Chương 1994. Quân Thường Tiếu Thật Không Lợi Không Dậy Sớm!
Vốn cho rằng Thiên Ma Hoàng bị trói buộc thì có thể muốn làm gì thì làm, không ngờ trong thời khắc chốt mấu đối phương lại tránh thoát.
Càn Khôn Quyển bị ném ra bên ngoài, ma khí âm u quấn quanh nó, ngăn cách liên hệ với chủ nhân, bị quăng ra rất rất xa, như một đứa nhỏ không nhà để về.
Còn Quân Thường Tiếu thì lại càng xui xẻo hơn.
Sau khi Thiên Ma Hoàng tránh thoát, đầu tiên là dùng tay phải không thể phá vỡ đập bay Hiên Viên Thần Kiếm, sau đó giơ quyền trái lên chào hỏi với mặt của hắn.
Trong vòng không giờ không giây, Cẩu Thặng bị đánh hơn trăm lần, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên khi hắn bay ra ngoài cũng chỉ nghe được một tiếng nổ lớn.
"Phốc phốc phốc!"
Quân Thường Tiếu bay qua một bên, vừa bay vừa phun máu phè phè, cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Đến khi hắn khó khăn lắm mới ổn định thân thể thì ánh mắt híp lại, mặt sưng tới nổi Công Tôn Nhược Ly cũng chưa chắc đã nhận ra hắn.
Ai cũng nói da mặt của Cẩu Thặng là vị trí có lực phòng ngự cao nhất toàn thân, đó là vì chưa gặp phải lực lượng tuyệt đối thôi, không phải sao, trước mặt Thiên Ma Hoàng thì lộ ra nguyên hình.
Ai.
Mặt bị phá, thanh xuân cũng kết thúc.
"Chết!"
Ngay lúc này, Thiên Ma Hoàng vung tay lên, mang theo ma khí âm u giết tới.
Hắn không định đối phó Na Tra mà muốn giết chết Quân Thường Tiếu trước.
Đó là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, bởi vì một khi khế ước giả tử vong thì anh linh cũng không còn tồn tại.
"Mẹ!"
Quân Thường Tiếu thấy thế thì giơ Hiên Viên Thần Kiếm lên, đánh tới Thiên Ma Hoàng đang lao tới, sau đó quay đầu chạy trốn.
Đánh lén còn không làm gì được người ta, hắn không có can đảm đánh chính diện.
"Oanh!"
"Oanh!"
Thiên Ma Hoàng tương đối bá đạo, khi bay tới thì dùng hai tay nhẹ nhõm phá Thiên Cương Kiếm Khí vướng bận, lạnh lùng nói: "Quân Thường Tiếu, bản Hoàng nói rồi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!"
"Hưu!"
Vừa dứt lời, Hỗn Thiên Lăng nhanh chóng bay từ phía sau tới, lại quấn quanh hắn.
"Muốn chết!"
Thiên Ma Hoàng bộc phát ra ma khí, chấn vỡ Hỗn Thiên Lăng.
Thế mà, trong khoảnh khắc này, anh linh Na Tra chân đạp Phong Hỏa Luân đâm vọt lên, bốn cánh tay khác cùng chộp vào Hỏa Tiêm Thương, tất cả lực lượng hội tụ ở đây, hỏa diễm tỏa ra sau lưng như có thể đốt cháy thiên địa!
Tam ca giận!
Tam ca liều toàn lực!
"A a!"
Na Tra bật hết hỏa lực nhanh chóng vọt tới, khuôn mặt dần dần dữ tợn, cũng hét lớn: "Ngũ thiên ma quỷ, vong thân thể diệt hình, cấp cấp như luật lệnh!"
"Hô hô hô!"
Trong nháy mắt, đầu thương của Hỏa Tiêm Thương ngưng tụ ra hỏa diễm nóng rực, giống như hóa thành một con hỏa long gào thét, bay tới chỗ Thiên Ma Hoàng, thanh thế đó, khí thế đó, có thể nói rung chuyển trời đất!
Chiến đấu ở cấp bậc đỉnh phong như thế nào cực kỳ hiếm thấy ở thượng tầng vũ trụ, đáng tiếc, không có ai xem.
Không.
Cho dù có người xem thì cũng không ai có thể nhìn thấy.
Bởi vì một trăm ngàn dặm bên trong khu vực giao chiến đã bị hắc ám ma khí và hỏa diễm nóng rực bao phủ, dù là cảnh giới như Kiếm Quy Khư thì cũng không thể dựa vào mắt thường và ý niệm thấy được.
