Chương 353. Thành Chính Dương, cao thủ như mây!
Tám tòa thành quận Thanh Dương đã mở tiệm thức ăn gia súc Thiết Cốt, phụ trách quản lý đều là thành viên Tế Vũ Đường.
Về mặt giá cả, bởi vì vừa khai trương cần phải nhanh chóng mở rộng thị trường, cho nên Quân Thường Tiếu định giá thống nhất một viên thức ăn dạng đan là 500 lượng.
Đây đối với võ giả bình thường có chút đắt, nhưng đối với gia tộc có chuồng ngựa, vẫn là con số có thể tiếp nhận.
Đương nhiên.
Bọn hắn mới chỉ nhìn thấy hiệu quả của vài ngày.
Đợi 10 ngày một tuần trôi qua, bọn hắn mới hiểu được sâu sắc 500 lượng/1 viên thức ăn dạng đan rất đáng đồng tiền bát gạo!
Sau khi xây dựng sản nghiệp, Quân Thường Tiếu bắt đầu suy tính làm thế nào để làm sản xuất quy mô lớn.
Sung Cơ Thảo không còn là vấn đề, chủ yếu vẫn là thịt.
Dù sao một viên sơ cấp thú đan cũng cần 1 cân thịt làm nguyên liệu.
“Chưởng môn.”
Dạ Tinh Thần đến gặp nói:
“Ta muốn đi dã ngoại rèn luyện.”
Tu luyện và tôi luyện mãi ở môn phái, chung quy chỉ có thể nâng cao tu vi và thân thể, không thể nâng cao khả năng thực chiến.
“Bao lâu?”
“Khoảng một tháng.”
“Được.”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Nhưng trước khi đi, mang nhiều không gian chỉ giới nhiều một chút.”
Dạ Tinh Thần không hiểu nói:
“Để làm gì?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Mang mấy vạn cân thịt thú trở về.”
“...”
Khóe miệng Dạ Tinh Thần run rẩy.
Hắn cho rằng chưởng môn bảo mình mang nhiều tinh hạch về, không ngờ muốn mang nhiều thịt về.
Dạ Tinh Thần xin xuất ngoại rèn luyện đã cho Quân Thường Tiếu gợi ý, thầm nói:
“Những đệ tử khác cũng không thể mãi cắm đầu vào tu luyện được, xuất ngoại để rèn luyện nhất định không thể thiếu.”
Thế là.
Hắn gọi đám người Tiêu Tội Kỷ đến, lệnh cho bọn họ tùy ý xuất ngoại rèn luyện, trọng điểm nhất định vẫn là phải mang nhiều thịt về!
Hôm sau.
Ngoại trừ Lý Thanh Dương và Lục Thiên Thiên, tất cả đệ tử nội môn đều xuất phát đi rèn luyện dã ngoại, mỗi người đều trang bị không ít không gian chỉ giới.
Vì đề bọn họ có thể chứa nhiều thịt thú, Quân Thường Tiếu còn đưa không ít ngân lượng vào thành mua không gian chỉ giới.
Đương nhiên.
Đệ tử ngoại môn có thực lực không tầm thường.
Ví dụ như đám người Lý Thượng Thiên, Tư Mã Trọng Đạt, Thôi Bất Kiện cũng bị ép buộc đi rèn luyện dã ngoại.
Để bọn họ rèn luyện thực chiến, lại có thể đem về đủ thịt thú luyện chế sơ cấp thú đan, có thể gọi là một công đôi việc.
Quân Thường Tiếu lo lắng đệ tử ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, lại cho mỗi người một tấm Lực Lượng Phù.
Còn về phần Tăng Tốc Phù, bởi vì số lượng không nhiều, hơn nữa lại có Cụ Phong Lang làm thú cưỡi, vì thế không trang bị cho bọn họ.
Sau khi hắn sắp xếp ổn thỏa cho đệ tử, bản thân cũng chẳng nhàn rỗi, vừa sáng sớm ngày thứ hai ăn cơm tiễn biệt của Liễu Uyển Thi, lập tức cưỡi Cụ Phong Lang Vương đi đến thành Chính Dương.
