Chương 324. Độc hành tiến vào Vạn Thú sơn mạch!
Quận Hoa Dương có một dãy sơn mạch liên miên mấy trăm dặm tên là Vạn Thú sơn mạch, được người đời xưng là thiên đường của hung thú, nấm mồ của nhân loại.
Chỉ từ cái tên đã có thể thấy, nơi này khẳng định hung thú nhiều vô số kể.
Chính vì quá nhiều hung thú, nhân loại không dám bước đặt chân tới, khu vực trong có phong phú khoáng thạch, dược liệu, đây là một cái bảo địa* chân chính.
(*nơi có nhiều vật quý)
Ngàn năm trước.
Một tên thiếu niên vô tình xâm nhập Vạn Thú sơn mạch, không những không chết dưới miệng của hung thú, còn thu hoạch được Vạn Niên Linh Chi hiếm thấy trên đời!
Mặc dù bất chấp nguy hiểm ăn dược thảo, kết quả là bổ quá mà nổ chết, bất quá điều này nói với người đời là, cái vùng đất nguy hiểm này rất nhiều thiên tài địa bảo*!
Chính vì thế, quận Hoa Dương trở thành tâm điểm thám hiểm.
Mỗi ngày mỗi giờ, có rất nhiều thế lực và không ít tán tu tiến vào thám hiểm Vạn Thú sơn mạch.
Sơn mạch cửa vào chỉ có một điểm.
Lâu dần, có khá nhiều võ giả hội tụ thành một cái trạm dừng, về sau chậm rãi phát triển thành thôn trấn, lấy tên là Phú Lai Trấn.
Vì cái gì gọi Phú Lai Trấn?
Ngụ ý đơn giản là võ giả đi vào trong sơn mạch, sau khi trở ra có thể giàu có phát đạt.
Chỉ đáng tiếc, đời không như là mơ.
Võ giả tiến vào Vạn Thú sơn mạch hàng năm có thể lên đến ngàn vạn người, đừng nói là giàu có trở về, người không thu hoạch được gì trở về cũng chỉ tới hai ba thành mà thôi.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Bao nhiêu người còn chưa cầu tới phú quý, ngược lại biến thành thức ăn trong miệng hung thú.
Cho dù có là vậy, cũng không cách nào ngăn cản võ giả tiến vào thám hiểm.
Bởi vì cách một đoạn thời gian, có một ít người gặp nạn lớn không chết, đồng thời tìm thấy thiên tài địa bảo.
Như vậy cũng rất tốt, mọi thứ có thể liên tưởng như trò chơi phó bản, mặc dù chơi rất dễ, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người chơi chiến đấu không biết mệt, chỉ để nâng cấp trang bị.
Bất quá.
Chết trong trò chơi còn có thể hồi sinh.
Nhưng trong cái thế giới tàn khốc này, một khi chết là hết.
Trước cửa Phú Lai Trấn.
Quân Thường Tiếu mặc một bộ áo trắng đi tới, nhìn thấy trên đường phố có không ít võ giả vũ trang tận răng, thầm nói:
"Có vẻ như rất náo nhiệt nha."
Trước tiên hắn tìm một khách sạn để nghỉ chân, sau đó đi dạo chơi trên đường lớn, nắm bắt tin tức có liên với Vạn Thú sơn mạch từ người đi đường.
Hiện tại, Quân Thường Tiếu đã là Võ Tông Cảnh, có thể coi như cường giả số một số hai bên trong quận hạ đẳng.
Bất quá có thể nắm hiểu rõ hơn về vùng đất nguy hiểm, đương nhiên chỉ có trăm lợi vô hại.
Sau khi trải qua một phen nghe ngóng.
Quân Thường Tiếu biết cần phải có một cái bản đồ trước khi tiến vào Vạn Thú sơn mạch, cho nên ngay lập tức tiến đến cửa hàng vật dụng mua một cái.
Bản đồ không quá lớn, nhưng chi tiết rất rõ ràng, cũng đánh dấu chia cả sơn mạch thành mấy cái khu vực có màu sắc khác nhau, màu sắc càng đậm, chứng tỏ nơi đó càng nguy hiểm.
Đương nhiên.
Còn có rất nhiều khu vực chưa khám phá.
Chủ cửa hàng vật dụng thấy hắn có hơi lạ mắt, thiện ý nhắc nhở một câu:
"Thằng oắt, nếu như ngươi không có đoàn đội mạnh mẽ, ngàn vạn lần đừng độc thân đi vào khu vực chưa khám phá, nếu không đừng trách thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào."
