Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 2007 - Chương 2007. Là Kết Thúc Cũng Là Bắt Đầu

Chương 2007. Là Kết Thúc Cũng Là Bắt Đầu
Ở Tuyệt Vọng Thâm Uyên, Quân Thường Tiếu chọn xả thân thủ nghĩa.

Thật tình không biết, cao tầng và đệ tử của tông môn cũng gặp chuyện tương tự, cũng đều chọn xả thân thủ nghĩa.

Mức độ thống nhất ý nghĩ này khiến cho người ta không thể tin nổi, từ đó có thể thấy, Vạn Cổ Tông phát triển đến bây giờ mà vẫn trên dưới một lòng.

Nếu là trước đó, chắc chắn Quân Thường Tiếu sẽ cảm động.

Nhưng khi nhận được lực lượng của đệ tử tông môn, trong lòng chỉ có bi phẫn, bi vì bọn họ dùng cái chết để thành toàn cho mình, phẫn ở chỗ Thất Huyền Thánh Tôn để bọn hắn chọn cái chết!

Nhất là trong quá trình dung hợp năng lượng, dáng vẻ của mỗi một tên cao tầng, mỗi một tên đệ tử đều sẽ hiện lên trong thức hải, mỉm cười, vẫy tay rời đi.

Thực lực Quân Thường Tiếu đang không ngừng tăng lên, thống khổ phải chịu cũng tăng lên gấp bội, bởi vì trong lòng hắn, tình thân cực kỳ nặng.

Lục Thiên Thiên.

Lý Thanh Dương.

Tiêu Tội Kỷ.

Dạ Tinh Thần...

Từng người đệ tử xuất hiện trong thức hải, sau đó vẫy tay biến mất.

Đau đớn như tim bị kim đâm tàn phá thân thể và linh hồn của Quân Thường Tiếu, khiến hắn chỉ có thể ôm đầu rống to.

Hoa Mân Côi như một cọng cỏ sau cùng áp chết một con lạc đà, nàng là người cuối cùng xuất hiện trong thức hải, hai tay để sau lưng, mỉm cười ngọt ngào, giống như một cô bé hồn nhiên ngây thơ.

Có điều.

Có thể nhìn thấy trong mắt nàng có chút mất mác.

Có lẽ là vì không có bổ sung hôn lễ, không có khoác lên phượng quan hà bí đi.

"A a!"

Quân Thường Tiếu càng thống khổ thêm, càng tê tâm liệt phế thêm.

Sau khi dung hợp lực lượng của một trăm năm mươi ngàn đệ tử, thực lực của hắn tăng lên tới cấp cực kỳ khủng bố, còn khoa trương hơn cả Lăng Lệ thu lấy vị diện.

Không thể không nói.

Bật hack, khó mà giải thích được.

Nhưng, tuy giờ đã vô địch nhưng Quân Thường Tiếu cũng quan tâm, bởi vì từ đầu đến cuối hắn chỉ coi trọng tình thân.

Tình huống này khiến người ta nhớ tới câu nói đó, vô địch là tịch mịch cỡ nào.

Hắn.

Đã vô địch.

Nhưng những người hắn quan tâm nhất đã không còn.

"Ta cần vô địch! Để làm gì!" Quân Thường Tiếu vẫn ôm đầu, tê tâm liệt phế rống to, hai mắt dần dần hiện ra tơ máu, dần dần đỏ thắm, tư duy cũng trở nên cực kỳ táo bạo.

"Chết!"

"Phải chết!"

"Hưu."

Quân Thường Tiếu biến mất trong hư không, khí lãng bộc phát ra trong nháy mắt khiến tinh vực lõm vào.

Lực lượng này, đúng là vô địch!

. ..

Trở lại chuyện chính.

Trở lại khi Lăng Lệ chống được một quyền của Quân Thường Tiếu.

Hai người cách nhau mấy chục trượng, khi tức do hai người phóng ra trực tiếp nghiền ép không gian vũ trụ.

"Quân Thường Tiếu!" Lăng Lệ lạnh lẽo âm u nói: "Có phải cảm giác mất đi thân nhân, mất đi vị diện rất thoải mái không?"

"Có phải ngươi rất bất ngờ hay không, ta lại nắm giữ thôn phệ chi lực của Thiên Ma Hoàng, thậm chí tu vi còn vượt xa hắn!"

