Chương 1939. Rốt Cuộc Thì Ngày Này Cũng Phải Đến
Đội ngũ Vạn Cổ Tông có thể nói thế như chẻ tre, từng tòa thành trì Tinh Linh giới bị công phá.
Sau một tháng nữa, Đại Thiên châu và Đại Vọng châu lần lượt bị chiếm đóng, tất cả những tùy tùng thi bị coi như là nô lệ thì có được tự do, cũng thuận theo trào lưu trở thành Avengers.
Chỉ dựa vào lực lượng của Vạn Cổ Tông, thì tất nhiên có thể mang đến phiền phức cho Tinh Linh giới, nhưng cần thời gian, nhưng sau khi số lượng Avengers tăng lên, việc đánh chiếm sẽ chỉ càng lúc càng nhanh.
Không hề nghi ngờ, nhưng nếu không có lực lượng mạnh mẽ thì, vị diện này sẽ bị đánh chiếm đến nổi không thể nào xoay chuyển được tình thế, bởi vì xét về đẳng cấp đỉnh phong thì có Quân Thường Tiếu cùng Kiếm Quy Khư, xét về căn cơ vững chắc thì có lãnh đạo cấp cao và đệ tử hạch tâm của Vạn Cổ Tông, còn xét về nhân số thì càng đánh càng nhiều.
Rất nhiều quý tộc cũng ý thức được điểm ấy, mỗi lần biết được phản quân sắp đánh tới, đã thu dọn đồ đạc chuồn đi từ sớm.
Kẻ làm chủ chạy rồi.
Binh lính thủ thành cũng sẽ không bán mạng.
Đại quân Vạn Cổ Tông thế như chẻ tre, cơ hồ không cần tốn nhiều sức mà đã công phá càng nhiều thành trì, không ngừng mở rộng diện tích chiếm đóng.
Chuyện bỏ thành mà chạy đồng cũng xảy ra ở bên trong những thành trì nhỏ, còn những thành trì lớn thì tương đối ương ngạnh, bọn họ tích cực tăng cường phòng ngự, lựa chọn cứng rắn đến cùng.
Đối với loại hành vi này, Quân Thường Tiếu cố gắng hết sức để tác thành cho đại nghĩa của bọn chúng.
"Ầm!"
"Ầm!"
Châu thành của Đại lĩnh châu lại bị tấn công vô số lần, hộ thành đại trận được mấy chục ngàn tên trận pháp sư gia cố rốt cục thì cũng khó chèo chống nổi, cuối cùng nổ tung thành những mảnh nhỏ bay đầy trời.
"Ô ô ô —— —— "
Kèn lệnh xung phong vang lên, Chung Nghĩa dẫn đầu đội tiên phong, thúc ngựa giương đao giết vào.
Sau mười phút, địch binh lính đều bị tiêu diệt, khắp nơi trên tường thành, thành lâu, đường đi tràn đầy thi thể, trong không khí xộc ra thứ mùi hôi thối gay mũi.
"Sao phải vậy chứ."
Quân Thường Tiếu ngồi ở trên đầu thành, lắc đầu nói.
Đứng trước mặt thực lực mạnh hơn họ, mà bọn họ còn muốn đi phản kháng, thực sự có chút ngu xuẩn.
"Dù sao cũng là quê hương của bọn họ." Hệ thống nói.
"Nhà bọn hắn, thì dùng sinh mệnh bảo vệ, nhà người ta, thì dùng bạo lực tùy ý chà đạp sao?" Quân Thường Tiếu kính nể những binh lính phe địch hi sinh vì quê hương, nhưng không có bất kỳ sự đồng tình nào, bởi vì bảo vệ quốc gia là đáng ca tụng, những hành động thương tổn người khác thì không thể tha thứ.
. ..
Tinh Linh giới có một tòa thành trì, vô cùng phát đạt, nhân khẩu cũng rất nhiều, chung quanh tường thành thiết lập không ít bẫy, từng chiếc từng chiếc chiến hạm lơ lững bên ngoài, tạo thành tầng tầng lớp lớp tuyến phòng hộ.
Không sai.
Đây là chủ thành, Tinh Linh thành.
Có người đọc cho là, Chủ thành của giới giang hồ thì phải gọi là Giang Hồ thành chứ?
Chúc mừng bạn, bạn đoán đúng rồi!
