Chương 618. Ám Tông!
Thuộc tính được ngưng tự bởi bốn vị Võ Hoàng là thuộc tính hắc ám, mặc dù không khiến người ta sợ hãi đến run rẩy nhưng đủ để áp chế ngọn lửa chí cương chí dương như Xích Tinh Tuyệt Viêm.
“Tông chủ quá lợi hại!”
Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ hiện lên sự sùng bái mãnh liệt.
Dạ Tinh Thần không hề bất ngờ.
Nếu như tông chủ bạo phát ra sức mạnh của một quyền, đã từng đánh lõm mặt đất trong phạm vi mười mấy dặm như trước đó, bốn vị Võ Hoàng trước mắt sớm đã chết rồi.
Thứ hắn nói chính là hình thái chiến đấu của Cơ Giới Vũ Trang Dực.
Quân Thường Tiếu chẳng muốn dùng nó, bởi vì chỉ cần dùng loại ngọn lửa thánh phẩm như Xích Tinh Tuyệt Viêm đã có thể giải quyết xong chuyện.
Vì thế nói, hắn tiêu hao 20000 điểm cống hiến, đổi lại có thể bằng vào cảnh giới Võ Vương đỉnh phong miểu sát bốn vị Võ Hoàng ngũ phẩm, đây là một việc vô cùng có giá trị!
Võ Vương vượt cấp giao chiến với Võ Hoàng, là một chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Thế nhưng, Quân Thường Tiếu lại là ngoại lệ.
Bởi vì hắn sở hữu một sự tồn tại đặc biệt - hệ thống, không cách nào dùng logic bình thường để giải thích.
Nếu như ngày nào đó đổi mới ra đạn hạt nhân trong khu mua sắm, trực tiếp phá hủy thế giới, chưa hẳn là một chuyện nói chơi.
Võ Hoàng bị tấn công rơi xuống, đau đớn nằm trên mặt đất, nhưng mà gã cũng không dám động đậy gì, bởi vì một thanh đao dày nặng đang kề bên cạnh cổ.
“Sự nhẫn nại của bổn tọa có giới hạn.”
Quân Thường Tiếu lạnh giọng nói.
Hắn có thể dễ dàng giết chết bốn vị Võ Hoàng này, nhưng có một chuyện nhất định phải làm rõ, đối phương rốt cuộc có thân phận và mục đích gì.
“Ta nói cho ngươi biết, có thể không chết sao?”
Vị Võ Hoàng đó yếu đuối nói.
“Đương nhiên.”
Quân Thường Tiếu nhàn nhạt đáp.
“Được.”
Vị Võ Hoàng đó nói:
“Đợi ta thở một hơi đã.”
Gã chống đỡ trực diện hỏa lực của Xích Tinh Tuyệt Viêm, khiến cả cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng.
Quân Thường Tiếu nói:
“Đừng có làm trò, nếu không...”
Bụp!
Lời còn chưa nói hết, vị Võ Hoàng đang nằm đột nhiên biến mất tích, chỉ để lại một luồng khói trắng trong không khí, sau đó tan biến theo làn gió.
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.
Con mẹ nó, ta còn chưa nói xong, gã thật sự đã giở trò.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Đúng lúc này, ba vị Võ Hoàng còn lại nằm ở phía xa cũng biến mất, chỉ để lại một làn khói trắng mờ nhạt.
“Tông chủ.”
Dạ Tinh Thần truyền âm nói:
“Những người này chắc hẳn đã thi triển thuật đào tẩu nào đó.”
“Đúng là sơ suất thật.”
Quân Thường Tiếu phiền muộn nói.
Bên ngoài vạn dặm.
Bốn vị Võ Hoàng xuất hiện trong không trung, sau đó loạng choạng ngã xuống đất, sắc mặt từng người càng hiện rõ sự nhợt nhạt.
Đúng như lời nói của Dạ Tinh Thần, bọn hắn sử dụng thuật đào tẩu, mặc dù thoát khỏi nguy hiểm nhưng cơ thể lại càng thêm yếu ớt.