"Hừ!"

"Thiên Ma Hoàng chưa bao giờ xem ta là người, đến chết cũng không ngờ được ta sẽ trở tay đâm hắn một đao!"

Mới vừa rồi còn rất lưu loát, bây giờ lại đột nhiên nói nhiều.

Đó là vì Lăng Lệ cảm thấy mình đã vô địch, Quân Thường Tiếu đang đứng đối diện không thể uy hiếp được mình.

Đồng thời cũng muốn tìm người kể ra những tâm sự trong lòng, vẫn luôn kìm nén thì quá khó chịu.

Thế mà.

Quân Thường Tiếu vẫn trầm mặc.

Ánh mắt nhìn Lăng Lệ như đang nhìn một người chết.

"Khặc khặc khặc!"

Ngay lúc này, một tiếng cười cực kỳ âm u từ trong cơ thể Lăng Lệ vọng ra khiến cho vẻ mặt hắn cứng đờ.

"Con ta!"

"Ngươi cho rằng phụ thân chết thật sau?"

"Thiên Ma Hoàng!"

Lăng Lệ hoảng sợ nói: "Ngươi. . . Ngươi không chết?"

"A." Đột nhiên, hắn ôm đầu hét thảm, năng lượng tồn tại ở trong đan điền mất khống chế mà hiện ra, cũng dần dần hội tụ ra một thân thể cao lớn uy vũ.

Không sai.

Là Thiên Ma Hoàng!

Cái tên này vẫn còn sống!

"Phốc!" Năng lượng mất khống chế, từ trong cơ thể bay ra, Lăng Lệ không chỉ bị móc sạch thân thể mà còn không ức chế nổi, hộc máu.

"Con ta."

Thiên Ma Hoàng xoay người, cáo già mỉm cười, nói: "Nhờ có ngươi nên cha mới tránh được Quân Thường Tiếu truy sát."

"Ngươi. . ."

Sắc mặt Lăng Lệ trở nên dữ tợn.

Hắn đã đoán được, chắc chắn lúc trước cái tên này giả chết!

Sai.

Thiên Ma Hoàng chết thật.

Lúc đó Quân Thường Tiếu truy sát tới, hắn dự cảm được, vốn có thương tích trong người, tránh là tránh không thoát, trùng hợp con nuôi đến ám sát, dứt khoát tương kế tựu kế.

Lại nói Lăng Lệ.

Hắn giết Thiên Ma Hoàng, luyện hóa thi thể, kế thừa Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp.

Thật tình không biết, Thiên Ma Hoàng đã gửi một tia linh hồn bên trong tâm pháp từ trước.

Cái đồ chơi này giống như Trojan, lặng yên không một tiếng động ẩn núp trong thân thể, không ngừng thu lấy năng lượng tiến hành tự khôi phục.

Lăng Lệ không ngừng nuốt vị diện, thực lực nhanh chóng tăng lên, có thể nói là đang tiếp tế cho linh hồn còn sót lại, nói đơn giản hơn thì hắn càng mạnh thì Thiên Ma Hoàng khởi tử hồi sinh càng nhanh.

Nói trắng ra.

Cũng chỉ là một cái khôi lỗi.

Bây giờ Lăng Lệ thu lấy Vạn Cổ Giới, linh hồn của Thiên Ma Hoàng hoàn toàn chữa trị nên mới không chút do dự khởi động Trojan, chiếm tất cả lực lượng mà con trai thu hoạch được trong mấy tháng qua làm của mình.

Gừng càng già càng cay.

Không phục không được.

Đáng thương cho Lăng Lệ, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một công cụ, cho đến bây giờ mà vẫn không thoát khỏi vận mệnh.

Thiên Ma Hoàng đi tới, nhếch miệng cười nói: "Sáng tạo kỷ nguyên mới là tâm nguyện suốt đời của phụ thân, sao có thể để cho nghịch tử ngươi làm thay được?"

". . ."

Lăng Lệ nắm chặt hai tay, trong mắt tràn ngập không cam lòng.

Rõ ràng thành công ngay trước mắt, kết quả lão tặc này lại sống lại, còn cướp đi tất cả lực lượng của mình!

"Xuống địa ngục tìm người phụ nữ ngươi thương đi."

