Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 2002 - Chương 2002. Cái Này Vũ Trụ Hòa Bình?

Chương 2002. Cái Này Vũ Trụ Hòa Bình?
Thiên Ma Hoàng.

Một trùm phản diện muốn mở ra kỷ nguyên mới.

Vậy mà lại chết trong tay con nuôi của mình.

E là không ai nghĩ tới kết cục này, dù sao chuyện này đột ngột, quá hoang đường, tiểu thuyết cũng không dám viết như thế!

Nhưng nó có thật.

Có người sẽ hỏi động cơ Lăng Lệ giết nghĩa phụ mình là cái gì?

Nếu viết ra thì sợ mấy chương cũng không viết hết, nói ngắn gọn là bởi vì nữ nhân mà hắn yêu nhất.

Lăng Lệ không phải người ngu, tuy hắn vẫn luôn đặt phẫn nộ lên trên Vạn Cổ Tông nhưng trong lòng hắn biết rõ, Mục Cẩn bị nghĩa phụ giết.

Hắn từng nghĩ tới báo thù nhưng vẫn không có can đảm động thủ, nghiên cứu một hồi thì nguyên nhân vẫn là do hắn không đánh lại.

Hôm nay.

Rốt cuộc cũng đợi được cơ hội tuyệt hảo!

Lăng Lệ đột nhiên xuất thủ, cũng không phải tạm thời nảy lòng tham mà là góp nhặt quanh năm suốt tháng, cho đến thời khắc này mới hoàn toàn bạo phát.

Hắn thành công.

Giết chết đại ma đầu làm hại vũ trụ!

Nếu Quân Thường Tiếu biết thì sợ rằng sẽ hộc máu.

Dã nói mình sẽ cứu vớt vũ trụ, kết quả trùm phản diện lại bị người mình xử lý.

Thiên Ma Hoàng ko có đất diễn, nhân vật chính như mình lại càng không có đất diễn !

"Cẩn Nhi!"

Lăng Lệ ngẩng đầu, rơi lệ hét lớn: "Rốt cuộc ta cũng báo thù cho ngươi!"

. ..

"Hưu!"

Vạn Cổ Hào phi hành với tốc độ cao, cũng nhanh chóng tới gần Dong Nham Chi Nguyên.

"Hưu!"

Thế mà, vừa tới mục đích không bao lâu thì một đạo lưu quang xẹt qua hư không bay tới, nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể nam tử tóc đỏ, hiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

"Phụ thân, có chuyện gì vậy?"

Quân Thường Tiếu hỏi.

Nam tử tóc đỏ ngẩn người chốc lát, sau đó không dám tin, nói: "Linh hồn bản nguyên của ta trở về!"

"Trở về?"

Quân Thường Tiếu kinh ngạc.

Không phải cái thứ này đang nằm trong tay Thiên Ma Hoàng sao? Sao lại trở về?

Hay là cái tên đó đột nhiên có lương tâm, cố ý thả linh hồn của phụ thân ra, để hắn khôi phục tự do?

Tuyệt đối không thể.

Nếu Thiên Ma Hoàng có lương tâm thì ta sẽ trồng cây chuối ăn shit!

Nam tử tóc đỏ cũng rất khó hiểu, nhưng nghĩ mãi mà cũng không hiểu được nên đành lắc đầu, nói: "Tự do!"

Những năm này, hắn vẫn luôn bị trói buộc khiến hắn vô cùng biệt khuất, bây giờ linh hồn bản nguyên trở về, cũng coi như hoàn toàn giải phóng.

"Con trai!"

Nam tử tóc đỏ nói: "Hai phụ tử ta liên thủ tiêu diệt đại ma đầu làm hại vũ trụ!"

"Được!"

"Hưu."

Vạn Cổ Hào tiếp tục xuyên thẳng qua vũ trụ, nhanh chóng đi vào khu vực Dong Nham Chi Uyên.

Đưa mắt nhìn qua, khắp nơi đều là dung nham hỏa diễm, tựa như trong một ngọn núi lửa đang sôi trào.

Hoàn cảnh ác liệt như thế, võ giả bình thường rất khó thích ứng được, mà Quân Thường Tiếu nắm giữ hai loại thể chất hệ hỏa, không những không cảm thấy khô nóng mà còn có cảm giác thoải mái như gió xuân thổi vào mặt.