“Không… không ngờ rằng thực lực của tông chủ Vạn Cổ Tông lại cường hãn đến như vậy, bốn người chúng ta nếu không hợp sức...”
Võ Hoàng dẫn đầu khó khăn mở miệng nói.
“Nếu không phải tên đó sở hữu ngọn lửa thánh phẩm Xích Tinh Tuyệt Viêm, chúng… chúng ta chưa chắc đã thua thảm hại như vậy.”
“Nhiệm vụ lần này thất bại, sau khi trở về khó tránh khỏi bị chủ thượng trừng phạt.”
Nghe đến hai chữ “trừng phạt”, sắc mặt của mọi người lại càng đau khổ, sau lưng bỗng cảm thấy lạnh xương sống.
“Đi… đi thôi.”
Võ Hoàng dẫn đầu chật vật đứng dậy, nói:
“Trước tiên tìm nơi dưỡng thương rồi hẵng tính tiếp.”
Trên phiến đá lớn, Quân Thường Tiếu ngồi khoanh chân, chống cằm nói:
“Có khi nào là người Ma Sát Tông và Thí Thần Điện không nhỉ?”
“Rất có khả năng là vậy.”
Tiêu Tội Kỷ nói.
Vạn Cổ Tông trước mắt chỉ đắc tội với hai thế lực tà tu này, cho nên liên tưởng cũng là điều hiển nhiên.
Dạ Tinh Thần nói:
“Ma Sát Tông và Thí Thần Điện vừa ăn trái đắng, há lại ngốc nghếch đến mức xuất động bốn vị Võ Hoàng ngũ phẩm.”
“Cũng phải.”
Quân Thường Tiếu đáp.
Hai cái tà tông này vừa phải ói ra linh thạch để chuộc lại Võ Hoàng đỉnh phong, chắc chắn phải biết thực lực của mình, hiện giờ lại cho mấy vị Võ Hoàng trung cấp, có khác gì đến tặng quà đâu chứ?
“Hơn nữa.”
Dạ Tinh Thần nói:
“Vì muốn truy bắt chúng ta, trực tiếp xuất động bốn vị Võ Hoàng, một cái tà tông tam lưu chưa chắc có năng lực này.”
“Ý của ngươi là, những người này rất có khả năng đến từ tà tông nhất nhị lưu?”
Quân Thường Tiếu nói.
Dạ Tinh Thần suy đoán nói:
“Có thể không phải người của tà tông, mà là người của ám tông.”
“Ám tông?”
Quân Thường Tiếu lần đầu tiên nghe thấy.
Dạ Tinh Thần nói:
“Thế lực ẩn nấp ở chỗ tối, không hiển lộ trước mặt người đời được gọi chung là Ám tông.”
Thế lực Ám tông không thích xuất đầu lộ diện, trên giang hồ cũng có vài truyền thuyết về chúng.
Ám tông tiêu biểu nhất từng thuộc về Vô Ảnh Môn.
Đây là thế lực giống như sát thủ, phát triển trong bóng tối mấy ngàn năm, đệ tử mặc dù không nhiều nhưng thực lực vô cùng bá đạo, hoàn toàn không thua tông môn nhất nhị lưu.
Chỉ đáng tiếc.
Sau này đắc tội với Dạ Tinh Thần kiếp trước, kết quả xóa tên khỏi giang hồ.
Quá trình vô cùng khó khăn.
Dạ đế đại nhân của chúng ta, mất đến mấy năm trời mới có thể một mẻ hốt gọn cả đám.
Có thể khiến một Võ Đế tốn công sức như vậy, thấy rõ thế lực Ám tông này ẩn nấp giỏi như thế nào.
Quân Thường Tiếu xoa xoa huyệt thái dương, nói thầm:
“Hiểu biết của mình với thế giới này vẫn là quá ít.”
Không phải là ít.