Thiên Ma Hoàng bóp cổ Lăng Lệ, ma khí cuồn cuộn bạo phát, quấn quanh, sau đó hóa thành hư vô kèm theo một tiếng kêu thống khổ.

Lăng Lệ.

Đứa con nuôi cuối cùng.

Chết.

"Ai."

Thiên Ma Hoàng lắc đầu, nói: "Đứa con này của ta vừa cảm nhận được cảm giác vô địch thì chết rồi, khá là đáng tiếc."

"Ngươi cũng giống vậy."

Rốt cục Quân Thường Tiếu lên tiếng.

Từ khi Thiên Ma Hoàng xuất hiện đến hai cha con đối thoại, cho đến khi Lăng Lệ tử vong, hắn như hóa thành người vô hình.

Nói thật, Quân Thường Tiếu hoàn toàn không thèm để ý là có chuyện gì giữa hai người đó, cũng không thèm để ý người nào chiếm hoặc đoạt xá người nào, bởi vì đều là người chết.

"Hô!"

Thiên Ma Hoàng ngẩng đầu hít sâu một hơi.

Năng lượng mạnh mẽ phun trào trong cơ thể, tràn ngập trong huyết dịch và trong kinh mạch.

"Cảm giác vô địch!" Trên mặt xuất hiện biểu cảm say mê và hưởng thụ.

"Hưu." Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu xuất hiện trước mặt, nắm tay phải đánh tới.

Tốc độ của một quyền này, quá chậm.

Đừng nói Thiên Ma Hoàng, cho dù là một Tầm Chân cảnh cũng có thể né được.

Thế mà.

Tuy tốc độ của quyền này rất chậm nhưng lực lượng bạo phát ra lại cực kỳ khủng bố, thậm chí hình thành không gian uy áp khó mà nhìn thấy được ở bốn phía.

Mới đầu Thiên Ma Hoàng cũng không thèm để ý, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười khinh thường, nhưng khi hắn cảm nhận được uy áp thì nụ cười nhất thời cứng đờ!

Thân thể của mình. . . Không thể động đậy!

"Không tốt!"

Thiên Ma Hoàng ra sức giãy dụa, kết quả càng giãy dụa thì càng bị khóa chặt!

"Đi chết đi."

Vào lúc này, Quân Thường Tiếu nói.

Ba chữ không này không có bất kỳ tình cảm gì, dường như đến từ Địa Ngục Thâm Uyên.

Cùng lúc đó, lực lượng hội tụ trong một quyền này không ngừng tăng lên, uy áp khủng bố trực tiếp kéo căng Thiên Ma Hoàng, cũng bày ra tư thái 'đứng im...chờ ngươi tới đánh'.

"Không thể nào!"

"Ta đã vô địch!"

"Tại sao lại bị trói buộc!"

Thiên Ma Hoàng không thể nào hiểu được, trên mặt lộ vẻ thẹn quá hoá giận, thế mà, khi tầm mắt lóe lên một cái, hắn mới phát hiện sau lưng Quân Thường Tiếu có vô số đệ tử Vạn Cổ Tông đang đứng, bọn họ nhìn có vẻ hư ảo nhưng đều làm động tác huy quyền.

Đã hiểu.

Một quyền này của Quân Thường Tiếu kèm theo lực lượng của toàn bộ tông môn, tuy cao tầng và đệ tử đã vẫn lạc nhưng bọn họ dùng một hình thái khác gia trì cho tông chủ, trợ giúp hắn diệt trừ đại ma đầu làm hại thượng tầng vũ trụ!

Đây là xả thân thủ nghĩa.

Là nghĩa của Vạn Cổ Tông.

"Vù vù!"

"Vù vù!"

Một quyền đại biểu cho kết thúc chậm rãi đánh tới, lực lượng mạnh mẽ gào thét bạo phát, dần dần chấn vỡ cái tinh hệ này, không ngừng lan tràn ra những khu vực khác.

Hủy thiên diệt địa, trời đất sụp đổ cũng không thể hình dung cảnh tượng rung động lúc này.

"Không. . ."

Thiên Ma Hoàng tuyệt vọng rống to.

Vừa mới đoạt được lực lượng của con nuôi, vừa mới trải nghiệm cảm giác vô địch, hắn không cam lòng như vậy...

"Ầm ầm."

