Chương 1952. Thảm Nhất Bát Bộ Thiên Long
Chẳng ai ngờ rằng, Phương Sơn Nhai lại đột nhiên thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình, đưa cả bốn tên Bát Bộ Thiên Long vào vũ trụ tinh không, quyết đoán lựa chọn tự bạo linh hồn.
Chết bằng cách hồn phi phách tán này không phải cungc có dũng khí làm được, trừ phi bị bức đến đường cùng.
Không sai.
Tình thế hiện tại của Phương Sơn Nhai cũng là đường cùng rồi, bởi vì hắn đã bán linh hồn cho Thiên Ma Hoàng.
Cho nên quay đầu không phải là bờ, chỉ có địa ngục.
Cho nên nếu như khi còn sống vẫn chưa bị đối phương tóm chặc, không bằng hi sinh bản thân mình để chọn cứu rỗi.
Hắn ngốc sao?
Quân Thường Tiếu cho rằng rất ngu ngốc.
Có thể trên thực tế, hắn cũng không ngốc.
Quả quyết thực hiện chiêu thức mạnh nhất của mình, quyết đón lựa chọn tự bạo để cứu rỗi chỉ là một mặt của vấn đề, mặt khác chính là bảo vệ cho ngàn vạn sinh linh của Hằng Viễn Giới.
Nhìn trận thế vừa nãy, chắc chắn là Quân Thường Tiếu và bốn tên Bát Bộ Thiên Long phải chém giết lẫn nhau, mấy triệu con dân bị khống chế tất nhiên cũng sẽ tham chiến, bất kể là sau cùng ai thua ai thắng, bọn họ đều phải thương vong nghiêm trọng.
Phương Sơn Nhai không hy vọng phải nhìn thấy cảnh này, cho nên chỉ có thể lựa chọn hi sinh chính bản thân mình.
Trong nháy mắt, tuyệt chiêu của hắn đã bao phủ bốn người kia, không cho bọn hắn có cơ hội lắc lục lạc, cách làm này không sao.
Còn về cái chết.
Phương Sơn Nhai đã nghĩ thông suốt.
Bản thân mình đã lựa chọn giải cứu con dân, tương đương với chuyện sẽ đắc tội với Thiên Ma Hoàng.
Kể cả như Quân Thường Tiếu cùng Kiếm Quy Khư có thể giải quyết được bốn người kia, khi tin tức truyền đến chỗ của đối phương, kết cục của bản thân mình vẫn là cái chết.
Dù sao cũng đều phải chết, tất nhiên là phải chết cho có ý nghĩa rồi.
Không thể không nói, Phương Sơn Nhai lựa chọn phương thức tự bạo linh hồn, thì hẵn là đã suy xét cẩn trọng, không phải là bị ấm đầu mà tìm kẻ địch liều mạng.
Hắn là tội nhận của Hằng Viễn Giới.
Nhưng cũng đồng thời dùng cái chết để chuột tội.
Kiếm Quy Khư trầm mặc thật lâu, mãi đến khi đám mây hình nấm dần dần tan đi, mới mở miệng nói: "Vĩnh viễn sống trong Đại Đồng Thế Giới mà mình tạo ra, có lẽ cũng là một loại giải thoát đối với hắn."
"Ai."
Quân Thường Tiếu thở dài.
"Ừm?"
Đột nhiên, hắn phát hiện trong vòng xoáy khổng lồ được tạo ra từ vụ nổ dần dần xuất hiện bốn bóng người nhìn hơi có vẻ chật vật, sau đó kinh ngạc nói: "Chưa chết?"
. ..
Cường giả Thiên Cơ thượng lưu cảnh giới lựa chọn tự bạo sau khi triển khai thần thông, sức mạnh mà nó tạo ra tương đối khủng bố, nơi xảy ra vụ nổ đã hoàn toàn tan nát, không chỉ có hình thành một vòng xoáy khổng lồ, còn dần dần hóa thành một lỗ đen đang nút chửng tất cả mọi thứ chung quanh.
"Oa!"
"Oa!"
Ở bên rìa của vụ nổ, bốn người Na Già Vương chật vật bay ra ngoài, sau đó không thể kìm được thương thế trong người, há mồm phun máu, sắc mặt của kẻ sau còn xám hơn cả kẻ trước.
