Chương 372. Nguyện cùng chung hoạn nạn với Thiết Cốt Phái!
Thiết Cốt phái gặp nạn được võ tu quận Thanh Dương có thể đến tương trợ, chuyện này khiến Quân Thường Tiếu vô cùng cảm động, nhưng chuyện của mình vẫn phải tự mình xử lý, đâu thể liên lụy đến người khác.
“Hừ.”
Thân Thông lạnh lẽo cười một tiếng, nói:
“Cứ cố giả vờ bình tĩnh đi.”
Nhiều đệ tử tà phái lũ lượt giết tới, lại còn có hai vị Võ Vương Cảnh, hắn không tin tên khốn này không sợ hãi, không khiếp sợ!
Tần Hạo Nhiên nhận định cho rằng, Thiết Cốt Phái dù có bao nhiêu trợ giúp đi nữa, cũng đã gặp kiếp nạn khó thoát.
Nhưng mà, không phải mọi thành viên liên minh Bách tông đều thấy mừng trên tai họa người khác.
Rất nhiều đại lão và đệ tử theo sau, sắc mặt đều lộ vẻ ngượng ngùng và khó xử.
Bọn hắn cũng đã ăn không ít quả đắng từ tà phái quận Hoa Dương, luôn ở trong tình cảnh dám tức nhưng không có gan nói, Quân Thường Tiếu diệt bốn cái tà phái trong một ngày, chuyện này đã giúp bọn họ nhả ra cục tức nghẹn trong họng bấy lâu nay.
Hiện giờ đối phương gặp nạn, đừng nói là giúp được cái gì, kết quả còn theo Minh chủ đến xem kịch vui, thực sự có điểm hơi quá phận.
“Tần Hạo Nhiên.”
Tạ Quảng Côn lạnh mặt nói:
“Nếu như ngươi mang người đến xem kịch vui, xin mời mau cút đi, thành Thanh Dương ta không hoan nghênh.”
Đi khiêu chiến với Thánh Tuyền tông, liên minh Bách Tông thân tại quận Thanh Dương lại đi hóng hớt, hắn vốn đã có thành kiến rồi, đến nay tà phái giết đến cửa, lại còn vác mặt đến xem kịch vui, chuyện này có thể nhẫn nhưng không thể nhịn!
Sắc mặt Tần Hạo Nhiên âm trầm.
Vừa muốn phản bác, bỗng lại nghe Quân Thường Tiếu nói:
“Vượt đường xa đến là khách, Tần minh chủ sao có thể để người ta nói đuổi liền đi như vậy.”
“Hừ.”
Tạ Quảng Côn hừ lạnh một tiếng.
Thành chủ đã không cho mặt mũi như vậy, các gia tộc và võ tu trong thành Thanh Dương tự nhiên cũng sẽ không cho Tần Hạo Nhiên mặt mũi tươi tỉnh gì.
Võ tu ở các thành trì khác cũng như vậy.
Tà phái ở quận Hoa Dương không ngừng áp bức người quận Thanh Dương, nếu như liên minh Bách Tông không có mặt, giả vờ câm điếc không biết, đã là khiến mọi người vô cùng thất vọng, thế mà hiện tại lại đến xem Thiết Cốt Phái bị xấu mặt, thực sự đúng là thất vọng tột cùng.
“… …”
Càng nhiều đại lão và đệ tử thuộc liên minh cảm thấy hổ thẹn.
Môn chủ Trường Đao Môn cười lạnh nói:
“Thiết Cốt Phái tiêu diệt bốn tà phái, bản thân bị diệt là chuyện nhỏ, nhưng liên luỵ đến quận Thanh Dương ta lại là chuyện lớn!”
“Tà phái quận Hoa Dương thủ đoạn tàn nhẫn, lại nhỏ nhen thù dai.”
Tư Đồ Vương gằn giọng nói:
“Nếu như vì Thiết Cốt Phái bọn họ mà hại tới quận Thanh Dương ta phải chịu đại nạn, như vậy chết vạn lần cũng chưa hết tội!”
Lời này vừa nói ra, không ít đại lão thuộc liên minh vốn trong lòng hổ thẹn bỗng thấy nhẹ lòng.
Lần này tà phái quận Hoa Dương hùng hổ xâm phạm, nếu như chúng không dừng lại ở việc tiêu diệt Thiết Cốt Phái, thay vào đó là thuận thế diệt thêm nhiều thế lực khác, đó tuyệt đối là một hồi tai ương đại nạn, sự tình thật sự vô cùng nghiêm trọng.