Bên trong cung điện sang trọng nằm chính giữa thành trì, các quý tộc ngày thường cao cao tại thượng lại nhẹ nhàng như gió thổi hoàn toàn loạn lên, bởi vì vì trong khoảng thời gian này, mười châu thì đã có ba châu bị chiếm đóng, tình huống vô cùng nguy hiểm.
"Đáng chết!"
"Rốt cuộc là kẻ nào!"
Một tên lãnh đạo cấp cao cả giận nói.
Giờ phút này bọn họ, căn cứ vào tin tình báo mà khắp nơi báo về, đã hiểu được phần nào, quân tạo phản không đơn thuần là tùy tùng thi, còn có một đám mạnh hơn, mạnh đến nổi mà bất kỳ quân đoàn nào đánh đến đều như đi vào chỗ chết.
"Điện hạ!"
Một lão giả nghiêm túc nói: "Nếu tiếp tục như vậy nữa, Tinh Linh giới sẽ hoàn toàn bị chiếm đóng!"
Mọi người cùng nhau nhìn về chiếc ghế cao nhất, nhìn về phía người ngồi trên Vương tọa vẫn luôn cúi đầu không nói.
Người này là quan chỉ huy tối cao của Tinh Linh giới.
Lẽ ra, người thống trị vị diện thì những nơi khác đều gọi là Giới Chủ, nhưng tại sao ở đây lại gọi là quan chỉ huy?
Bởi vì đã từ lâu Tinh Linh giới không có Giới Chủ, dù là lãnh đạo cơ cấu tối cao nhất cũng chỉ được gọi là 'Điện chủ'.
"Khởi động đại trận."
Một lúc lâu sau đó, điện chủ ngẩng đầu, có chút không cam lòng nói: "Thông báo ngô hoàng, phái viện binh đến!"
"Cái này. . ."
"Nếu như còn do dự nữa thì toàn bộ Tinh Linh giới đều không còn đâu!"
Điện chủ phẫn nộ hét lớn, hắn trông có vẻ rất tuổi trẻ, nhưng sự tức giận đã khiến cho cả khuôn mặt vặn vẹo đến cực hạn, vừa nhìn thì như người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi.
Các lãnh đạo cấp cao thấy thế, lần lượt yên lặng.
Trước mắt mà nói, thực lực của những kẻ phản loạn kia quá mạnh mẽ, mà lại tác chiến nhiều đường, tỏa ra nhiều nơi, thật sự nếu không cầu viện, tất nhiên Tinh Linh giới sẽ bị đánh chiếm trong thời gian ngắn.
Đất nước mất rồi.
Làm sao ăn nói với ngô hoàng đây!
. ..
"Ông!"
"Ông!"
Cùng ngày, trên Thiên Đàn to lớn đằng sau cung điện hoa lệ, từng trận pháp sư đang phác hoạ mắt trận, sau mấy ngày cố gắng đã vẽ ra một trận pháp vô cùng phức tạp.
"Phù phù!"
"Phù phù!"
Từng tùy tùng thi bị trói xuống quỳ gối trong vị trí đặc biệt của trận pháp, sau đó đè thấp đầu xuống, trong ánh mắt của bọn họ có sự hoảng sợ, cũng khàn khàn nói: "Không. . . Không. . ."
"Linh hồn hiến tế, triệu hoán ngô hoàng!"
Như những lão giả tế tự quỳ gối ở trung tâm của trận pháp, chầm chậm giơ lên pháp trượng cầm trong tay.
"Phốc!"
"Phốc!"
Từng đạo từng đạo kiếm quang lóe lên, đầu của tùy tùng thi rơi trên mặt đất, linh hồn bay ra từ cơ thể bị đè lại trói lên trên mắt trận, sau đó biến thành nguồn năng lượng bắt đầu khởi động đại trận.
"Vù! Vù!"
Trong nháy mắt, mấy chục luồng sáng bay lên.
Những tia sáng lộng lẫy đó đâm thẳng lên bầu trời, phảng phất như muốn bắn xuyên qua trời và đất.
"Ừm?"
Quân Thường Tiếu đang đứng ở ngoài thành thứ tư chuẩn bị đánh chiếm, ngẩng đầu nhìn về phía điều khác thường ở nơi xa, có chút buồn bực nói: "Thứ gì?"
"Không biết." Ma Tổ nói.
Tinh Linh giới đột nhiên phát ra những luồng sáng bắn thẳng lên bầu trời, ngoại trừ những lãnh đạo cấp cao quan trọng biết được, thì không một ai biết được đã xảy ra chuyện gì.
"Nhanh chóng phá thành!"