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Quân Thường Tiếu trả phòng xong, dọc theo đường chính hướng thẳng đến lối vào Vạn Thú sơn mạch.
Hắn không chỉ chuẩn bị bản đồ, mà còn có không ít lương khô, cùng với đó là mấy chục cái không gian giới chỉ, thuận tiện cho việc tìm kiếm thức ăn cung cấp Tiểu Long Long.
"Há há."
"Trên vai tiểu từ này có phải là thằn lằn không?"
"Theo ta thấy, có vẻ giống một con rắn hơn."
Võ giả trên đường nhìn thấy Tiểu Long Long nằm sấp trên vai Quân Thường Tiếu, lần lượt thấp giọng bàn tán, lời nói đầy ý chế giễu.
Trên Tinh Vẫn đại lục, muốn được mọi người tỏ lòng tôn kính, vậy mời sở hữu một con hung thú mạnh mẽ, mang theo động vật không có tính nguy hiểm, chỉ đáng làm trò cười cho người khác.
"Rítt!"
Tiểu Long Long nghe được lời chế giễu từ mọi người, ánh mắt nó lóe lên sự tức giận.
Quân Thường Tiếu sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, an ủi nói:
"Đừng chấp nhặt với lũ phàm phu tục tử."
Mục đích đến Vạn Thú sơn mạch, chính là tìm kiếm các loại tài nguyên võ đạo.
Bằng không, hắn khẳng định cho Tiểu Long Long phun ra ngọn lửa nóng rực, hung hăng đánh mặt bọn hắn.
Rất nhanh.
Quân Thường Tiếu đi đến lối vào sơn mạch.
Giờ phút này, nơi đây đã hội tụ mấy trăm tên võ giả, rất nhiều người giơ cao bảng hiệu, trên đó viết đủ các loại khẩu hiệu chiêu mộ thành viên.
"Tổ đội tiến vào khu vực số ba, bốn người thiếu một, chiêu mộ cường lực tiên phong!"
"Tổ đội tiến vào khu vực số sáu, tám người thiếu hai, chiêu mộ một tên chống chịu, một tên am hiêu chữa trị!"
"Đến đây, chiêu mộ người cũ gia nhập, không tiến vào khu vực nguy hiểm!"
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng một cái, nói:
"Thấy thế nào, vì cái gì có chút giống với phó bẩn võng du quá vậy..."
Nếu như không phải hắn có chính sự cần phải làm, rất có thể cũng giơ cao một cái bảng hiệu, phía trên đó viết là —— tài xế tiến vào tham quan Vạn Thú sơn mạch, một vị trí giá mười vạn lượng, người đầy xe đi!
"Há!"
Ngay lúc này, một tên thiếu niên có thân hình không cao đi tới, nhếch miệng cười nói:
"Bằng hữu (Anh bạn), ngươi đã có đội ngũ chưa, có muốn tiến vào khu vực số bốn với ca ca hay không?"
"Không có hứng thú."
Quân Thường Tiếu từ chối nói.
Thiếu niên vẫn chưa từ bỏ, thấp giọng nói:
"Bằng hữu, thật không giấu giếm gì, ta phát hiện một chỗ rất không tệ ở khu vực số bốn, có hứng thú thì thử đánh cược một lần."
Quân Thường Tiếu không có trả lời, cũng không tiếp tục để ý đến đối phương.
Thiếu niên bĩu môi nói:
"Nói đến vậy mà vẫn không động lòng, xem ra là một tên tân thủ, thật không cái gì gọi là lòng can đảm mà."
Quân Thường Tiếu tiếp tục thẳng hướng đi lối vào.
Trong lúc đó, có rất nhiều võ giả ngỏ lời chiêu mộ, cũng có rất nhiều cô nàng xinh đẹp thử sức, kết quả đều bị hắn từ chối.
Tổ đội tuy là có phần an toàn hơn.
Bất quá ở trong mắt của Quân Thường Tiếu, đi chung với đám người này, chẳng khác nào mang theo từng mấy cục tạ.
"Các vị."
Một tên năm tử đứng đầu ở cửa vào, nói:
"Chúng ta lên đường thôi!"
Nói xong, hắn dẫn đầu cất bước đi vào.
Sau lưng hắn là tám chín tên đồng đội được chiêu mộ đi theo phía sau.