Thời gian không cho phép Thiên Ma Hoàng suy nghĩ nhiều, bởi vì một quyền đại biểu cho lực lượng của toàn bộ tông môn của Quân Thường đã nện thẳng lên trên mặt hắn, đập nát da thịt, nện nát xương, đập nát thức hải linh hồn, đập nát ngũ tạng lục phủ và toàn bộ thân thể.

Cùng lúc đó, mấy cái tinh hệ trống rỗng không thể chịu đựng sức đánh mạnh mẽ này, đồng loạt vỡ nát.

Cái này.

Mới là vô địch!

Đến lúc này.

Trùm phản diện ở thượng tầng vũ trụ mới bị Quân Thường Tiếu dùng một quyền miểu sát.

Không có quá trình tranh đấu lộng lẫy, bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá xa.

Đáng thương cho Thiên Ma Hoàng, cho là mình vô địch, thật tình không biết trước mặt bật hack thì hắn vẫn không chịu nổi một kích.

...

"Vù vù!"

"Vù vù!"

Không gian vỡ nát, gió lạnh gào thét.

Đột nhiên, trong khu vực trống rỗng lộn xộn đột nhiên xuất hiện một vùng đất, trên đó có một gốc đại thụ che trời và một cái cửa đá đóng chặt.

Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Thụ lại không bị ăn sạch!

"Thực sự!"

Quân Thường Tiếu diệt Thiên Ma Hoàng, đáp xuống vùng đất đó, sau đó suy yếu quỳ xuống đất, cúi đầu bụm mặt, nước mắt từ trong kẽ tay rớt xuống bùn đất hơi khô cằn.

Không sai.

Hắn lại cứu vớt thế giới một lần nữa.

Lại hi sinh tông môn, hi sinh tất cả.

Cái giá quá lớn này khiến Quân Thường Tiếu không thể thừa nhận, khó mà chấp nhận được.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì hắn tình nguyện hi sinh mình để bảo toàn tông môn, bảo toàn vợ và người thật ruột thịt của mình.

"Bộp."

Một cánh tay khoác lên vai Quân Thường Tiếu, an ủi một tiếng: "Bớt đau buồn đi."

Đó là một người trên mặt có khắc chữ 'hệ', mặc áo choàng có khắc chữ 'thống'.

Không sai.

Đó là bản thể của cái hệ thống hay chửi bậy này.

Tạm thời xem nó là người đi, cũng là thân nhân duy nhất của Quân Thường Tiếu.

Toàn bộ trên dưới tông mông đều phụng hiến chính mình, chỉ để lại Cẩu Thặng và hệ thống, quả nhiên hai người bọn họ mới là chân ái, cùng nắm tay nhau đi đến cuối cùng.

"Không có."

Quân Thường Tiếu nói: "Toàn bộ không có. . ."

"Ai."

Hệ thống thở dài một hơi.

Làm bạn bên cạnh kí chủ nhiều năm như vậy, gặp được phiền phức, gặp được khó khăn, chỉ có lần này thê thảm nhất, không nhà, không đệ tử, thân nhân cũng không có.

Nếu tình tiết này ở phần đầu và phần giữa thì không khác gì kịch độc.

"Đinh! Chúc mừng kí chủ diệt trừ Thiên Ma Hoàng làm hại thượng tầng vũ trụ, phù hợp phạm trù xưng bá của nhiệm vụ chính tuyến, tiến độ hoàn thành 100%!"

"Đinh! Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành!"

Ngay lúc Quân Thường Tiếu uể oải nhất thì tiếng nhắc nhở không chút cảm xúc vang lên bên tai.

Trước kia, nó là thanh âm tuyệt vời nhất với Cẩu Thặng.

Bây giờ, cho dù khen thưởng cho hắn núi vàng núi bạc, cho dù cho hắn được vĩnh sinh thì hắn cũng không vui sướng chút nào, bởi vì giờ đã đứng trên đỉnh phong nhưng không còn thân nhân bên cạnh nữa.

"Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nhận được Vô Lượng Công Đức, cũng có thể cầu nguyện một lần!"

"Cầu nguyện?"

Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói.

Chưa đến một giây thì hắn đã bật thốt lên: "Nguyện vọng của ta là phục sinh tất cả mọi người trong Vạn Cổ Tông!"

"Xin lỗi."

Một tiếng nhắc nhở máy móc vang lên: "Không thể thực hiện."

"Mẹ!"

