Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 287 - Chương 288: Song Ấn, Đỡ Được!

Chương 288: Song ấn, đỡ được! Chương 288: Song ấn, đỡ được!



"Đại Tụ Linh Ấn!"

"Đây chính là võ học cực phẩm hiếm có của Thánh Tuyền Tông nha!"

"Không ngờ một đệ tử lại thi triển được!"

Ngay lúc Khanh Lâm Phong ngưng tụ ra chưởng ấn to lớn hùng hậu, võ giả thế lực khắp nơi bỗng khiếp sợ la lên.

Lông mày Kim trưởng lão thoáng giãn ra, trên mặt rốt cuộc xuất hiện nụ cười hiếm hoi.

Đệ tử thân truyền thi triển chiêu thức át chủ bài, cuộc tranh tài đã kết thúc.

Rốt cuộc Thánh Tuyền tông cũng giành được một trận thắng, dẫu có hơi muộn, nhưng chí ít đệ tử đứng đầu vẫn giúp lấy lại mặt mũi!

Vù vù ——————

Đại Tụ Linh Ấn đè xuống, mang theo khí thế nặng nề, sức nặng ít ra phải 15 vạn cân trở lên, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, khiến cho trang phục và đầu tóc đám võ giả đứng gần xem chiến bay tán loạn.

Bọn họ ai nấy đều nín thở khiếp sợ.

Dưới thế công dày đặc, lại có thể thoát thân, còn thi triển chưởng ấn hung mãnh, đệ tử thân truyền của Thánh Tuyền tông thật sự rất mạnh!

Vương Đông Lâm biểu lộ ánh mắt nghiêm trọng, nói:

"Tên đệ tử này thi triển ra Đại Tu Linh Ấn bộc phát lực lượng, đã có thể sánh với Võ Tông ngũ phẩm hạ đẳng rồi."

"Tình thế ngàn cân treo sợi tóc."

Mã Vân Đằng nói.

Khanh Lâm Phong ngưng tụ ra chưởng ấn hung mãnh như thế, võ giả thế lực khắp nơi xem náo nhiệt đều cho rằng Tiêu Tội Kỷ đã gặp vận rủi!

Có lẽ trận chiến này cũng sắp kết thúc.

Nhưng Quân Thường Tiếu lại không nghĩ vậy, hắn không chút lo lắng cho đệ tử mình.

"Bịch!"

Tiêu Tội Kỷ giẫm mạnh chân xuống đất, cơ bắp căng phồng, song chưởng vung lên nghênh đón, dáng như đang đỡ bầu trời.

Đó chính là, trực diện ngạnh kháng!

"Ngu ngốc!"

"Chưởng ấn mạnh mẽ như vậy, chỉ bằng thân thể có thể chịu đựng được sao?"

"Hắn không sợ bị đè tan xương nát thịt?"

Võ giả thế lực khắp nơi lắc đầu liên tục.

Nếu hắn mạnh hơn Khanh Lâm Phong, lấy thân thể chống đỡ sẽ không có vấn đề gì, nhưng đẳng cấp thua kém một bậc, lại đi đỡ lấy chưởng ấn nặng 15 vạn cân, chắc chắn chỉ rước lấy nhục mà thôi!

"Quá hồ đồ!"

Mộ Dung Hân cau mày nói.

Cho dù Tiêu Tội Kỷ có thể đỡ được Đại Tụ Linh Ấn, nhất định cũng sẽ trọng thương, khi đó còn có thể làm thế nào chiến tiếp?

Lựa chọn sáng suốt nhất chính là tránh ra, tiếp tục tiêu hao cùng đối thủ, như vậy mới có thể thủ thắng.

Khi sức mạnh hai bên tương đồng, tiêu hao chiến là lựa chọn chính xác, ương ngạnh đón đỡ lấy ngón bài tẩy của đối phương, tuyệt đối là việc làm của mãng phu!

Vị sư tỷ kia lạnh nhạt nói:

"Với phương thức chiến đấu như vậy, hắn sớm muộn gì cũng sẽ chết rất thảm, chẳng trách sư muội lại muốn giải trừ hôn ước."