Nhưng tới đây cũng không phải là để hưởng thụ mà để tìm Thiên Ma Hoàng đã bị thương, cho nên hắn lập tức phóng ý niệm mạnh mẽ ra, hoàn toàn bao phủ Dong Nham Chi Uyên.

"Không có người?"

Tìm nửa ngày mà không có kết quả gì.

Nam tử tóc đỏ nói: "Chẳng lẽ cái tên đó phát hiện nên đã chuyển địa điểm khác rồi?"

"Như vậy thì phiền phức rồi." Quân Thường Tiếu nhíu mày.

Thiên Ma Hoàng bị thương đúng là cơ hội tuyệt hảo để giết hắn, nếu để cho hắn chạy trốn, núp trong bóng tối cẩu thả thì chắc chắn sau này sẽ trở thành phiền phức lớn!

Về mặt cẩu thả.

Quân Thường Tiếu có kinh nghiệm phong phú.

Cho nên, hắn rất lo sợ Thiên Ma Hoàng sẽ chơi một chiêu này.

"Chờ một chút!"

Ngay lúc này, ý niệm của Quân Thường Tiếu dừng ở một khu vực vắng vẻ nào đó, phát hiện ra vết máu còn chưa bị hoàn cảnh nóng rực bốc hơi mất, sau đó vội vàng bay qua, sau đó bắt được rất nhiều mảnh vỡ rải rác ở chỗ đó, cau mày nói: "Là cái thứ gì?"

"Trái tim!"

Nam tử tóc đỏ cũng chạy tới, nói.

"Trái tim của ai?" Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Nam tử tóc đỏ nói: "Ở đây chỉ có Thiên Ma Hoàng, có thể hay không. . ."

"Hắn?"

Quân Thường Tiếu trừng to mắt.

Nam tử tóc đỏ đi tới, dùng năng lượng bao phủ huyết dịch sắp bốc hơi mất, sau khi phân tích trong chốc lát thì hắn giật mình nói: "Là máu của cái tên đó!"

"Không phải chứ?"

Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: "Như vậy mà cũng có thể nhìn ra được?"

Nam tử tóc đỏ nói: "Lúc trước Thiên Ma Hoàng bị thương chạy về, phụ thân thừa cơ quan sát huyết dịch trên người hắn một chút."

"Lợi hại!"

Quân Thường Tiếu giơ ngón tay cái lên.

Nam tử tóc đỏ lại bao phủ mảnh vỡ rải rác bốn phía, sau khi phân tích thì giật mình nói: "Cực kỳ phù hợp với huyết dịch, là trái tim của Thiên Ma Hoàng thật!"

Chuyên gia giám định DNA!

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là máu và thịt nát đều là Thiên Ma Hoàng, vậy cũng có nghĩa là cái tên đó đã ợ ra rắm?

"Hẳn là chết rồi."

Nam tử tóc đỏ nói: "Trái tim cũng nát."

"Hơn nữa."

Hắn lại bổ sung: "Chuyện này cũng có thể giải thích tại sao linh hồn bản nguyên của phụ thân lại trở về."

Nghe phụ thân nói có lý như thế, đầu tiên Quân Thường Tiếu trầm mặc, sau đó ngậm xì gà, nhóm lửa, chầm chậm phun vòng khói ra, nói: "Vậy thì vũ trụ đã hòa bình?"

Thật, quá đột nhiên.

Vấn đề xuất hiện!

Ai giết Thiên Ma Hoàng?

Quân Thường Tiếu cũng không cho rằng cái tên đó sẽ tự sát.

Nam tử tóc đỏ tỉ mỉ quan sát chung quanh, nói: "Chỗ này hẳn là hiện trường xảy ra án mạng nhưng lại không có dấu vết đánh nhau."

"Nói cách khác!"

"Lúc đó Thiên Ma Hoàng không có đề phòng, đần độn u mê bị giết!"

"Mà rất có thể là người quen gây án!

Quân Thường Tiếu uốn cong xì gà, biến thành hình cái tẩu, coi như là cosplay đạo cụ của Holmes.

"Không sai."

Nam tử tóc đỏ đồng ý.

Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: "Nếu như tất cả giống như chúng ta đoán thì Thiên Ma Hoàng chết rất thảm, bị người mình đâm dao sau lưng."

"Đáng tiếc không được chết trong tay phụ tử chúng ta." Nam tử tóc đỏ hơi thất vọng.

"Đã không quan trọng."

Quân Thường Tiếu thì thở phào một hơi, nói: "Ít nhất, cái tên đó đã chết, nguy cơ của thượng tầng vũ trụ đã được giải trừ."

"Ừm."

Nam tử tóc đỏ nói: "Thời gian còn lại ta sẽ đền bù sai lầm của mình, cả đời làm bạn bên cạnh mẫu thân ngươi."

"Ta cũng có rất người cần ta bên cạnh." Quân Thường Tiếu nói.

Hắn phải ở bên cạnh nhiều người, như Hoa Mân Côi chỉ thiếu một cái hôn lễ, như các đệ tử mà hắn xem là trân bảo.

"Với thực lực của con." Nam tử tóc đỏ nói: "Hẳn là có thể bước vào vùng đất vĩnh sinh."

Tuy nhận nhau không bao lâu nhưng hắn đã hoàn toàn bị biểu hiện của Quân Thường Tiếu tin phục, chỉ cần không ngừng thăm dò võ đạo thì chắc chắn tương lai sẽ trở thành một truyền kỳ của thượng tầng vũ trụ.

Quân Thường Tiếu nói; "Ta chỉ muốn bình bình đạm đạm mà sống."

Hắn từng từ bỏ cơ hội đi vào vùng đất vĩnh sinh, cho nên với hắn thì tầng thứ càng cao hoàn toàn không có sức hấp dẫn, không bằng ở lại thượng tầng vũ trụ vui vẻ làm tông chủ, ở bên cạnh người thân và đệ tử, thuận tiện bồi dưỡng đời sau.

"Nhiệm vụ chính tuyến thì sao?" Hệ thống nói.

"Ai muốn làm thì làm, dù sao ông đây không làm." Quân Thường Tiếu ngửa đầu nhìn bầu trời, trầm giọng nói: "Mệt mỏi."

Từ khi xuyên qua, không phải phát triển tông môn thì cũng là vắt hết óc hoàn thành các loại nhiệm vụ, chuyện này khiến hắn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bây giờ tuy có nhiệm vụ chính tuyến nhưng không có quy định thời gian, cũng không có bom linh hồn, hắn quyết định nghỉ làm.

"Ai."

Hệ thống nói: "Quá không chịu trách nhiệm."

"Phụ thân."

Quân Thường Tiếu nói: "Chúng ta trở về đi."

"Thu lấy hệ hỏa nơi này đã." Nam tử tóc đỏ nhắc nhở.

"Được."

Quân Thường Tiếu cũng không khách khí, bắt đầu thu lấy dung nham bốn phía.

Vài ngày sau, thuộc tính hệ hỏa tinh thuần tồn tại trong Dong Nham Chi Uyên bị thu lấy không còn một mảnh, lúc này hai người mới lên đường trở về Vạn Cổ Giới.

Trên đường trở về Quân Thường Tiếu rất nhẹ nhõm, không chỉ bắt nguồn từ thực lực tăng lên mà còn vì không cần phải gánh lấy đại nghĩa, chân chính giải thoát, thậm chí linh hồn cũng giống như ngựa hoang được cởi trói, thỏa thích rong ruổi trong vũ trụ.

Chuyện xưa đến đây thì có thể chấm một dấu chấm tròn viên mãn rồi.

Nhưng mà!

Trong một vùng vũ trụ tăm tối khác, Ma khí ngập trời nhanh chóng hội tụ, cũng nhanh chóng bành trướng, tựa như đang thai nghén ra một sinh mệnh nào đó,

"Ầm ầm!"

Không bao lâu, Ma khí nổ tung!

Lăng Lệ từ trong đó đi ra, hai mắt âm lãnh lấp lóe.

"Nếu như ta có thể hoàn thành đại nghiệp của nghĩa phụ, đi vào vùng đất vĩnh sinh thì hẳn là có thể phục sinh Cẩn nhi!"


Bình Luận (0)
Comment