"Kèn kẹt!"
Hỏa Long Bào Hao, thanh thế to lớn!
Anh linh Na Tra dốc hết sức lực sau cùng vào trong Hỏa Tiêm Thương, coi như hoàn toàn liều mạng!
"Giãy dụa vô vị!"
Thiên Ma Hoàng từ bỏ truy sát Quân Thường Tiếu, ngừng ở nguyên chỗ, hời hợt ngưng tụ kết giới ma khí ngập trời trước người, cũng mặc cho hỏa long gào thét mang theo lực lượng kinh khủng đánh qua.
"Tam ca. . ."
Quân Thường Tiếu thấy thế thì trong lòng bi thương không thôi.
Hắn có dự cảm, có chuyện không tốt sẽ xảy ra.
"Ầm ầm!"
Trong khoảnh khắc, hỏa long gào thét đụng mạnh vào kết giới do ma khí ngưng tụ ra, tuy phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc nhưng không thể phá nó, thậm chí ngay cả vết nứt cũng không có.
Dát!
Phong Hỏa Luân dưới chân Na Tra đột nhiên ngừng, cúi đầu đứng tại chỗ, tóc đang bay phất phới cũng rủ xuống.
"Tam ca. . ." Quân Thường Tiếu la lên.
"Hô!"
"Vù vù!"
Na Tra cúi đầu thở gấp, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen nhanh, thấp giọng nói: "Thời gian của ta đến."
Nói đến đây, thân thể hư hóa.
Ngay lúc hóa thành sao sáng đầy trời, hắn nhìn Quân Thường Tiếu, nói: "Kết quả này không phải là ta chưa từng nghĩ tới, đã hết sức, chúc quân hảo vận."
"Không!"
Quân Thường Tiếu bi thương rống to.
Trong lòng thì nghĩ, ngươi đi, ta phải xử lý như thế nào!
"Ong ong!"
Thân thể anh linh Na Tra dần dần hư hóa, cũng nứt toác thành từng mảnh, cuối cùng phân tán trong tinh không, thậm chí pháp bảo Càn Khôn Quyển đã bay ra ngoài của hắn cũng như thế.
"Hưu!" Cùng lúc đó, một đạo lưu quang tương tự như linh hồn lưu quang bay tới, dung nhập vào giữa mi tâm Quân Thường Tiếu, giấu ở sâu trong linh hồn.
Không sai.
Là Na Tra.
Bởi vì tiêu hao quá độ nên đã trở thành anh linh ảm đạm.
Chết thì không chết, chỉ là cần có thời gian dài dằng dặc để chữa trị, có lẽ mấy ngàn năm, có lẽ mấy vạn năm.
Anh linh cấp SSS đến từ Thiên Uy bí cảnh cũng không phải là vô địch, năng lượng của bọn họ rất có hạn, dùng một lần thì thiếu một lần, không có đủ thời gian khôi phục thì một khi tiêu hao sạch sẽ là sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.
Đáng tiếc Tam thái tử Na Tra bị Quân Thường Tiếu liên tục triệu hoán hai lần, cuối cùng thua Thiên Ma Hoàng, hình tượng trong lòng đọc giả cũng biến thành ‘chỉ như vậy’.
"Khặc khặc khặc!"
Thiên Ma Hoàng xoay người, cười lạnh nói: "Còn ai ct cứu ngươi?"
". . ."
Quân Thường Tiếu nắm chặt nắm đấm, lửa giận lóe lên trong mắt.
"Rút lui!" Hệ thống thúc giục.
Ngay cả anh linh Na Tra cũng không giải quyết được, nó không cho rằng kí chủ có thể giải quyết, việc cấp bách trước mắt là mau chóng rút lui, ít nhất cũng còn cơ hội sống sót.
"Rút lui?"
"Ta không cam tâm!"
Quân Thường Tiếu nói thầm, trên môi mỉm cười quái dị.
"Chẳng lẽ. . ." Hệ thống giật mình.
"Quân Thường Tiếu!"
Vào lúc này, Thiên Ma Hoàng quả quyết chém giết tới, ma khí ngập trời từ song chưởng bạo phát ra, giống như quần ma loạn vũ đánh giết đến, nói: "Dùng máu tươi của ngươi để tuyên bố kỷ nguyên mới đến!"
Năng lượng, sát ý.
Mạnh mẽ chưa từng có!
Quân Thường Tiếu không thể né tránh, không nói tốc độ của Thiên Ma Hoàng, ma khí hội tụ bốn phía đang không ngừng áp sát vào, đồng thời còn phong tỏa tất cả đường thoát.