Quân Thường Tiếu gầm lên: "Không thể thực hiện thì cầu nguyện làm gì!"

"Kí chủ tỉnh táo." Hệ thống khuyên nhủ: "Có thể đối một cách cầu nguyện khác, ví dụ như phục sinh tất cả sinh linh và vị diện đã bị Lăng Lệ và Thiên Ma Hoàng nuốt."

"Có lý!"

Quân Thường Tiếu vội vàng nói lại theo lời nó.

"Đinh! Cầu nguyện thành công!"

Trong khoảnh khắc khi tiếng nhắc nhở vang lên, vũ trụ tinh không đã nát bấy đột nhiên lay động, sau đó dần dần phục hồi như cũ, vô số vị diện cũng bắt đầu xuất hiện.

"Ong ong!"

Cùng lúc đó, khu vực chỗ Quân Thường Tiếu cũng đang thay đổi, bùn đất dưới chân nhanh chóng mở rộng, cũng dần dần tạo thành một cái vị diện siêu lớn, hiển nhiên đó là Vạn Cổ Giới đã bị Lăng Lệ hủy diệt!

Các tộc quần, các thành trì, tất cả đều trở về hình dáng ban đầu.

Những sinh linh đã tử vong cũng xuất hiện, thậm chí bận rộn như thường ngày, hoàn toàn không biết mình chết đi sống lại.

Cảm giác giống như một cuộn phim tua ngược.

Quân Thường Tiếu mừng rỡ như điên, nhưng khi Vạn Cổ giới hoàn toàn phục hồi như cũ thì hắn lại đứng ngây ra như phỗng.

Bây giờ hắn đã không ở trước mặt Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Thụ đang đứng trước một đỉnh núi hơi có vẻ hoang phế, trước mặt là kiến trúc rách nát không chịu nổi và bảng hiệu rớt dưới đất, trên đó có khắc năm chữ 'Thiết Cốt Tranh Tranh Phái'!

"Chẳng lẽ. . ."

Hệ thống kinh hô: "Vạn Cổ Giới khôi phục nhưng thời gian cũng đảo ngược?"

"Phốc!"

Quân Thường Tiếu ức chế không nổi, phun ra một ngụm máu tươi.

Vốn nghĩ rằng đổi một cách khác thì có thể phục sinh đệ tử và người thân, kết quả vị diện và sinh linh bị Thiên Ma Hoàng hoặc Lăng Lệ nuốt phục hồi như cũ nhưng bọn họ lại không phục sinh, ngay cả tông môn cũng lùi lại đến dáng vẻ rách nát không chịu nổi năm đó!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Quân Thường Tiếu không khống chế nổi tâm tình của mình, dù bây giờ hắn cực kỳ suy yếu, dù cảnh giới hoàn toàn không có nhưng vẫn còn sức chèo chống, bóp cổ hệ thống, gầm lên.

Trước kia đều là tự ngược.

Bây giờ bản thể của hệ thống xuất hiện, rốt cục có thể bóp cho đã ghiền!

"Có thể là do đệ tử trong tông môn không phải bị Lăng Lệ giết chết mà là chủ động hiến tế sinh mệnh cho kí chủ. . ." Hệ thống khó khăn nói.

"A a!"

"Ta muốn giết ngươi!"

Quân Thường Tiếu tức điên.

Uổng phí hết một cơ hội cầu nguyện!

"Đến đi!"

Hệ thống nói: "Có thể phát tiết lửa giận trong lòng, ta nguyện bị kí chủ giết chết!"

"Phi! Nôn! $!@#$@#%#$@$@!" Quân Thường Tiếu bởi vì quá yết ớt nên chỉ đành bất lực phun nước bọt để tỏ vẻ mình rất tức giận.

Nửa canh giờ sau.

Nằm trên đất như một bãi bùn nhão.

"Đứa nhỏ."

Vào lúc này, Vương Đại Nương xuất hiện trong tầm mắt, bưng bát mì trong tay nói: "Đói hả?"

"Ô ô ô!"

Quân Thường Tiếu khóc lên như một đứa bé.

. ..

Mấy ngày sau.

Quân Thường Tiếu có sức lực, nhưng cảnh giới vẫn không có khôi phục, sau đó hắn dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài Thiết Cốt Tranh Tranh phái.

Tuy đệ tử và người thân không có phục sinh, nhưng cái tông môn này vẫn còn, cho nên hắn định dùng quãng đời còn lại để thủ hộ nó.