Vù vù ————

Đại Tụ Linh Ấn ầm ầm giáng xuống, sân luyện võ tối dần, bên dưới là Tiêu Tội Kỷ đang nâng chưởng đón đỡ, tạo cho người ta có cảm giác thật nhỏ bé!

Đến đây, đến đây nào!

Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ dần trở nên sắc bén, cơ bắp căng phồng, mỗi thớ thịt đều như thể trải qua muôn lần rèn giũa!

Đáng tiếc, vì hắn mặc đồng phục môn phái, đám võ giả không thấy được, cho dù có thấy cũng sẽ không để ý, bởi tinh lực bọn hắn đều đang đặt phía trên chưởng ấn kia!

Uỳnh ——————

Đại Tụ Linh ấn đè mạnh xuống, khi vừa chạm vào bàn tay của Tiêu Tội Kỷ, gió lốc tức thì nổi lên cuồn cuộn.

Đám võ giả đứng gần sân luyện võ rối rít lùi về sau mấy bước, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.

"Rắc rắc rắc!"

Lớp đá trên sân luyện võ bị chấn vỡ không ít!

Khóe miệng mọi người co giật.

Mới chỉ là luồng khí do linh lực tạo nên đã có thể ép vỡ lớp đá, lực lượng bộc phát của một Võ Sư quả thật khủng bố!

Thế nhưng.

Khi cường giả các thế lực ổn định lại thân hình, kháng cự cuồng phong cuồn cuộn, đưa mắt nhìn về phía khu vực giao chiến, vẻ mặt chợt cứng đờ.

Hai tay Tiêu Tội Kỷ nâng lấy Đại Tụ Linh Ấn, tuy lớp đá dưới chân hắn đã vỡ nát từng mảng, nhưng thân hình vẫn đứng thẳng tắp.

Vậy mà hắn đỡ được!

"Sao lại có thể..."

Trong mắt vị sư tỷ lộ vẻ khó tin, mà Mộ Dung Hân đứng cạnh cũng kinh ngạc mười phần.

Nàng cũng nghĩ Tiêu Tội Kỷ sẽ có thể đỡ được, nhưng không nghĩ hắn sẽ đỡ một cách nhẹ nhàng đến vậy!

Võ giả thế lực khắp nơi cũng ngây người.

Đó là chưởng ấn có sức nặng 15 vạn cân, vậy mà đỡ xong cả người hắn lại không hề khụy xuống, đủ để thấy nhục thân mạnh biết dường nào!

Mọi người ai nấy khiếp sợ, còn Quân Thường Tiếu và đệ tử Thiết Cốt Phái lại mỉm cười.

Sức mạnh của Khanh Lâm Phong tuy không tệ, nhưng Tiêu Tội Kỷ tôi luyện dưới trọng lực trong tháp rèn luyện cả ngày.

Muốn trấn áp hắn?

Ngươi còn non và xanh lắm!

"Soạt!"

Khanh Lâm Phong đáp thân xuống đất, duy trì cường độ đè xuống của chưởng ấn, trong lòng dấy lên nỗi khiếp sợ.

Chưởng lực này của mình đã có thể so với Võ Tông ngũ phẩm hạ đẳng, không ngờ đối phương có thể đón đỡ một cách bình thản như vậy, thật không thể tin nổi!

"Soạt!"

Hắn lại phóng lên không trung, thi triển ra kết ấn, ngưng tụ Đại Tụ Linh Ấn thứ hai, tiếp tục đè xuống!

"Chưởng thứ hai!"

"Tên này cũng quá trâu bò!"

Mọi người khiếp sợ la lên.

Đệ tử thân truyền của Thánh Tuyền Tông, lại có thể ngưng tụ một lần nữa võ học át chủ bài cường đại như vậy, khiến võ giả thế lực khắp nơi không khỏi rùng mình.

Đã kết thúc!

Kim trưởng lão quả quyết trong lòng!

Lão không tin một Võ Sư ngũ phẩm có thể cứng cỏi chống đỡ hai tầng Đại Tụ Linh Ấn có tổng sức nặng 30 vạn cân!

