Chương 582. Tuyết Tung Cốc ở nơi nào!
Thành viên Lang Kỵ Đường vốn đang tu luyện, trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ khí thế của tông chủ, họ cưỡi trên lưng Cụ Phong Lang, trên mặt ai nấy đều hiện rõ sát khí mãnh liệt.
Mấy người Long Tử Dương, Dương Ngọc Hoa dùng Túng Vân Bộ chạy nhanh đến, chỉnh chỉnh tề tề hạ xuống sân luyện võ.
Bao gồm cả Dạ Tinh Thần, toàn bộ hai mươi đệ tử nội môn Vạn Cổ Tông vào vị trí.
“Sư huynh.”
Tô Tiểu Mạt thấp giọng nói:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý Thanh Dương nói:
“Đại sư tỷ ở Đông Bắc Lô châu bị người ta bắt nạt.”
“Cái gì?”
Mấy người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi lập tức nổi giận đùng đùng.
Ăn gan hùm mật gấu rồi hay gì, dám bắt nạt Đại sư tỷ của chúng ta!
“Kétttt —— —— —— —— “
Từ trong Thiết Cốt Sơn truyền đến tiếng ưng kêu.
Chỉ nhìn thấy thân hình to như núi của Ma Lĩnh Hắc Ưng giương cánh bay lên.
Nó được ghi nhận là Linh thú hộ phái của Vạn Cổ Tông, không phải lúc tông môn gặp nạn sẽ không dễ dàng xuất hiện!
Phần phật!
Phần phật!
Ma Lĩnh Hắc Ưng bay trên sân luyện võ.
Soạt!
Quân Thường Tiếu lửa giận hừng hực đi ra từ đại điện, sau đó phi thân lên, hạ xuống đầu khế ước thú, trầm giọng nói:
“Xuất phát!”
Ẩu —— ——
“Ẩu —— —— ——“
Chúng đệ tử cưỡi Cụ Phong Lang hóa thành từng luồng sáng mờ, xuôi theo đường núi phi nhanh đi.
Kétttt!
Ma Lĩnh Hắc Ưng bay về phía chân trời vô tận.
Lần này tiến sang Đông Bắc Lô châu, Quân tông chủ không chỉ mang theo một ngàn Lang Kỵ Binh, mà còn mang theo huynh đệ họ Ninh cùng với tất cả đệ tử nội môn, lực chiến đấu có thể nói tương đối lớn.
Giang Tà không có đi cùng, ở nhà phụ trách quản lý tông môn.
Lê đường chủ và một bộ phận thành viên Tế Vũ Đường cũng đi theo, mục đích là nhanh chóng thu thập tình báo, xác định vị trí Lục Thiên Thiên.
Ngày hôm đó.
Toàn bộ lực lượng tinh nhuệ Vạn Cổ Tông xuất phát!
Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt chết.
Mỗi một đệ tử Vạn Cổ Tông đều là vảy ngược của Quân Thường Tiếu, cho nên nếu ai dám chán sống bắt nạt, cái giá phải trả tất sẽ thê thảm, đau đớn.
Huống hồ.
Người này còn là Đại đệ tử Lục Thiên Thiên.
Có thể tưởng tượng khi Quân Thường Tiếu mang đệ tử trùng trùng điệp điệp giết tới Đông Bắc Lô châu, chắc chắn sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
...
“Viện trưởng!”
Học phủ Thiên Dụ, Phó viện trưởng vội vàng đi tới nói:
“Vừa mới nhận được tin tức, tiểu tử Quân Thường Tiếu kia mang theo rất nhiều đệ tử rời quận Thanh Dương!”
“Hửm?”
Tư Đồ Hạo Vân hỏi:
“Đi đến nơi nào?”
Phó viện trưởng đáp:
“Xem tuyến đường có vẻ như là hướng Đông Bắc Lô Châu!”
“Đông Bắc Lô Châu?”
Tư Đồ Hạo Vân cau mày nói:
“Đến đó làm gì?”
“Viện trưởng.”