Trừ các cao thủ đỉnh phong, người biết về Ám tông không hề nhiều.
Dạ Tinh Thần không tiếp tục thách đấu thiên tài chữ "Nhân", thay vào đó theo tông chủ quay trở về tông môn.
Nếu như bốn vị Võ Hoàng đến từ thế lực Ám tông, chuyện này nói rõ Vạn Cổ Tông đã bị nhằm vào, tiếp đó chắc hẳn sẽ có hành động khác.
Để tránh phiền phức.
Ừm, vẫn là tiếp tục tu luyện ở tông môn.
Ai dám nói Dạ Đế sợ hãi, ta ném cho hắn một like.
Soạt!
Cơ Giới Vũ Trang Dực khai triển, bay tới tốc độ cực nhanh.
Không lâu sau, Quân Thường Tiếu mang theo Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ hạ xuống sân luyện võ của tông môn, đồng thời triệu tập đệ tử đến, dặn dò đám người ra ngoài làm nhiệm vụ cần phải cẩn thận, gặp phải nguy hiểm nhanh chóng liên hệ với tông môn.
Bất luận bốn vị Võ Hoàng đến từ thế lực nào, dám động thủ với đệ tử của ta, rất có khả năng sẽ còn tìm đến, cho nên cẩn thận một chút cũng không phải điều xấu.
Chỉ là.
Sự tồn tại trốn trong chỗ tối này, thật sự khiến Quân Thường Tiếu không thoải mái.
“Tông chủ.”
Lê Lạc Thu tiến đến, nói:
“Người tìm ta có việc gì?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa muốn đẩy mạnh phát triển mạng lưới tình báo, ngươi có cao kiến gì không?”
Cơ cấu tình báo liên tục mở rộng, chỉ là tốc độ tiến hành quá chậm, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất hình thành quy mô cực lớn.
Chỉ cần có nguồn gốc tin tức đầy đủ, mặc cho Ám tông trốn dưới lòng đất, hắn tin rằng mình cũng có thể tìm thấy.
Các suy nghĩ này rất đúng.
Năm đó, Dạ Đế tuy không dựa vào tình báo nhưng vẫn có thể phóng xuất linh niệm, trải dài nửa cái thế giới, thăm dò tỉ mỉ từng nơi đến cùng, rốt cuộc cũng phát hiện ra Vô Ảnh Môn.
Quân Thường Tiếu không làm được phóng xuất linh niệm bao phủ nửa cái đại lục Tinh Vẫn, nếu như có nguồn gốc tình báo đủ nhiều, chính là có vô số con mắt.
Lê Lạc Thu nói:
“Gần đây ta luôn suy nghĩ về vấn đề này, thực ra có thể lấy Ma Sát Tông và Thí Thần Điện làm gương, ở mỗi châu quận thành lập một phân đà, để bọn họ thu thập tình báo ở một khu vực nhất định.”
“Đề nghị này không tồi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Có thể thực thi.”
Lê Lạc Thu nói:
“Thành lập phân đà không chỉ cần lượng lớn thành viên tình báo, mà còn cần người có thực lực cao tọa chấn phân đà, dựa vào số người hiện tại của Vạn Cổ Tông ta, sợ rằng rất khó làm được chuyện này.”
“Ngươi cho rằng người trong phân đà của Ma Sát Tông và Thí Thần Điện đều là đệ tử chính quy?”
Quân Thường Tiếu nói.
Lê Lạc Thu hiểu ra nói:
“Ý của tông chủ là, chiêu mộ võ tu bên ngoài làm việc cho tông môn chúng ta theo quan hệ thuê mướn?”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu nói.
Giang Tà không phải là đệ tử Ma Sát Tông, vậy mà vẫn có thể dốc sức làm việc cho chúng nhiều năm đó còn gì.
Nếu như Vạn Cổ Tông thành lập phân đà ở các châu quận, không cần thiết phải cho đệ tử của mình đích thân đến, có thể thuê người bên ngoài đảm nhiệm.