánh đánh, những mảng băng nhỏ dính quanh thân bọn chúng, khiến cho thân thể bọn họ dần dần giảm tốc độ, thậm chí. . .Từ từ đông lại.
"Ừm?"
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: "Nàng đã đột phá?"
Lục Thiên Thiên phóng xuất ra hàn khí, rõ ràng là tinh khiết hơn , lạnh hơn so với trước kia, chỉ có một cái khả năng, đột phá cảnh giới Thiên Cơ?
"Con nhóc con này đột phá rồi sao?" Thái Huyền lão nhân nói thầm.
Ngụy lão thầm nghĩ: "Hẳn là đột phá rồi."
"Kèn kẹt!"
Hàn khí lao nhanh giống như hồng thủy, trong nháy mắt tràn ngập một mảng lớn chiến trường, mấy ngàn tên binh lính Phi Hổ ở bên trong đều giữ nguyên hình dáng lao lên, hóa thành tượng băng sinh động như thật.
Rập!
Rập!
Binh lính đằng sau thấy thế, lần lượt hoảng sợ dừng lại ở khu vực biên giới.
Giờ khắc này, tại trước mặt bọn hắn tầng băng bao trùm khắp nơi, nhìn giống như một cái sân trượt băng to lớn được thiên nhiên tạo ta.
Đây là Linh Vực.
Lục Thiên Thiên mới lĩnh ngộ được một loại Thần Thông hệ Băng.
Sau khi thi triển, sẽ khiến cho khu vực trước mặt hình thành sân băng, chỉ cần thực lực không bằng nàng, khi đi vào bên trong hoặc là bị giảm tốc độ, hoặc là bị đóng băng.
Có thể lĩnh ngộ được loại thần thông này, thì phải nhìn thấu và hiểu rõ rất nhiều chuyện.
"Vù Vù Vù!"
Lục Thiên Thiên rút kiếm, ánh sáng cực hàn hiện ra.
"Bành bành!"
"Bành bành bành!"
Trong nháy mắt, mấy ngàn tên binh lính giống như tượng băng bị cắt chém thành từng khối, sau đó tan biến trong Linh Vực đóng băng.
"Tuyệt!"
Tô Tiểu Mạt giơ ngón tay cái lên, cũng thầm nghĩ: "Đại sư tỷ đúng là đã nghĩ thông rồi."
Đầu tiên là Thái Huyền lão nhân, sau đó Ngụy lão, bây giờ lại đến lượt hắn nói mấy câu khó hiểu, chẳng lẽ bên trong ẩn giấu chuyện gì mà Cẩu Thặng và mọi người không biết sao?
Tạm thời không kể.
Đánh lui kẻ địch quan trong hơn.
"Vù "
Lục Thiên Thiên cầm kiếm bay qua, theo sự đi chuyển của nàng, Linh Vực cố định bắt đầu lan về phía trước.
"Lui lại!"
Một tên phó tướng hét lớn.
"Bực bực bực!" Vừa mới dứt lời, Linh Vực lan đến dưới chân, thân thể nhnh chóng bị dính vụn băng, sức hoạt động giảm đi, sau cùng cả người bị đóng băng hoàn toàn.
"Vù!"
Kiếm quang bay tới, đầu người rơi xuống đất.
Lục Thiên Thiên chống kiếm nhọn trên mặt băng, từng bước một đi về hướng địch quân, có thể nói một người đã đủ giữ cửa, vạn người không thể bước qua.
"Đáng giận!"
Ngu soái lửa giận ngút trời.
Nữ nhân này mặc chiến giáp của mình cũng thôi đi, còn không kiêng nể gì mà giết thủ hạ mình, có thể nhịn nhưng không thể nhục!
"Phá sân băng của nàng!"
"Vâng!"
"Vù! Vù! Vù!" Mấy trăm tên binh lính Phi Hổ đáp xuống khu vực Linh Vực không ngừng lan tràn ra, lần lượt đánh ra những thủ ấn kỳ quái, sau đó hai tay mở ra, bưng lấy đầu, trong miệng phun ra lửa đỏ nóng rực.