Mộ Dung Hân cau mày nói:

"Hiện tại rút lui vẫn còn kịp!"

"A!"

Tiêu Tội Kỷ quát to một tiếng, đồng phục môn phái trên người tức khắc bị võ nát, lộ ra cơ bắp cường tráng.

Đừng hỏi tại sao quần áo hắn không bị xé rách, vì như vậy sẽ rất khiếm nhã.

Uỳnh —————

Đại Tụ Linh Ấn thứ hai hung mãnh đè lên chưởng trước, mười lăm vạn cân dung hợp vào trong đó, tức thì tạo thành thế Thái Sơn áp đỉnh!

"Rắc rắc rắc!"

Linh lực và lực lượng hòa lẫn vào nhau, tạo ra sức ép kinh khủng, chấn vỡ vô số lớp đá trên sân luyện võ, thổi tung đất bụi cùng đá vụn.

Không ai thấy rõ tình huống nơi giao chiến.

Nhưng ai nấy đều cho rằng, bị hai chưởng ấy giáng xuống, đệ tử Thiết Cốt Phái khẳng định đã bị đè bẹp!

Sắc mặt cường giả các thế lực lại trông rất nghiêm trọng.

Sau khi chưởng ấn giáng xuống, bọn họ đã thấy rõ cơ bắp tráng kiện được phơi bày của Tiêu Tội Kỷ, nó cho người ta một cảm giác tựa như tường đồng vách sắt!

Có lẽ... vẫn có thể đỡ được!

Quả nhiên.

Khi khói bụi tan đi, mọi thứ trở nên rõ ràng.

Tiêu Tội Kỹ vẫn ở đó, tấm lưng kiên trì thẳng tắp, hai tay đỡ lấy hai Đại Tụ Linh Ấn đang chồng lên nhau!

"..."

Toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng.

Kim trưởng lão và đa số võ giả ngây ngẩn hết cả người!

"Vù!"

Ngay vào lúc này, hai tay Tiêu Tội Kỷ bỗng chìm xuống, lưng cũng dần dần còng xuống.

"Há há, hắn chống hết nổi rồi kìa, hắn sắp bị đè bẹp rồi!"

Môn chủ Trường Đao môn lớn tiếng cười to.

Đám người Tần Hạo Nhiên cũng vui vẻ cười tươi.

Mặc dù biểu hiện của Tiêu Tội Kỹ khiến cho bọn hắn rất khiếp sợ, nhưng trước mặt Khanh Lâm Phong, hắn vẫn bị trấn áp, vẫn thất bại mà thôi!

Kim trưởng lão cũng bắt đầu nở nụ cười.

Thế nhưng, miệng vừa nở, chợt cứng ngắc.

"A!"

Sau khi còng lưng xuống một mức độ, cơ bắp lộ gõ gân xanh, Tiêu Tội Kỷ bỗng gầm lên đứng dậy.

"Soạt!"

Trong khoảnh khắc, thân thể hắn lần nữa đứng thẳng lên, dùng sức mạnh bộc phát hất bay Đại Tụ Linh Ấn đang đè trên hai tay!

Tròng mắt mọi người gần như lồi hết cả ra!

Hóa ra, tên này còng lưng xuống không phải vì chống đỡ không nổi, thay vào đó là muốn lựa thế để đẩy hai đại chưởng ấn đi!

Mặt đám người Tần Hạo Nhiên như bị một lực lượng vô hình nào đó tát cho choáng váng!

Suy cho cùng, mỗi lần thấy Tiêu Tội Kỷ sắp "không được", bọn họ sẽ ra sức cười nhạo, bộ dạng đó quả thực hết sức buồn cười.

"Soạt!"

Khi chưởng ấn bị đẩy đi, vừa vặn cũng là lúc Khanh Lâm Phong đáp xuống, sắc mặt hắn đã trắng bệch.

Liên tục thi triển hai chiêu Đại Tụ Linh Ấn, tuy khí thế bừng bừng, nhưng đồng thời cũng tiêu hao không ít thể lực và linh lực của hắn!

"Cơ hội tốt."

Quân Thường Tiếu nói.

Bình Luận (0)
Comment