“Ha ha ha!”
Quân Thường Tiếu cười to một tiếng, sau đó nhìn sắc mặt khó coi của mấy người Thân Thông, Tư Đồ Vương, nói:
“Một lũ chó quỵ lụy khép nép, chỉ biết tham sống sợ chết, chẳng có chút dũng khí, huyết tính nào.”
“Ngươi…”
Người của liên minh Bách Tông phẫn nộ không thôi.
“Hôm nay!”
Thần sắc Quân Thường Tiếu đanh lại, hét lớn:
“Thiết Cốt Tranh Tranh Phái ta, phải nói cho lũ cặn bã các ngươi biết thế nào là đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng xương cốt vững vàng không thể ngã!”
Một câu này, hào khí xung thiên!
Phối hợp với dòng chữ trên bảng gỗ sau lưng, nhất thời khiến võ giả quận Thanh Dương không khỏi kính nể.
Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, xương cốt cứng rắn.
Cái tên môn phái, từ khi được ghi lại trong sách đã không phải một trò đùa, nó đại biểu cho một loại thái độ, hơn đó nữa là thể hiện một loại tinh thần!
Chưởng môn đời đầu bất chấp vượt ngục, dù có bị chém đầu, cũng phải giữ vững tinh thần này đến tận cùng.
“Mãng phu.” (Người làm việc lỗ mãng)
Tư Đồ Vương cười lạnh nói.
Mãng phu?
Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đáp:
“Trời không sinh Thiết Cốt Phái ta, đất này ngàn năm lỗ mãng như đêm dài!”
“Hay cho câu ‘trời không sinh Thiết Cốt Phái ta, đất này ngàn năm lỗ mãng như đêm dài’!”
Tạ Quảng Côn vạn phần kính cẩn bội phục, nói:
“Hôm nay Tạ mỗ thề đồng cam cộng khổ với Thiết Cốt Tranh Tranh Phái!”
“Nguyện cùng chung hoạn nạn với Thiết Cốt Tranh Tranh Phái!”
Võ tu quận Thanh Dương đồng thanh hét lớn.
Khoảnh khắc này, phần nhiệt huyết trong tim họ, thái độ ẩn giấu sâu bên trong, rốt cuộc cũng đã bị Quân Thường Tiếu dùng một câu nói triệt để khơi dậy!
Sắc mặt Tần Hạo Nhiên càng thêm âm trầm.
Thân tại quận Thanh Dương, trước giờ vốn luôn có uy quyền cực cao, mà hiện tại bao người ủng hộ Thiết Cốt Phái, khiến hắn phi thường khó chịu, đồng thời vô cùng tức giận!
“Khặc khặc khịa!”
Đột nhiên, từ phía sau truyền tới tiếng cười âm u quái dị, quay lại chỉ thấy hai tên võ giả mặc hắc bào từ từ tiến đến.
Nhìn thấy hình xăm đầu lâu trên ngực hai người, Tần Hạo Nhiên kinh hô:
“Thí Thần Điện!”
Võ giả quận Thanh Dương sắc mặt đại biến.
Đó là tà phái tam lưu, là đại tông môn mạnh nhất nhì Tinh Vẫn đại lục!
“Hửm?”
Một hắc bào võ giả nhìn thấy lôi đài, âm u cười nói:
“Chiêm lão đệ, Thiết Cốt Phái sớm đã xây xong linh đường (nơi thờ người đã khuất) trước luôn rồi kìa.”
“Diệt bốn tà phái, hậu sự tự nhiên phải an bài sẵn rồi.”
Hắc bào võ giả còn lại lạnh nhạt nói.
Hai người càng lúc càng tiến đến gần, một cỗ hơi thở âm trầm cuồn cuộn tràn ra xung quanh, khiến võ tu quận Thanh Dương nhất thời lạnh hết cả sống lưng.
Đây là Võ Vương tà phái sao?
Thật quá đáng sợ!
“Soạt! Xoát! Soạt!”
Đột ngột từ sau lưng hai Võ Vương, càng lúc càng nhiều võ tu nhanh chóng xuất hiện.
Tuy trang phục bọn chúng bất đồng, nhưng hơi thở âm trầm không thể che giấu, nói rõ toàn bộ đều là người trong tà phái!
“Đến rồi, đến rồi.”
Tần Hạo Nhiên âm u lạnh lẽo cười:
“Ngày tàn của Thiết Cốt Phái, đã không còn xa nữa rồi!”