Hồng Liên Quận chúa vội vã đi tới, cau mày nói:
“Ta vừa nhận được tin tức, Đại đệ tử Vạn Cổ Tông Lục Thiên Thiên đang ở Đông Bắc Lô châu, bị Cực Hàn Cung truy nã.”
Phó viện trưởng nói:
“Tiểu tử kia hẳn là vì việc này, nên mới dẫn người đi Đông Bắc Lô Châu?”
Tư Đồ Hạo Vân cau mày nói:
“Như vậy chỉ sợ có chút không ổn!”
...
“Cái gì?”
Tổng Chứng Nhận quán, quán chủ Dịch Thiên Hành nhận được tin đứng bật dậy, cả kinh nói:
“Quân tông chủ dẫn người đằng đằng sát khí tiến về Đông Bắc Lô Châu?”
“Phải!”
Chân trưởng lão nói:
“Hình như là đệ tử tông môn bị bắt nạt.”
Dịch Thiên Hành nhíu mày.
Hắn biết rõ Quân Thường Tiếu cực kỳ bao che, năm đó tà phái quận Hoa Dương bắt nạt đệ tử của hắn, kết quả ngang nhiên đi diệt hết bốn cái ở địa phận quận người ta.
Lần này có đệ tử ở Đông Bắc Lô Châu bị bắt nạt, hắn dẫn người giết qua cũng là chuyện rất bình thường.
“Nhưng đây lại là Đông Bắc Lô Châu.”
Dịch Thiên Hành suy sụp nói:
“Tùy tiện mang đệ tử giết tới, không cẩn thận sẽ kích động đến toàn bộ thế lực trong châu!”
“Không được, không được!”
Hắn vội vàng hạ lệnh, nói:
“Bốn người các ngươi nhanh chóng chạy sang đó, không được để cho Quân tông chủ xảy ra bất kỳ chuyện gì.”
“Rõ!”
Ngày hôm đó.
Cường giả học phủ Thiên Dụ, Tổng Chứng Nhận quán lần lượt rời Vương thành Thiên Dụ, đồng loạt hướng đến Đông Bắc Lô Châu!
...
“Các ngươi đã nghe tin gì chưa, hôm qua có người ở ngoài thành tận mắt thấy rất nhiều đệ tử Vạn Cổ Tông cưỡi Lang thú vội vã lao đi, khí thế giống như đang đi đánh trận!”
Võ giả Tây Nam Dương Châu ầm ầm bàn tán.
Gần đây danh tiếng của Vạn Cổ Tông lên như sóng, nhất cử nhất động liên quan đến tông môn đều không ngừng bị lan truyền rất nhanh.
Phân đà Ma Sát Tông và Thí Thần Điện cũng nhận được tin tức, còn biết Vạn Cổ Tông đi Đông Bắc Lô Châu, còn biết là đi đòi công đạo cho đệ tử.
“Hừ.”
Đại đà chủ cười lạnh nói:
“Tên kia cho rằng có hai đại tổ chức chống lưng, là có thể hoành hành khắp đại lục Tinh Vẫn không sợ gì sao?”
“Đông Bắc Lô Châu tuy là xứ đất băng người lạnh, nhưng nơi này thuộc tính hệ băng cũng cực mạnh, toàn bộ Cực Hàn Cung đều là võ tu hệ băng, tuy chỉ là tông môn tứ lưu, bất quá chưa chắc sẽ yếu hơn tông môn tam lưu.”
Một tên thuộc hạ nói:
“Vạn Cổ Tông không kiêng nể gì mà chỉ biết giết qua, khẳng định sẽ bị ngược cho cả người không chỗ lành lặn.”
“Cho nên mới nói.”
Đại đà chủ cười nói:
“Chung quy vẫn còn quá non trẻ, vừa gặp phải vấn đề đã sôi máu chó, cuối cùng bị thương còn ai ngoài chính mình.”
“Bất quá bị tông môn ngoại châu chỉnh một trận, cũng có thể diệt được tính kiêu căng phách lối của tên kia, cho hắn hiểu cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
(Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn.)