Quân Thường Tiếu cũng không quan tâm, tiếp tục chỉ huy đại quân công thành.
"Rõ!"
Các đệ tử và nhóm Avengers giống như được tiêm chất kích thích, không ngừng tiến công các đại thành trì, mãi sau nửa tháng sau, trong số mười châu thì đã chiếm được bảy châu, cơ bản đã nắm chắc chiến thắng trong tay.
Đương nhiên.
Đánh lâu như vậy, Quân Thường Tiếu cũng có tổn thất.
Đầu tiên đại quân xuất chinh, không chỉ cần có lương thảo mà còn cần tài nguyên, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều như đang tiêu tốn mọi thứ.
May ra còn có được bí cảnh Thiên Mạch, đừng nói là đánh chiếm một vị diện, nếu như đánh chiếm cả tầng vũ trụ, cũng đủ dùng chẳng sợ thiếu.
Thương vong cũng có.
Chẳng qua là đệ tử thì bị thương, Avengers bị tiêu diệt hoặc cơ giáp thiết bị cũ kỹ.
Vạn Cổ Tông tấn công một vi diện thượng lưu như Tinh Linh giới, đây căn bản là đàm áp từ một phía, ép cho đối phương thở không nổi, đàm áp đến nổi mà bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn thành trì bị chiếm đóng.
. ..
Vài ngày sau.
Châu thứ tám bị chiếm đóng.
Vài ngày sau.
Châu thứ chín bị chiếm đóng.
Phía trên sa bàn đặt trong đại điện Vạn Cổ Tông, toàn bộ Tinh Linh giới đã gần như phủ kín các lá cờ, châu trung ưng duy nhất còn lại thì bị vây khốntrong trong ngoài ngoài.
"Xoẹt xoẹt!"
Hôm sau, Quân Thường Tiếu đi tới, nói: "Đánh hạ châu cuối cùng, tuyên cáo Tinh Linh giới trở thành cát bụi trong lịch sử!"
"Rõ!"
Chúng đệ tử phấn khởi.
Nhưng khi bọn hắn đánh về châu thành, chuẩn bị công kích châu trung ương của Tinh Linh Giới, sắp sửa tuyên bố sự diệt vong của vị diện thượng lưu, lại đột nhiên phát hiện dường như bầu trời bị sức mạnh nào đó xé rách, từng chiếc từng chiếc chiến hạm to lớn chầm chậm bay vào.
"Không hay rồi!"
Kiếm Quy Khư giật mình nói: "Là quân đội của Thiên Ma Hoàng!"
". . ."
Quân Thường Tiếu nhăn mặt.
Hắn vẫn luôn nghi ngờ, Tinh Linh giới liệu có liên quan gì đến Thiên Ma Hoàng hay không, sao lại có thể trụ vững cho đến hôm nay.
"Viện quân đến, viện quân đến!"
Trong thành Tinh Linh, các quý tộc đang vô cùng tuyệt vọng nhìn thấy những chiến hạm dần dần xuất hiện, cảm nhận được khí tức âm hàn lạnh giá, đều lệ rơi đầy mặt hoan hô.
"Tinh Linh giới chính là một trong những vị diện mà ngô hoàng cai trị, bất kỳ kẻ nào làm càng đều sẽ chiuj cực hình." Thanh âm hùng hậu vang lên từ chiếc chủ chiến hạm.
Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế, khóe miệng hơi giương lên, tiếp theo phát ra tiếng cười ngông cuồng cười quái: "Nếu các ngươi đã đến, vậy thì hãy đón nhận cái chết cùng với Tinh Linh giới đi!"
"Hô!"
"Hô!"
Toàn bộ lãnh đạo cấp cao và đệ tử của Vạn Cổ Tông đều ra trận, trên mặt hiện lên sự phấn khởi, bọn họ biết, tông chủ không còn hẹn nhát mà chính là muốn chính thức tuyên! Chiến! Với Thiên Ma Hoàng.
"Ngày này."
Hệ thống cảm động nói: "Rốt cuộc cũng tới rồi."
"Mỗi lần nhớ tới khi kí chủ vừa mới kích hoạt hệ thống, nhớ Thiết Cốt phái vừa mới được kiến tạo, nhớ tới từng người từng người đệ tử gia nhập vào tông môn, gia nhập vào đại gia đình tràn đầy tình cảm, dường như chỉ mới xảy ra hôm qua đây thôi."
"Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn."
"Mọi chuyện đã đến bước này, nếu có duyên, chúng ta Giang Hồ Tái Kiến."