Hai cường giả của Thí Thần điện cùng phần lớn người trong tà phái xuất hiện, xếp hàng hai bên vây lấy người quận Thanh Dương, chắp tay sau lưng đứng thẳng, trên mặt không hề có chút sợ hãi.
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Không lâu sau, hơn hai mươi tà phái, cộng lại vạn người, đứng trước Sinh Tử Đài, cách võ giả quận Thanh Dương trăm mét, trong không khí có thể cảm thấy sự giương cung bạt kiếm.
“Tần minh chủ.”
Trưởng lão Thí Thần Điện lướt mắt qua võ giả đang có mặt, lạnh lẽo cười:
“Mang đến nhiều người đến vậy, hẳn là muốn đánh với quận Hoa Dương của ta một trận sao?”
“Xin đừng hiểu nhầm.”
Tần Hạo Nhiên chắp tay nói:
“Tần mỗ tới xem náo nhiệt mà thôi.”
Dứt lời, hắn liền tách thành viên liên minh ra, đứng sang một bên, bảo trì khoảng cách với võ giả quận Thanh Dương, vạch rõ giới hạn.
“Khặc khặc khịa.”
Trưởng lão đó cười quái dị:
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
“… …”
Mấy thành chủ quận Thanh Dương không ai không phẫn nộ, trừng mắt nhìn Tần Hạo Nhiên.
Đây mới chỉ là ân oán giữa các thế lực, nếu đổi lại là chiến tranh, liên minh Bách Tông khẳng định sẽ là kẻ đầu tiên phản bội!
“Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu, khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn, thiết cốt tranh tranh?”
(“Nhìn trời cười lớn ta vung kiếm, người đi kẻ ở thảy anh hùng, xương cốt cứng rắn)
(2 câu thơ trích trong bài thơ Ngục trung đề bích của Đàm Tự Đồng, bản dịch của Nguyễn Thị Bích Hải trên thivien.net)
Một võ giả áo bào đen đọc to chữ khắc trên bảng gỗ, khoé miệng nhếch lên một vòng khinh bỉ.
“Khặc khặc khịa!”
Một tên võ giả áo bào đen khác cười dị, nói:
“Quân Thường Tiếu, ngươi tự xây một cái linh đài, lại đứng lên nó là đang làm gì vậy?”
“Quy củ giang hồ.”
Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói:
“Đơn độc khiêu chiến!”
Đây chính là biện pháp hắn nghĩ ra, dựa vào quy củ giang hồ khiêu chiến với tà phái đến tập kích.
“Một mình khiêu chiến?”
Hai Võ Vương Thí Thần Điện phụt cười quái gở.
“Làm sao?”
Quân Thường Tiếu lạnh nhạt nói:
“Hai vị không dám ứng chiến, hay là cảm thấy Thiết Cốt Phái ta rất mạnh, phải dựa vào người đông thế lớn để tiêu diệt?”
“Khặc khặc.”
Trưởng lão họ Chiêm cười nói:
“Một cái môn phái thất lưu cỏn con, có gì mà không dám ứng chiến.”
“Soát!”
Quân Thường Tiếu nghiêng người, khiến ba chữ “Sinh Tử Đài” lộ ra, đáp:
“Hôm nay Thiết Cốt Phái ta bày lôi đài tại Sinh Tử Đài này, nguyện lĩnh giáo cao chiêu của võ tu tà phái quận Hoa Dương.”
“Khặc khặc.”
Chương trưởng lão âm trầm cười nói:
“Lão phu hành tẩu giang hồ bao năm nay, vẫn chưa từng thấy có người sẽ bày Sinh Tử Đài trước nguy cơ diệt môn.”
“Đều là chết, sao không chết trên đài giao đấu, đổi lấy tôn nghiêm hơn?”
Quân Thường Tiếu đáp.
“Có lý!”
Chiêm trưởng lão nói:
“Ra là vậy, nếu như ta còn không phối hợp, thực đúng là trái với quy củ giang hồ.”
“Chư vị.”
Hắn cười lạnh một tiếng, hỏi:
“Ai nguyện ý xuất chiến?”
“Điểm Tinh Cốc ta nguyện ý xuất chiến!”
Một người trung niên hét lớn.
Người này tên Vạn Tu Hiền, trưởng lão Điểm Tinh cốc lục lưu, tu vi đã đạt đến Võ Tông tam phẩm.
Dưới tình huống bình thường, người này khẳng định sẽ không xuất chiến, nhưng lần này có hai trưởng lão phân đà của Thí Thần Điện, cho nên nhất định phải biểu hiện đôi chút, tranh thủ giành hảo cảm của tông môn tam lưu!