Chương 559. Còn nói lung tung, khó giữ được đầu!
Môn phái tấn thăng thành tông môn là chuyện vui lớn.
Mấy ngày trước, Quân Thường Tiếu có tính toán tổ chức một buổi tiệc, bây giờ có Mã Vân Đằng và mấy người khác đến chúc mừng, vậy thì chọn ngày hôm nay đi.
Đệ tử Vạn Cổ Tông hiếm khi thả lỏng tu luyện, ăn uống thả ga sảng khoái.
Qua ba lần rượu.
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi mặt mày đỏ bừng chơi oẳn tù tì.
Bởi vì là người mới nên không hiểu được quy tắc, chơi với nhau nửa ngày còn chưa uống hết được một chén rượu.
Lý Thượng Thiên thẳng thắn nhất, tên này chẳng thèm chơi oẳn tù tì gì đó, dứt khoát nâng một vò rượu lên, nhìn thấy kẻ nào không ưa mắt thì chạy lại gần chuốc rượu, cuối cùng lại đấu rượu với Thôi Bất Kiện.
"Uống!”
"Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi.”
Hai người trèo lên ghế đứng, vén tay áo lên, mỗi người ôm một vò rượu ngửa đầu uống cạn.
Các đệ tử bên cạnh cũng nhiệt tình hào hứng, chơi đến quên cả trời đất.
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ trầm ổn hơn nhiều.
Nhưng mỗi lần có đệ tử bưng rượu đến, bọn họ đều không từ chối một ai.
Trong khoảng thời gian này, đệ tử Vạn Cổ Tông luôn chú tâm vào việc tu luyện, khó có được cơ hội buông lỏng, nên khi uống đều không dùng linh lực hóa giải cảm giác say.
Bởi vì đã uống rượu ăn mừng mà còn tỉnh táo từ đầu đến cuối, chẳng phải sẽ mất hết ý nghĩa sao?
"Quân tông chủ.”
Nhìn thấy đám đệ tử Vạn Cổ Tông vui đùa với nhau, Mã Vân Đằng nâng chén rượu lên, cười nói:
"Những đệ tử này của ngươi rất vui vẻ.”
Quân Thường Tiếu bưng rượu lên, cười nói:
"Bổn tọa cũng rất vui vẻ.”
Hắn luôn luôn tận lực tạo ra một gia đình lớn ấm áp, xem ra đến lúc này, giữa các đệ tử với nhau đã không còn ngươi lừa ta gạt, không còn lục đục đấu đá, có thể xem như là một sự thành công rồi.
"Tiểu sư muội.”
Liễu Uyển Thi cướp chén rượu, nói:
"Muội không được uống rượu.
"Sư tỷ.”
Diêu Mộng Oánh cầu xin, nói:
"Muội chỉ uống một ngụm nhỏ, có được không?”
Tiểu muội này thức tỉnh Tiên Thiên Ma Thể, sư huynh sư tỷ càng quan tâm chăm sóc hơn cả trước đây, hiển nhiên đã trở thành hòn ngọc quý của Vạn Cổ Tông.
Tất cả mọi người đang chơi rất vui, tiểu muội này cũng muốn hòa mình vào trong đó, nên mới có suy nghĩ muốn uống rượu.
"Không được.”
Liễu Uyển Thi nói:
"Bây giờ muội còn quá nhỏ.”
Nói xong, tiểu cô nương bưng bát rượu về, kết quả còn chưa kịp đưa lên uống, đã bị Lê Lạc Thu ngồi bên cạnh lấy đi.
"Tiểu cô nương ngươi cũng chưa đủ lớn đâu.”
Kết quả là, Liễu Uyển Thi và Diêu Mộng Oánh chống tay lên bàn, hai cái tiểu nha đầu cực kỳ hâm mộ nhìn các sư huynh, sư tỷ đang uống rượu.
"Quân tông chủ.”
Ở ngoài sơn môn, đám người Mã Vân Đằng và Tạ Quảng Côn đã uống rượu đến mặt đỏ bừng, chắp tay nói:
"Cáo từ!”
"Lên đường bình an!”
Quân Thường Tiếu nói.
Mọi người đi xuống dọc theo bậc thang, từ đầu đến cuối không ai nói về vấn đề danh xưng Vạn Cổ Đệ Nhất Tông trên bảng môn phái hết.
Không phải là bọn họ không muốn nói, mà sau khi uống rượu xong, đều cẩn thận ngẫm lại. Quân tông chủ thể hiện sự cường thế và phách lối, tự cho rằng tông môn mình là mạnh nhất, có thể nói đây cũng là điều bình thường.
"Thức ăn của Vạn Cổ Tông nấu thật là ngon!”
"Đúng vậy, Quân tông chủ có một đệ tử giành chức quán quân đại hội nấu nướng đấy.
"Chính xác, mà các ngươi có có cảm thấy vị Chân trưởng lão kia hơi quen mắt không?”
"Ta cũng có cảm giác này, giống như đã gặp ở chỗ nào rồi!”
"Nhớ ra rồi! Là vào hai mươi năm trước, Tây Nam Dương Châu tổ chức một tranh tài trận pháp rất lớn, mà người được thành chủ Vương Thành cung phụng làm khách quý chính là lão!”
"Chân Đức Tuấn! Lão là Chân Đức Tuấn!”
"Trời ạ, đó là Trận Vương đấy, vì cái gì lại trở thành trưởng lão của Vạn Cổ Tông rồi?”
