Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 636 - Chương 636. Mọi Thứ Tốt Đều Là Của Hắn

Chương 636. Mọi thứ tốt đều là của hắn
Chương 636: Mọi thứ tốt đều là của hắn

“Bọn ta cũng nộp”.

Cát Lão và Trưởng lão Liệt Diễm Thánh Tông đều đồng ý, những võ giả khác cũng chỉ còn cách là chấp thuận theo, hơn nữa 500 linh thạch so với mạng sống thì không là gì.

“Chốt!”

Quân Thường Tiếu dựa vào la bàn Hồn Thạch, khiến Thi Khôi Bất Tử dừng chân lần nữa.

Vào lúc này, ai mà không nhìn ra hắn đã nắm được cách khống chế thì đúng là kẻ ngốc.

Nếu đã như thế thì cứ lấy linh thạch ra mua lại an toàn vậy.

Võ giả của các môn phái lớn lần lượt ném chiếc nhẫn không gian chứa 500 linh thạch vào.

“Quân tông chủ.”

Một vị võ giả mặt mũi nhăn nhó nói: “Bọn ta không có nhiều linh thạch như vậy.”

Môn phái lớn không thiếu linh thạch, còn những người tự tu luyện như bọn họ cho dù có 500 linh thạch thì cũng đã sớm hấp thu hết rồi, tất nhiên sẽ không để lại bên mình.

Quân Thường Tiếu nói: “Dùng những thứ đáng giá ra để đổi như ngân phiếu, khoáng thạch, thuốc men đều được.”

Những thứ này ta đều không chê.

Võ giả môn phái lớn đều thấy không vui.

Dựa vào đâu mà những người đó có thể dùng các thứ như thuốc men, khoáng thạch để thế chấp, còn bọn họ bắt buộc phải giao nộp 500 linh thạch chứ.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra, với tình hình hiện tại thì chỉ có thể coi như số mình đen đi.

Chỉ trong thời gian ngắn, gần ba ngàn võ giả đều đã nộp xong phí bảo hộ.

Thống kê một lượt, thu được ba trăm ngàn linh thạch, tiếc là không phải tự nhiên, còn các loại thuốc men, khoáng thạch, pha lê, ngân phiếu nhiều không đếm xuể.

Vừa lấy được thứ giá trị nhất trong mộ, lại vừa lừa được một đống tài nguyên. Quân tông chủ, ngươi đỉnh thật!

"Lấy tiền của mọi người, vì mọi người trừ hậu họa."

Quân Thường Tiếu ra vẻ đạo mạo nói: “Đi thôi, ta dẫn các người rời khỏi mộ.”

Khoảnh khắc đó, một thứ ánh sáng chói và thần thánh lóe lên xung quanh người hắn, giống như vị cứu tinh trong ngày tận thế, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.

Cửa ra nằm ở chỗ khu mộ chính, Quân Thường Tiếu dẫn mọi người bước vào, hàng trăm con Thi Khôi Bất Tử bị khống chế cũng đi theo có hàng có lối.

La bàn Hồn Thạch bị hắn nắm giữ nên những Thi Khôi này tất nhiên cũng thuộc quyền sở hữu của hắn.

Đáng giá, đồ tốt đều rơi vào cái túi này rồi.

Ngũ Tuyệt Tà Thánh đợi ở khu mộ chính, trông thấy nhóm người Trưởng lão Liệt Diễm Thánh Tông, trên khuôn mặt để lộ ra một chút khinh thường.

Nếu không đụng phải một tên tiểu yêu quái thì đám võ giả bị mình lừa vào trong chắc chắn sẽ thành đồ bồi táng của Bách Diện Y Thánh.

“Quân Tông chủ.”

Cát lão nhìn quan tài đá trên cao, hỏi: “Đây là mộ của vị tiền bối nào?”

“Mộ của vợ chồng Bách Diện Y Thánh.” Quân Thường Tiếu nói.

“Hả?”

Cát lão kinh ngạc nói: “Tiền bối Y Thánh qua đời rồi sao ?”

“Bảo sao lại có nhiều sách y học, Thi Khôi tà phái, hóa ra là mộ của tiền bối Y Thánh.”

“Đệ nhất Kỳ Hoàng Thánh thủ mất đi,là một tổn thất nghiêm trọng đối với đại lục Tinh Vẫn ta.”