Ngươi có chiêu.
Thì sao ta có thể thiếu.
Nhưng là. . . Đây cũng quá nhiều a!
"Vù vù!"
Lửa đỏ của đám người phun ra tụ họp lại với nhau, hình thành biển lửa bắn về phía Linh Vực, hiển nhiên muốn dùng nguyên lý đơn giản nhất là thủy hỏa tương khắc để giải quyết vấn đề.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể nấu cháo.
Giống nhau, nếu như nhiệt độ của lửa đạt đến cực hạn, thì cũng có thể khắc chế cả hai hệ thủy và băng.
Thế mà, loại thuộc tính hệ Hàn vô cùng đáng sợ này của Lục Thiên Thiên, dù là cuồn cuộn hỏa diễm phun xuống cũng không bị ảnh hưởng, thậm chí còn bị sự kích thích của nhiệt độ ngược lại trở nên lạnh hơn, lạnh đến. . . Nổi đóng băng ngọn lửa nóng rực.
"Ôi trời ơi!"
Tô Tiểu Mạt giật mình nói: "Lửa bị đông lại rồi!"
Quân Thường Tiếu thì vui vẻ nói: "Đại đệ tử của ta chắc chắn đã đột phá rồi!"
Tạm thời không kể.
Đánh lui kẻ địch quan trong hơn.
. ..
"Kịch kịch!"
"Kịch kịch!"
Ngọn lửa bắn ra không chỉ có bị đóng băng, mà còn lan về phía đầu ngọn của nó, khiến cho một đám lính không kịp ngừng lại, trực tiếp bị đóng băng tại chỗ.
"Nữ nhân này. . ." Ngu soái nhíu chặt mày.
Có thể đóng băng hết lửa đỏ, thực lực khẳng định vô cùng mạnh, để binh lính tiếp tục tấn công thì cũng là đi chịu chết, sau đó hạ lệnh: "Rút quân!"
"Vù!"
"Vù!"
Các binh sĩ đang do dự không muốn tiến lên nghe thấy vậy, lần lượt lùi lại phía sau, tốc độ di chuyển rất nhanh sợ đi chậm thì lại bị Linh Vực đóng băng.
Phi Hổ quân cứ như vậy mà nhận thua sao?
Không có.
Sau khi tất cả các binh sĩ đều rút về sau an toàn, Ngu soái giơ tay lên, một thanh chiến kích đen nhánh xuất hiện từ trong hư không, sau đó thả người nhảy qua, đáp xuống biên giới Linh Vực.
"Tạch tạch tạch!"
Hàn khí chịu sự cản trở, khó có thể tiếp tục lan về phía trước.
Lục Thiên Thiên không tiếp tục tăng cường mức độ lan ra, lạnh nhạt nhìn về nữ nhân mặc chiến giáp giống mình đang ngăn trước mặt.
"Thiên Thiên!"
Quân Thường Tiếu nói: "Hạ nàng ta!"
Bắt giặc phải bắt vua trước.
Chỉ cần giải quyết nữ nhân này, Phi Hổ quân chẳng khác nào đồ bor.
"Hô!"
Nghe đến tông chủ nói, Lục Thiên Thiên không có trả lời, văn tự khắc trong lòng bàn tay xuất hiện, đầu tóc đen nhánh như bị băng tuyết bao phủ, dần dần hóa thành màu trắng bạc.
Đồng môn đều biết sau khi đại sư tỷ kích hoạt văn tự, tóc sẽ biến thành màu sắc này, nhưng bây giờ cả người mặc chiến bào màu đen, tóc dài như tuyết, khí chất biến hóa, nhìn cũng thật là nghiêng trời lệch đất!
"Giả ma giả quỷ!"
Ngu soái cười lạnh một tiếng, một giây sau đôi mắt co lại, vội vàng khom người xuống.
"Vù " kiếm khí lạnh giá bay dọc qua thân thể nàng, tuy không thể trúng đích mục tiêu, nhưng lại giết chết mười mấy tên binh lính Phi Hổ.