Nhưng mà.

Mỗi lần nhớ tới bọn họ, nhớ tới quá khứ thì trong lòng vẫn thấy rất mất mác.

Nhất là mỗi chiều hoàng hôn thì đều có thể nhìn thấy Quân Thường Tiếu ngồi một mình trước sơn môn Thiết Cốt Tranh Tranh phái, bóng lưng cô độc kéo dài vô hạn.

"Ai."

Hệ thống cảm thán: "Anh hùng đã được định trước là sẽ cô độc."

Một năm.

Hai năm.

Thời gian dần dần xói mòn.

Quân Thường Tiếu như một lão giả đã xem nhẹ sinh tử, một mình ở trong Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, lôi thôi lếch thếch, mặt mũi tràn đầy tang thương, râu ria xồm xoàm.

Có một ngày.

Hắn ngồi trước sơn môn như như thường ngày, nghe thấy tiếng bước chân thì cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Vương Đại Nương, ta không đói bụng."

"Tông chủ."

"Là ta."

Nghe thấy giọng nói này, Quân Thường Tiếu như bị sét đánh, sau đó khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Thiên Thiên mặt một bộ áo trắng đứng trước mặt mình, tuy khí tức vẫn băng lãnh như cũ nhưng trên môi lại nở nụ cười ấm áp.

"Ngươi. . ."

Vừa mới mở miệng, Lý Thanh Dương dọc theo bậc thang đi tới.

Tiêu Tội Kỷ, Tô Tiểu Mạt, Lý Phi, Dạ Tinh Thần, Hà Vô Địch và các đệ tử lần lượt đi vào, bọn họ đứng trước sơn môn, cùng cười với tông chủ.

Là mơ sao?

Quân Thường Tiếu vô thức nhéo mặt mình.

Đau!

Không phải nằm mơ!

"Lão ca."

Cao tầng của tông môn do Cố Triều Tịch dẫn đầu cũng tới, vò đầu nói: "Sao tông môn lại rách nát như vậy."

"Vấn đề không lớn."

Lý Thanh Dương lấy bản vẽ ra, nói: "Ta và Bội Kỳ có thể cải tạo lại một lần nữa."

"Vậy còn chờ gì!" Tô Tiểu Mạt hô lớn: "Mau làm thôi!"

Kết quả là.

Cao tầng và đệ tử bắt đầu xây dựng lại tông môn, các loại tài liệu kiến trúc không ngừng được đưa lên trên núi.

Quân Thường Tiếu ngồi trên tảng đá ngoài sơn môn, nhìn bọn họ bận bịu túi bụi, nhất thời cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng, nghĩ thầm trong lòng: "Nếu như là mộng thì cứ tiếp tục đi."

"Này."

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.

Quân Thường Tiếu vô thức quay đầu thì thấy Hoa Mân Côi đứng trước mặt mình, cười nói: "Đợi tông môn khôi phục lại huy hoàng thì nhất định phải bổ sung hôn lễ."

"Không thành vấn đề!"

Cẩu Thặng sảng khoái nói.

"Tông chủ!" Ngay lúc này, Tô Tiểu Mạt đứng trước cổng chính vừa xây dựng xong, nói: "Có đổi bảng hiệu hay không!"

"Đổi!"

Quân Thường Tiếu nhảy xuống, tự mình lấy bảng hiệu 'Thiết Cốt Tranh Tranh Phái' xuống, lại treo một tấm bảng hiệu có khắc 'Vạn Cổ Tối Cường Tông' lên.

"Tới tới tới!"

"Chụp ảnh chung! Lưu niệm!"

Trên diễn võ trường vừa xây dựng xong, Quân Thường Tiếu giơ Nan Thu Chi Đao dài bốn mươi mét, ngọn đao có treo một cái máy chụp hình, hắn và cao tầng với đệ tử vây quanh ở bốn phía cùng bay ra tư thế Tiễn Đao Thủ, mỉm cười rực rỡ.

"Một, hai, ba!"

"Cà tím!"

. ..

Ống kính chậm rãi di chuyển ra phía sau, cuối cùng dừng ở bảng hiệu 'Vạn Cổ Tối Cường Tông'.

Là kết thúc.

Cũng là bắt đầu.


Bình Luận (0)
Comment