Là người ắt sẽ mắc bệnh, cho dù là dồi dào linh lực cũng không ngoại lệ.

Bách Diện Y Thánh khi còn sống dùng y thuật cứu người trong thiên hạ thoát chết, khỏi bệnh, nhận được sự kính phục và yêu quý sâu sắc của mọi người.

Quân Thường Tiếu nói: “Tiền bối Y Thánh chỉ để lại sách y thuật trong mộ, Quân mỗ hi vọng sau khi mọi người ra khỏi đây thì đừng đến quấy rầy ngài ấy yên nghỉ.”

“Đã rõ, Đã rõ.” Mọi người nói cùng nói.

Nếu là mộ của một võ thánh, bọn họ nhất định sẽ có cách, nhưng bản thân Bách Diện Y Thánh võ công không cao lắm, cho dù để lại thứ gì tốt, chắc chắn không có liên quan gì mấy đến võ công.

“Vị này là?”

Cát lão lại nhìn về phía Ngũ Tuyệt Tà Thánh, trong lòng có chút sợ hãi.

Trực giác nói với lão, người này trông thì có vẻ rất yếu nhưng thực lực lại không hề tầm thường.

Yếu ớt một nửa là do ở trong cổ mộ quá lâu, phần còn lại là do bị Quân tông chủ ngược đãi.

Nhóm người Trưởng lão Liệt Diễm Thánh Tông cũng ý thức được, cho nên sau khi nhìn thấy Ngũ Tuyệt Tà Thánh liền nâng cao cảnh giác.

“Là thuộc hạ của ta.” Quân Thường Tiếu nói.

Thuộc hạ?

Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt mọi người.

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Bức tường đá đóng chặt dần dần được mở ra dưới sự hóa giải của Ngũ Tuyệt Tà Thánh.

Đó là một con đường trải lên phía trên, vừa tối tăm vừa u ám, mọi người đi thẳng một mạch, cuối cùng cũng tới được bên ngoài.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Sau khi mọi người ra ngoài hết, cánh cửa lại lần nữa bị núi đá đóng lại.

Trận pháp tồn tại trong ngôi mộ lại kích hoạt toàn bộ trạng thái đóng kín, từ đây không ai có thể bước vào nữa.

Ngũ Tuyệt Tà Thánh sau khi thích ứng với ánh sáng mặt trời chói chang, dần dần mở mắt, trong lòng cảm kích không ngừng.

Một kẻ tu hành tà đạo, đi theo con đường tối tăm, u ám như hắn nhưng bị nhốt trong mộ cổ ba ngàn năm lại suýt nữa bị hành hạ cho đến phát điên.

Con người chung quy lại vẫn là loài sống theo nhóm, bị giam giữ ở nơi không có lối thoát, không nói chuyện, bị nhốt hàng ngàn năm, thật sự chẳng khác nào như trong địa ngục.

“Các vị.”

Quân Thường Tiếu nói: “Xin thứ lỗi, tại hạ không tiễn xa được.”

“…”

Trưởng lão Liệt Diễm Thánh Tông không nói gì rồi dẫn người của mình rời đi.

Nếu như không có đám Thi Khôi và Ngũ Tuyệt Tà Thánh thì sau khi ra khỏi cổ mộ có lẽ lão sẽ tính sổ với Quân Thường Tiếu.

“Cáo từ.”

Võ giả của các môn phái khác cũng lần lượt rời đi.

Nam Hoang Châu trời sinh khác biệt, vốn dĩ cứ tưởng rằng có thể thu được một món lớn nhưng kết quả lại chẳng có gì, còn chết mất hơn một nửa tùy tùng, tổn thất 500 linh thạch, đúng là tiền mất tật mang.

Các võ giả đều rời đi rồi, chỉ còn lại mỗi Cát lão chưa đi.

Lão nói: “Quân Tông chủ, phần linh thạch của ta đâu?”

“Đây.”

Quân Thường Tiếu vứt ra một chiếc nhẫn không gian, trong đó có mười ngàn viên linh thạch.

Đây là trong lúc mượn gió bẻ măng, hắn truyền âm đến Cát lão, để lão phối hợp cùng giao nộp, đợi sau khi ra ngoài sẽ cho lão nhiều linh thạch hơn.