Các thành chủ và gia chủ vừa xuống núi vừa tranh luận với nhau.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, đệ tử Vạn Cổ Tông cũng không tiếp tục đi tu luyện, bởi vì Quân Thường Tiếu đã đặc biệt cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày.
Bỗng nhiên không phải tu luyện, tất cả mọi người đều cảm thấy không quen, sau đó ùa vào giúp Nhất Hắc, Nhị Hắc thu dọn thức ăn và bàn ghế.
Tô Tiểu Mạt nhân dịp chưa hết say, hắn gọi các sư đệ đến, sau đó đứng trên sân luyện võ chém gió như thật.
Quân Thường Tiếu đứng ở trên nóc đại điện, gió mát thổi phất phơ mang đến cảm giác vui sướng khắp người.
Đệ tử vạn người, tông môn ngũ lưu.
Đã tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách để trở thành tông môn mạnh nhất đại lục Tinh Vẫn.
"Hầy!”
Quân Thường Tiếu hít thở sâu một hơi, nói:
"Đây chỉ là mới bắt đầu, đường đi sau này của tông môn còn rất dài.”
…
Két!
Trong một nhà trọ, cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, gió lạnh lập tức tràn vào, kèm theo tuyết lông ngỗng rơi lả tả.
Những võ tu đang uống rượu mua vui bỗng nhiên im bặt, mắt nhìn về phía cửa, phát hiện một tiên tử áo trắng đang cất bước vào.
"Đại ca, nữ nhân này thật xinh đẹp!”
Ánh mắt của một tên võ giả hiện lên sự tà ác.
Người được gọi là đại kia kia đánh một cái lên đầu hắn, nói nhỏ:
"Đi ra ngoài làm việc cho môn phái, con mắt phải sáng lên chút.”
"Vâng, vâng.”
Võ giả bị đánh vội vàng thu lại ánh mắt.
Những người khác cũng quay đầu về phía khác, tiếp tục nói chuyện uống rượu, thi thoảng có người nhịn không được nhìn sang rồi cảm thán trong lòng, sao trên đời này có một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đến vậy.
Trên đại lục Tinh Vẫn, trừ những gia tử mặc tã của đại gia tộc ra, những võ tu bình thường phần lớn đều sống rất cẩn thận, không phải cứ thấy mỹ nữ là dám đùa giỡn được.
Hơn nữa.
Đây là vùng đất phủ đầy băng, trăm dặm xung quanh chỉ có một nhà trọ này, một nữ tử dám đi một mình đến đây, chắc chắn không phải là người bình thường rồi.
"Vị cô nương này…”
Tiểu nhị vui cười nghênh tiếp, nói:
"Ngài muốn ăn cơm hay là nghỉ trọ?”
"Nghỉ trọ.”
Nữ tử áo trắng tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, trong lời nói của nàng lạnh lẽo như băng sương, còn lạnh hơn cả gió bắc đang thổi ngoài kia.
"Cô nương muốn ăn chút gì không?”
"Gì cũng được.”
Điếm tiểu nhị dù sao gặp qua rất nhiều khách nhân, vội vàng cười nói:
"Xin đợi một chút."
Sau khi nữ tử áo trắng ngồi xuống, ánh mắt nàng luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là một cảnh sắc phủ đầy tuyết trắng, cả thế giới chỉ có màu trắng bạc.
"Các ngươi nghe nói gì không, Tây Nam Dương Châu có một Thiết Cốt Phái!”
Có người vừa uống chén rượu, vừa nhếch miệng nói ra.
"Đâu chỉ nghe nói, ta còn biết rõ, bây giờ môn phái đó đã thăng cấp thành tông môn.”
Nữ tử áo trắng nghe vậy, hai đầu lông mày hơi nhướng.
"Không phải chứ, Thiết Cốt Phái này nổi danh chưa lâu, sao có thể nhanh chóng thăng cấp thành tông môn được?”
"Ta nghe nói hình như đã đổi tên, kêu Vạn cái gì đúng, đúng, gọi là Vạn Cổ Tông!”
Có người nói.
Vạn Cổ Tông?
Nữ tử áo trắng kia hơi nhíu mi, nghĩ thầm:
"Hắn thật sự nghiêm túc sao?”
"Một tông môn vừa thăng cấp thành tông môn ngũ lưu, lại dám lấy tên Vạn Cổ, đúng là ngông cuồng.”
"Đây là tại tại nơi hẻo lánh như Tây Nam Dương Châu, mới khiến cho một cái môn phái nho nhỏ như thế phong quang vô hạn, nếu như tại chúng ta Đông Bắc Lô Châu, khẳng định sớm đã bị ngược diệt môn diệt phái."
Người kia nói xong thì giơ bát lên.
Véo.
Bỗng nhiên, có kiếm quang chợt lóe lên.
Sắc mặt võ giả kia cứng ngắc, bát đang cầm rơi khỏi tay, sau đó ngã xuống trên bàn.
A ----
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Rất nhiều võ giả ở khách sạn đều kinh hãi nhìn về vị trí cạnh cửa sổ.
Chỉ thấy được nữ tử áo trắng đập kiếm đã rút ra khỏi vỏ lên bàn, nói:
"Còn nói lung tung, khó giữ được đầu.”
Chỉ với tám chữ đơn giản, lại ẩn chứa vô tận hàn ý, khiến lưng mọi người ở đây phát lạnh!
Nữ nhân này.
Đúng là không đơn giản!