Là tướng tài đắc lực của Thiên Ma Hoàng, thực lực đã từng được chứng thực, đương nhiên sẽ không chết trong linh hồn tự bạo của Phương Sơn Nhai, nhưng chắc chắn là sẽ bị thường.
Bi kịch là.
Đây là lần thứ hai bọn họ bị nổ cho chật vật không chịu nổi!
Lần thứ nhất?
Không sai, chính là lần Tinh Linh giới nổ tung.
Bốn kẻ này cũng đủ đen đủi, nếu như không phải bị nổ, thì cũng là sắp bị nổ, chẳng thể nào mà tránh đươc cả.
"May ra chỉ là một tên cảnh giới Thiên Cơ tự bạo linh hồn, sức phá hủy thua xa một vị diện đỉnh cấp, chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày thì có thể khỏi hẳn rồi" Na Già Vương may mắn nói.
"Nghỉ ngơi mấy ngày?"
Bên tai truyền đến một giọng nói: "Tính dài đấy."
"Xoạt!"
Bốn người lập tức bày ra tư thế long xà Hổ Hạc, cảnh giác nhìn về hướng Quân Thường Tiếu đột nhiên xuất hiện từ hư không sau lưng, trong ánh mắt nhiều sắc thái biển đổi không ngừng.
Trước khi bị đánh nổ, bọn họ rất tự tin.
Bây giờ trong người có thương tích, đột nhiên lại có chút yếu rồi.
Chắc chắn là yếu đi, bởi vì phía trước không chỉ có một mình Quân Thường Tiếu đứng đấy, bốn phía còn có Kiếm Quy Khư và lãnh đạo cấp cao cùng đệ tử Vạn Cổ Tông, đáng thương cho bốn người vốn đã chật vật không chịu nổi, bây giờ lại bị vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp.
Không hoảng hốt!
Còn có lục lạc!
Na Già Vương vội vàng giơ tay lên, kết quả đơ ngay tại chỗ.
Lục lạc đâu!
Lục lạc của ta đâu?
"Này."
Quân Thường Tiếu lắc lắc thứ đồ cầm trong tay, nói: "Ngươi đang tìm nó à?"
"Ngươi. . ."
Na Già Vương khó tin nói: "Ngươi trộm nó lúc nào!"
Trộm vừa hay.
Quân Thường Tiếu nhận lúc bắn bị bắn bay ra ngoài nôn ra máu, vận dụng linh chủng ẩn nặc thần không biết quỷ không hay tới gần, thuận tay thó từ bên hông của hắn.
"Trước khi Phương Giới chủ mất, đã giao sinh linh của Hằng Viễn Giới sinh linh cho bổn tọa, đương nhiên ta sẽ không thể khiến cho bọn hắn bị thương tổn."
". . ."
Na Già Vương đã không còn lục lạc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bản thân mình và đồng bạn bị thương, đến ngay cả bảo vật để mượn binh cũng chẳng còn, thì nên làm thế nào cho phải?
Đơn giản là chạy.
Phải nói trước một chút, không phải là do thực lực của Quân Thường Tiếu mạnh mẽ, mà là do chúng ta bị nổ cho mất hết tất cả rồi.
Cũng rất biết cách biện hộ lý do cho mình.
Chỉ tiếc, nếu như Quân Thường Tiếu cho mấy kẻ bị thương này bỏ chạy ngay dưới mắt hắn, tuyệt đối sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp Vương chưởng môn dưới cửu tuyền , cho nên lập tức vung tay áo, lớn tiếng nói: "Chuẩn bị tróc yêu!"
"Vù!"
"Vù!"
Lãnh đạo cấp cao và đệ tử Vạn Cổ Tông đồng loạt cùng nhau tiến lên.
"Đáng chết!"
Na Già Vương hét lớn: "Liều với bọn chúng. . ."
"Ầm!"
Lời còn chưa nói hết, Hà Vô Địch trực tiếp đập một quyền thật nặng lê trên mặt hắn, trong nháy mắt cả người bắn đi một kiểu vô cùng đẹp, bởi vì có thêm vào đó sức mạnh tiên âm, nên khiến cho thương thế của đối phương lập tức nặng hơn lên, đầu óc vang lên âm thanh ông ông.