“Đa tạ.”

Sau khi đếm xong số linh thạch, Cát lão chắp tay cười nói.

Quân Thường Tiếu nói: “Có lẽ các hạ là người tự tu luyện không môn phái, sao không tìm một môn phái lớn rồi ổn định?”

“Quân Tông chủ muốn chiêu mộ lão phu sao?” Cát lão cười nói.

Quân Thường Tiếu nhún vai cười khả ố, nói: “Có thể khiến bổn tọa đích thân chiêu mộ nên cảm thấy vinh dự mới phải.”

Những lời này, thật ngông cuồng.

“Ha ha ha.”

Cát lão cười một tiếng, nói: “Nghe danh Tông chủ hung hăng bá đạo đã lâu, hôm nay gặp quả đúng danh bất hư truyền.”

“Lão phu sống mấy trăm năm, chứng kiến vô số môn phái hưng thịnh suy vọng, nhưng chưa từng thấy một một phái không tên không tuổi nào lại phất lên chỉ trong một đêm.”

“Nếu Tông chủ không chê bai thì lão phu đồng ý gia nhập Vạn Cổ Tông, cho dù chỉ làm một người gác cửa.”

Ngũ Tuyệt Tà Thánh ngạc nhiên.

Một vị võ hoàng lại có thể dễ dàng chiêu mộ như vậy sao?

Bị nhốt trong cổ mộ ba ngàn năm nên hắn không biết Vạn Cổ Tông tiếng tăm lẫy lừng gần đây, nếu không hắn đương nhiên có thể lý giải, vì sao chỉ mới thuận miệng nói mà đã có thể khiến đối phương cam tâm tình nguyện.

“Muốn gia nhập phái của ta.”

Quân Thường Tiếu nói: “Cần nộp mười ngàn linh thạch phí nhập môn.”

Cát lão bỗng chốc trợn mắt há miệng.

Tiềm lực tam giáp của Vạn Cổ Tông khiến hắn cực kỳ hứng thú cho nên sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn vẫn đồng ý giao nộp số linh thạch còn cầm chưa ấm tay.

Xoạt, xoạt, xoạt.

Cũng trong lúc này, Trưởng Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt cưỡi gió vạn dặm đến.

Mọi việc xong rồi mới đến, hoa hiên vàng cũng lạnh rồi.

Trông thấy Cung chủ bị Quân Thường Tiếu ôm lấy, Trưởng lão Diệu Hoa Cung tức giận trợn mắt.

“Các vị.”

Quân Tông Chủ bất lực nói: “Đừng hiểu lầm, Cung chủ nhà các vị lại trốn đi, Quân mỗ bất đắc dĩ chỉ có thể đánh ngất nàng ấy.”



“Đau đầu quá.”

Diệu Hoa Cung thấy Hề Tịnh Tuyền dần dần tỉnh lại liền lấy tay xoa ngực thở phào.

“Cung chủ tỉnh rồi, Cung chủ tỉnh rồi.”

Xoạt, xoạt, xoạt.

Trưởng Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt nhanh chóng đi tới.

“Quân Tông chủ đâu?”

Mặt Hề Tịnh Tuyền hoảng hốt.

Nàng còn nhớ rõ ràng là nàng ở bên cạnh hắn trong cổ mộ, sao bây giờ đã ở trong môn phái của mình rồi.

Trưởng Tôn Phương Hoa nói: “Cung chủ, hắn đã về lại quận Thanh Dương rồi.”

Nói rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: “Trước khi đi còn để lại một vật và một phong thư.”

Hề Tịnh Tuyền mở phong thư, xem xong nội dung bên trong, liền nói: “Các ngươi mau lui xuống đi.”

“Vâng”.

Mọi người rời đi.

Sau khi họ đi rồi, nàng liền mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong có chứa một vật như đóa hoa sen, mang tràn đầy hơi thở sinh mệnh.

Còn về nội dung bức thư lại chỉ là: “Đây là một đóa sen thánh Thanh Tâm, có công dụng giải trừ bách bệnh, Hề Cung chủ sau khi tỉnh dậy có thể dùng. Chúc Cung chủ uống thuốc khỏi bệnh, sớm ngày bình phục.”

Người gửi: Quân Thường Tiếu.



Bình Luận (0)
Comment