Bọn họ biết chuyến đi này vô cùng hung hiểm, nhưng vì tài nguyên võ đạo, sớm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Quân Thường Tiếu không có dừng lại, sải bước tiến vào.
"Ối vãi!"
"Tên kia đi vào một mình luôn á?"
"Tên này có dũng khí to lớn đến mức nào, thế mà dám một mình tiến vào Vạn Thú sơn mạch!"
"Chắc không phải là cao thủ đâu nhỉ?"
"Từ hơi ta có thể thấy, cũng không hẳn là cao thủ nha."
"Còn phải nói, khẳng định là một tên trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, muốn chơi trò cảm giác mạnh đây mà."
"Hung thú bên trong Vạn Thú sơn mạch thích nhất là tấn công võ giả lạc đàn, tên này đi vào một thân lẻ loi, chỉ cần hơi xâm nhập vào trong khẳng định chết không chỗ chôn."
Quân Thường Tiếu biến mất dưới tầm mắt của mọi người, võ giả bên ngoài liên tục nghị luận với nhau.
Những người trước đó ngỏ lời chiêu mộ, rốt cuộc hiểu lý do vì sao đối phương từ chối mình, hóa ra là một tên ngốc muốn một mình xâm nhập Vạn Thú sơn mạch!
Vạn Thú sơn mạch không giống với Tử Vong Cốc, không có thung lũng lẫn vách núi cheo leo, tất cả đều là rừng cây to lớn che trời, từng nhánh cây thô ráp lan rộng, che lấp ánh mặt trời bên trên, khiến cho bên dưới có phần hơi ẩm ướt.
Quân Thường Tiếu vừa tiến vào liền phát hiện có một tổ đội phía trước, bọn họ đã làm tốt công tác đề phòng, tùy thời đối mặt với biến cố bất chợt ập tới.
Thực lực không quá cao, cẩn thận một chút cũng đúng.
Đối với Võ Tông siêu đẳng như Quân chưởng môn của chúng ta, chẳng có chút gì gọi là e ngại, trực tiếp dựa theo bản đồ cất bước, hướng thẳng đến khu vực nguy hiểm.
"Tiểu huynh đệ."
Người cầm đầu tổ đội hô lên:
"Ngươi chỉ có một mình sao?"
"Không sai."
Quân Thường Tiếu nói.
Mấy tên còn lại khẽ giật mình, chợt lẩm bẩm trong miệng, tên này vậy mà một mình xâm nhập, chẳng lẽ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?
Người cầm đầu thiện ý nhắc nhở:
"Tiểu huynh đệ, hung thú trong Vạn Thú sơn mạch rất thích đánh lén người lạc đàn, ngươi một mình xâm nhập có chút nguy hiểm, chi bằng gia nhập vào tổ đội chúng ta đi."
"Tần ca."
Tên nam tử bên cạnh liếc Quân Thường Tiếu một chút, có chút bất mãn nói:
"Chúng ta chuẩn bị đi vào khu vực số sáu, dẫn theo một cục đá cũng không phải chuyện hay."
"Đúng vậy đó."
Tên mập phía sau cau mày nói:
"Lão đại, chuyến đi này hung hiểm vô cùng, chúng ta không thể tùy tiện dẫn theo người theo."
Cục tạ?
Tùy tiện dẫn người theo?
Đây rõ ràng là đang khinh thường.
Quân Thường Tiếu cũng lười để ý, nói:
"Ta thích rèn luyện độc lập, không có hứng thú tổ đội."
Nói xong, hắn cất bước tiếp tục tiến lên.
"Hừ."
Tên nam tử kia khinh thường nói:
"Thật sự một tên chết tiệt thích phách lối."
Người cầm đầu lắc lắc đầu nói: "Đi thôi."
"Xoát!"
Ngay lúc này, một con hung thú thuộc loài báo từ trên cây xông tới, hung hăng vồ về hướng Quân Thường Tiếu.
"Cẩn thận!"
Người cầm đầu hoảng sợ nói.
Uỳnh!
Lời vừa dứt, một quyền thô bạo tung ra.
Quân Thường Tiếu tung ra một quyền đánh vào trán con báo đang tiếp cận, đấm cả óc văng ra ngoài, sau đó cả người nó nằm liệt ở trên mặt đất.
"Chuyện này..."
Người cầm đầu và mấy tên thành viên còn lại, từng người trợn mắt há hốc mồm.