Cục diện khó giải, tình huống hẳn phải chết!
Bản thân Quân Thường Tiếu cũng cảm nhận được cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nhưng hắn không có kinh hoàng luống cuống, thậm chí nụ cười nơi khóe miệng càng đậm hơn.
"Quân tông chủ."
"Là xả thân thủ nghĩa, hay là chỉ lo cho thân mình?"
Những lời Thất Huyền Thánh Tôn đã từng hỏi lại quanh quẩn ở bên tai hắn, tựa như muốn hắn lựa chọn lần nữa.
Quân Thường Tiếu nhắm mắt lại, toàn bộ thân thể thả lỏng, sau đó ý niệm câu thông không gian giới chỉ, lấy viên bom linh hồn mà nhiệm vụ chính tuyến tặng cho ra.
Cái đồ chơi này.
Hắn từng muốn dùng nó để nổ Tinh Linh Giới, kết quả không có phát huy được tác dụng.
Cẩu Thặng còn hơi thất vọng, không thấy được cái gì mới là nghệ thuật bắt nguồn từ nổ tung.
Bây giờ.
Cơ hội tới.
Khi cầm lên bom linh hồn, Quân Thường Tiếu nhớ tới cảnh tượng năm đó ở thượng giới, Cố Triều Tịch ngang nhiên đi nổ tinh không chiến hạm, thầm nghĩ: "Huynh đệ, hôm nay đến phiên ca."
". . ."
Hệ thống sụp đổ nói: "Muốn xả thân thủ nghĩa thật!"
"Vù vù!"
Thiên Ma Hoàng còn đang từng bước tới gần, ma khí hội tụ bốn phía dường như hóa thành yêu ma quỷ quái, mà Quân Thường Tiếu đang bị vây khốn giống như cừu non đợi làm thịt, đáng thương như vậy, khổ cực như vậy.
. ..
Thời gian quay trở lại trong không gian đặc thù của Tuyệt Vọng Thâm Uyên.
Sau khi Quân Thường Tiếu chọn lựa, hắn hỏi: "Thất Huyền tiền bối, ta xả thân thủ nghĩa thì có chỗ tốt gì không?"
"Vũ trụ thái bình."
"Không có cái khác?"
"Không có."
"Có thể cho chút ưu đãi được không."
"Ưu đãi gì?"
"Hi sinh ta để đổi lấy Vạn Cổ Tông trường thịnh bất suy, cũng cho bọn họ đi vào vùng đất vĩnh sinh."
"Ngươi suy nghĩ nhiều."
". . ."
"Có điều, nếu như Quân tông chủ chọn xả thân thủ nghĩa, thành công diệt trừ Thiên Ma Hoàng, cứu vớt thượng tầng vũ trụ thì chắc chắn sẽ nhận được công đức vô lượng, tông môn ngươi và đệ tử ngươi cũng được lợi ích, từ đó tỉ lệ có thể đi vào vùng đất vĩnh sinh cũng cao hơn."
"Hình như như vậy cũng được."
Hóa ra, đúng là Quân Thường Tiếu không có lợi thì không dậy sớm thật!
Lợi ích lần này chính là dùng cái chết của mình để đổi lấy cơ hội đi vào vùng đất vĩnh sinh cho trên dưới tông môn.
. ..
"Chết đi!"
"Hô hô hô!"
Trở lại hiện thực, Thiên Ma Hoàng khuôn mặt dữ tợn đánh tới.
Hắn nhất định phải giải quyết Quân Thường Tiếu, không chỉ là báo thù, mà còn phải thanh trừ tất cả trở ngại, thành trừ đá cản đường khai sáng kỷ nguyên mới của mình!
"Ừm?"
Đột nhiên, Thiên Ma Hoàng phát hiện hình như gia hỏa đang chờ chết này đột nhiên lấy ra một thứ, vẻ mặt thấy chết không sờn, còn mỉm cười.
Cũng trong nháy mắt.
Cảm giác bất an mảnh liệt tuông ra trong thức hải.
"Không tốt!"
Sắc mặt Thiên Ma Hoàng đại biến, vội vàng xoay người chạy trốn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh khủng!
"Đại cát đại lợi."
Quân Thường Tiếu nắm bom linh hồn, cười rực rỡ nói: "Tối nay ăn gà."
Xin nhớ kỹ gương mặt này.
Xin nhớ kỹ mỉm cười này.
Bởi vì. ..
"Ầm ầm."