". . ."
Mọi người thấy thế, vội vàng cầm thuẫn lên.
"Chết!" Ngu soái điểu chỉnh thân thể, chiến kích trĩu nặng trong tay đâm tới với một góc đọ quỷ dị, sau khi khí tức bùng lên, thực lực cũng không yếu.
Chủ soái của Phi Hổ Quân tuyệt đối là một trong những lãnh đạo cấp cao.
Đương nhiên.
Nàng không có năng lực ẩn thân, ưu điểm cũng không phải là tu vi, mà ở chỗ biết điều binh khiển tướng.
Tinh Linh giới khởi xướng nhiều lần xâm lược với bên ngoài như vậy, đại bộ phận các cuộc chiến đều là do nữ nhân này tự mình chủ trì.
Người xinh đẹp.
Lại biếtmang binh đánh giặc.
Đúng là hình mẫu của nhân vật chính trong hậu cung.
Đáng tiếc là, nàng gặp phải Quân Thường Tiếu, hai người đã định trước là sẽ không có bất kỳ tình cảm gì với nhau, kết cục của việc đối đầu với nhau thì hoặc là chết, hoặc là biến thành người làm công.
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Bên trong Linh Vực , Ngu soái xoay chiến kích, liên tục phá mất tầng tầng sân băng, tuy là một phụ nữ, lại bộc phát ra sức chiến đấu cực mạnh.
Lục Thiên Thiên không ngừng điều động thuộc tính hệ Băng, hình thành tuyến phòng ngự không thể phá được ở phía trước, nhưng xem tình hình không ngừng lùi lại, rõ ràng đã có chút lực bất tòng tâm.
Tất nhiên.
Ngu soái đã cùng đẳng cấp với Ẩn.
Cường giả có cấp bậc như vậy, thì chi ít phải do Quân Thường Tiếu hoặc Kiếm Quy Khư xuất thủ thì mới đúng, mà lại để một đệ tử hạch tâm chiến đấu, thật có chút miễn cưỡng.
Cẩu Thặng nhận ra điều đó, chuẩn bị tìm thời cơ nhảy vào.
"Chết!"
Đúng vào lúc này, Ngu soái nhún người nhảy lên, rót hết tất cả sức mạnh trong cơ thể vào trong chiến kích bên trong hung hăng đánh xuống.
Một kích này đánh nát không gian, đánh tan tầng bằng trên mặt đất, thậm chí đánh tan Linh Vực mà Lục Thiên Thiên ngưng tụ thành, ngay sau đó bị lực phản phệ, trong nháy mắt sắc mặt biến thành trắng bệt.
"Cơ hội!"
Ánh mắt Quân Thường Tiếu trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, đang muốn nhảy ra khỏi thành.
Thế mà!
Vừa giơ chân lên, liền dừng lại, mắt miệng dần dần trừng lớn.
Trong tầm mắt, Lục Thiên Thiên sắc mặt tái nhợt buông suôi, quanh thân xuất hiện hàn khí cuồn cuộn, dần dần ngưng tụ ra một bóng người to lớn, phát ra giọng nói của Thần Thánh: "Thế giới này sinh ra trong băng tuyết vậy thì cũng nên kết thúc bên trong băng tuyết."
"Vù vù ---- "
Trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường bị hàn khí tràn ngập, bị băng tuyết bao trùm.
Bóng người đứng sau lưng ở Lục Thiên Thiên đã dần dẫn hiện rõ, đó là một nữ nhân toàn thân được bao kín bởi một lớp băng dày, mặt nàng rất trắng, trong mắt tràn ngập hàn ý, dù là nhìn một chút đều khiến cho người ta có cảm giác lạnh đến đầu khớp xương.
"Đây là. . ."
Đám người Lý Thanh Dương cảm thấy rất quen mắt, mãi đến khi nhớ đến đã từng nhìn thấy trên vách tường bí cảnh, thì cùng nhau hoảng sợ nói: "Anh Linh cấp SSS!"