Đây là muốn đi mừng thọ.
Thành Chính Dương.
Một trong tám tòa thành lớn của quận Thanh Dương.
Thành này nói về quy mô thì không bằng thành Thanh Dương.
Nhưng Thượng Quan lão gia tử trong thành từng dạy học ở Thiên Dụ học phủ, vì thế uy danh cũng mượn nước đẩy thuyền.
Quân Thường Tiếu đi vào thành, nhìn võ giả đông đúc trên đường, thầm nói:
“Dường như không phải người bản địa quận Thanh Dương.”
Không sai.
Võ giả trên đường phần lớn đều đến từ các quận khác.
Tu vi của bọn hắn cũng tàm tạm, lần này đến thành Chính Dương chính là vì mừng thọ Thượng Quan lão gia tử.
“Ối mẹ ơi!”
Vừa đến chưa được chưa lâu, Quân Thường Tiếu liền cảm nhận được hơi thở phát ra của một võ giả giống như Giang Tà, liền thầm kinh ngạc nói:
“Đó là Võ Vương sao?”
Không chỉ có Võ Vương đến.
Còn có không ít cao tầng của các đại gia tộc và đại thế lực đến.
Quân Thường Tiếu còn chưa đi hết một con đường, cường giả Võ Tông, Võ Tông đỉnh phong nơi nào cũng bắt thấy.
Thành Chính Dương, tuyệt đối là cao thủ như mây!
Cho dù dẫn đệ tử đến Thánh Tuyền Sơn thách đấu Thánh Tuyền Tông, cũng không có nhiều như vậy.
“Chậc chậc!”
Quân Thường Tiếu không nhịn được cảm thán nói:
“Tấm gương người thầy tốt, sức hút vô cùng lớn.”
Hắn không biết Thượng Quan gia ở nơi đâu, nhưng chỉ cần đi theo đám võ giả tu vi không tồi này, rất nhanh có thể đến nơi.
Đó là một phủ đệ rất khí thế, trước cửa có hai con thú đá đứng, trợn mắt to nghiêm nghị nhìn, tỏa ra một cỗ uy nghiêm bể nghễ!
Trên cổng treo tấm bảng hiệu ghi “Thượng Quan phủ”, nét chữ mạnh mẽ đanh thép, lại mang cho người khác một loại cảm giác khí thế hào hùng.
Quân Thường Tiếu liếc nhìn một chút liền tinh thần chấn động.
Khoảnh khắc đó, hắn từ nét chữ thấy được sự sắc bén của ngòi bút, người viết ba chữ này khẳng định có cảnh giới bất phàm!
“Chậc chậc.”
Có người kinh ngạc cảm phục nói:
“Đây là tấm bảng hiệu đích thân viện trưởng của Thiên Dụ học phủ đặt bút viết cho Thượng Quan gia.”
“Chả trách khí thế hào hùng như vậy.”
Rất nhiều võ giả đến mừng thọ không giấu được sự cung kính, nể phục.
Quân Thường Tiếu bừng tỉnh nói:
“Chẳng trách vừa nhìn liền rung động như thế, hóa ra là chữ của Võ Hoàng đỉnh phong viết.”
Trên Tinh Vẫn đại lục, cấp bậc Võ Hoàng tuy không phải là cao nhất nhưng cũng coi là cường giả số một số hai.
“Quân chưởng môn?”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gọi.
Tạ thành chủ mang nét mặt ngạc nhiên đi đến, nói:
“Ngươi cũng đến mừng thọ Thượng Quan lão gia tử sao?”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Tạ thành chủ, ngươi đây chính là không đủ tấm lòng rồi, thành Chính Dương có nhân vật nổi tiếng như vậy mà không sớm nói cho Quân mỗ.”
“Quên mất, quên mất.”
Tạ Quảng Côn ngượng ngùng đáp.
Quân Thường Tiếu cũng chỉ là nói đùa, cười nói:
“Đi thôi, chúng ta cùng vào trong.”
“Ừm.”