Vạn Cổ Tông có quan hệ với học phủ Thiên Dụ và Tổng Chứng Nhận quán, hai cái phân đà tà phái không thể trêu chọc vào, chỉ đành từ đầu đến cuối biến mình thành không khí, nhưng những kẻ núp trong bóng tối khẳng định rất thích xem đối phương xấu mặt.
Thời gian vui vẻ hạnh phúc của bọn hắn, cũng không còn nhiều nữa.
Sổ ghi nợ của Quân tông chủ vẫn còn ghi tên hai cái tà tông này, đợi đến lúc nào có thời gian rảnh, khẳng định sẽ đi thu lại cả gốc lẫn lời.
...
Vù vù —— ——
Gió bắc gào thét, trời lạnh đất băng.
Giữa một vùng đất băng, trong bán kính trăm dặm chỉ có một nhà trọ, giờ phút này võ giả đang uống rượu ấm, thảo luận sự tình phát sinh gần đây.
Két!
Cửa lớn bị đẩy ra, một nam tử mặc áo trắng đi vào giữa màn tuyết bụi bay múa, sau đó chọn vị trí bên cạnh cửa sổ.
“Vị công tử này nghỉ chân hay là ở trọ?”
“Nghỉ chân.”
“Muốn dùng chút gì không?”
“Sao cũng được.”
Tiểu nhị không hỏi thêm nữa, rất nhanh đưa lên bàn mấy món ăn và một bầu rượu.
Võ giả trong nhà trọ chỉ nhìn lướt qua, sau đó lại tiếp tục bàn luận với nhau, câu chuyện từ đầu đến cuối đều không thoát khỏi nữ tử áo trắng thần bí.
“Hạo ca.”
Có người khó hiểu nói:
“Chuyện gần đây lan truyền khắp tại Lô châu ấy, đến cùng là chuyện gì vậy?”
Người trung niên được gọi là Hạo ca nói:
“Việc này nếu như truy đến cùng, mâu thuẫn phát sinh ngay ở chỗ này.”
“Nơi này?”
Rất nhiều võ giả mờ mịt.
Hạo ca uống một ngụm rượu, nói:
“Đầu tiên là nữ tử áo trắng xuất hiện tại nhà trọ, sau đó ngồi tại... đúng, ngồi ngay chỗ vị tiểu bằng hữu này đang ngồi, chém đứt bàn tay một võ tu, kết thù oán với Tuyết Tung Cốc, sau đó bị đối phương truy sát, cuối cùng đả động tới Cực Hàn Cung.”
“Tuyết Tung Cốc.”
Nam tử áo trắng ngồi cạnh cửa sổ hỏi:
“Ở nơi nào?”
Hạo ca cười nói:
“Vị tiểu bằng hữu này có chút lạ mắt, hình như không phải người ở đất băng này?”
Nam tử áo trắng quay đầu sang, nói:
“Tuyết Tung Cốc, ở chỗ nào.”
Thanh âm và ánh mắt phi thường lạnh lẽo, đám người vừa chạm mắt, hơi lạnh bàn chân bốc lên tê dại da đầu!
Ý cười trên mặt Hạo ca cứng lại, âm thanh run rẩy nói:
“Xuôi… theo một đường hướng đông của đất băng, đại… đại khái khoảng năm trăm dặm là tới.”
Nam tử áo trắng thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, nhấp một hớp rượu nóng, vứt xuống bàn một lượng bạc vụn, đứng dậy đi ra ngoài.
“Hạo ca.”
Một võ giả thấp giọng nói:
“Tên này có hơi quái dị!”
“Chỉ bằng ánh mắt liền có thể khiến ta sinh lòng sợ hãi, người này khẳng định là cao thủ!”
Sắc mặt Hạo ca nghiêm túc nói.
“Ẩu..!”
“Ẩu...!”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng đợt sói tru!
Mấy người Hạo ca vội vàng lao đến bên cửa sổ, nhìn thấy một nhóm võ tu cưỡi Lang thú lao nhanh về hướng đông.