"Cái!"
"Rầm rầm rầm!"
Còn ba tên Bát Bộ Thiên Long còn lại căn bản chẳng kịp nhìn đến Na Già Vương, bởi vì lập tức đã nhận được sự chăm sóc của Vạn Cổ Tông.
Quân Thường Tiếu cũng tham dự.
Không thi triển vũ kỹ to tác gì, không sử dụng thuộc tính thiên địa kinh khủng gì cả, chỉ dùng cách đánh nhau đơn giản nhất là dùng hai tay quất tới.
Tông chủ đi đầu.
Lãnh đạo cấp cao cùng các đệ tử cũng chẳng thèm cố kỵ gì cả.
". . ."
Kiếm Quy Khư khóe miệng co giật.
Đây mà là chiến đấu sao? Đúng là đánh nhau như mấy mụ đàn bà!
. ..
Phương Sơn Nhai dùng hồn phi phách tán khiến bốn tên Bát Bộ Thiên Long bị thương, bảo vệ cho con dân bị khống chế, cũng giúp cho Quân Thường Tiếu bớt một trận ác chiến, thành công đẩy ngã bọn chúng xuống đất, đánh cho mặt mũi bầm dập, đánh cho miệng sùi bọt mép.
Đến tận đây.
Cái biệt danh kẻ thảm bại nhất đã bị bị bốn kẻ này đoạt lấy.
Tuy Đa Lạt Vương bị chém rụng đầu, tốt xấu gì cũng từng đánh nhau với Quân Thường Tiếu, còn ngẫm lại bọn họ trước khi bị nổ tung, sau đó lại bị bao vây, toàn bộ quá trình đều không có sức đánh trả lại.
"Két!"
Trong tháp Thiên Nguyên Trấn Ngục, đám người Na Già Vương nửa sống nửa chết bị ném vào trong phòng giam, chờ sau khi ánh sáng biến mất sau khi cửa lớn đóng lại, thứ chờ đợi bọn hắn ở đằng sau chính là —— Nhị Nha yêu.
. ..
Hằng Viễn Giới.
Quân Thường Tiếu lắc lục lạc.
"Vù!"
"Vù!"
Mấy triệu võ giả lơ lửng ở trên không lần lượt rơi xuống.
Ánh mắt của bọn họ vẫn trống không, cũng chẳng biết gì về chuyện Giới Chủ đã mất.
"Quân tông chủ."
Kiếm Quy Khư nói: "Xin hãy giúp bọn họ thoát khỏi sự khống chế của dược vật."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu gật đầu nói: "Được."
Phương Sơn Nhai có sai hay không, sau khi hắn bị hồn phi phách tán đã không còn quan trọng nữa rồi.
Trước lúc ly biệt đã đã giao sinh linh của vị diện này cho mình, đương nhiên là không thể quên đi lời trăng trối trước khi hắn lâm chung.
Cùng ngày, Miêu Tái Phượng dẫn đầu đoàn trị liệu đóng ở trên quảng trường Hằng Viễn Thành, từng người một những võ giả bị dược vật khống chế dần dần khôi phục lại lý trí và tự do.
"Giới Chủ. . ."
Sau khi khôi phục lại thần chí, con dân biết được Giới Chủ vì chống lại Thiên Ma Hoàng mà lựa chọn hi sinh bản thân mình, đều nước mắt rơi như mưa quỳ gối bên ngoài cung điện.
Rất nhiều người cũng chẳng biết gì mà bị chuốt thuốc, cũng không biết nguyên nhân của chuyện này, mà Quân Thường Tiếu vì gìn giữ sự tôn nghiêm cuối cùng của Phương Sơn Nhai, cũng không có ý định nói cho bọn hắn chân tướng sự việc.
Có một số việc.
Cứ để cho nó theo gió cuống đi.
"Quân tông chủ."
Đứng trên ngọn núi, Kiếm Quy Khư nhớ đến Phương Sơn Nhai, dò hỏi: "Trong thiên địa này thật sự có Đại Đồng Thế Giới nơi mà thái bình vô lo sao?"
Quân Thường Tiếu trầm mặc một hồi, nói: "Có lẽ là có."