Tạ Quảng Côn vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
“Quân chưởng môn, võ giả đến mừng thọ Thượng Quan lão gia tử rất nhiều, đến lúc ấy nhất định phải khiêm tốn.”
Hắn đã tham gia mấy lần ngày mừng thọ của Thượng Quan Hoành, lần nào cũng giống như một đứa trẻ nhỏ, ngồi nép ở cuối cùng của bữa tiệc mừng thọ, ép buộc bản thân biến thành người vô hình.
Đành chịu thôi.
Cường giả đến quá nhiều, toàn là nhân vật không thể trêu vào.
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu miệng nói nhưng trong lòng lại nghĩ, ta đến với mục đích là mừng thọ, có thể thiết lập giao tình với Thượng Quan Hoành, từ đó chấn nhiếp Ma Sát Tông, nếu như từ đầu đến cuối khiêm tốn khẳng định là chuyện không thể nào.
Trong lúc hắn suy nghĩ, hai người đã đến trước phủ đệ.
Dựa theo quy định, người đến mừng thọ đều phải khai báo thân phận khi tặng lễ vật, để Thượng Quan gia ghi chép.
“Thành chủ thành Thanh Dương - Tạ Quảng Côn đến mừng thọ!”
Một người hầu Thường Quan gia nhận được lễ vật xong, biết được thân phận liền cao giọng hô to.
Thế lực các phương đã đi vào trước không hề để ý, thay vào đó là nhiệt tình nói lời khách khí với người quen.
“Chưởng môn Thiết Cốt Phái - Quân Thường Tiếu đến mừng thọ!”
Tên người hầu lại hô to.
Hơ.
Võ giả thế lực các phương đang nhiệt tình nói chuyện, bỗng dưng như bắt nhịp cùng nhau ngẩn người, sau đó đồng loạt nhìn ra bên ngoài.
Rất nhanh.
Một thiếu niên áo trắng sánh vai với Tạ thành chủ bước vào trong nội viện.
Tên này nhìn như chỉ mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo anh tuấn, phong thái hiên ngang, làm người không nhịn được mà suy đoán, có lẽ nào hắn là chưởng môn Thiết Cốt Phái gần đây danh tiếng vang dội?
“Quân chưởng môn.”
Đúng lúc này, Mã trưởng lão của Thương Sơn Phái chắp tay cười nói:
“Gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Mã trưởng lão.”
Quân Thường Tiếu chắp tay đáp lễ nói: “Mắt ngài sáng như đuốc rọi màn đêm, chắc hẳn tu vi tăng tiến không ít nha.”
Hai người đang nói lời khách khí, võ giả thế lực các phương nhìn qua liền khẳng định thiếu niên tướng mạo xuất chúng này, nhất định chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái không nghi ngờ gì.
“Chậc chậc.”
Một đại lão nói:
“Không ngờ, Quân chưởng môn đánh bại tông chủ của Thánh Tuyền Tông lại trẻ tuổi như vậy.”
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà.”
Không ít võ giả cảm thán nói.
Nếu như không trải qua trận đấu với Thánh Tuyền Tông, bọn hắn nghe đến Thiết Cốt Phái khẳng định sẽ khịt mũi xem thường, làm gì có chuyện bày ra bộ dáng khâm phục như thế.
Dẫu sao thất lưu chiến thắng ngũ lưu, tuyệt đối xưa nay chưa từng có.
“Sư tỷ.”
Một thiếu nữ tươi trẻ, đỏ mặt thấp giọng nói:
“Quân Thường Tiếu này nhìn rất không tồi nha.”
Nữ nhân được gọi là sư tỷ, cười nói:
“Có thực lực lại còn anh tuấn, chưởng môn Thiết Cốt phái này có lẽ nhận được không ít sự ái mộ của nữ nhân.”
Quân Thường Tiếu mà nghe được những lời này, khẳng định sẽ ngồi xuống một góc khóc sướt mướt.
Ca.
Rất đẹp trai.
Nhưng đến giờ vẫn là độc thân cẩu!
Đừng nói là có nữ nhân ái mộ, ngay cả một bức thư tình lén lút cũng không có nữa là!