Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 640 - Chương 640. Mộ Dung Gia Tuyệt Vọng

Chương 640. Mộ Dung gia tuyệt vọng
Chương 640: Mộ Dung gia tuyệt vọng

Thực lực của Mộ Dung gia ở Thiên Hải thành không hề tệ, cảnh giới của đích trưởng cũng có thể chấp nhận được, ví dụ như những người tới thách đấu ít nhất đều có tu vi cấp Vũ Tông.

Nhưng, các đệ tử của Vạn Cổ Tông đã giải phóng tu vi của họ, hình thành cảm giác áp lực, lập tức nghiền nát cảm giác tồn tại của họ.

Mộ Dung Thiểu Lân lờ mờ không biết gì!

Bất kỳ đệ tử nào của Vạn Cổ Tông đứng trước mặt hắn, bất kể là hơi thở hay khí thế, đều mạnh hơn hắn.

Không thể nào!

Sao có thể!

Người của Mộ Dung gia vô cùng lo sợ.

Phong thái kiêu ngạo trước đây của họ đã biến mất hoàn toàn sau khi thấy các đệ tử của Vạn Cổ Tông giải phóng tu vi.

Ai mới là gà mờ?

Lúc này đã không còn cần thiết để đi giải thích nữa rồi!

“Các vị.”

Lý Thanh Dương nói: “Tùy ý chọn, Vạn Cổ Tông ta quyết không từ chối.”

Một nam tử thận trọng xem xét đại cục, chơi cùng Quân Thường Tiếu lâu, hắn cũng bắt đầu trở lên tàn bạo, kiêu ngạo rồi.

Con người mà.

Ai rồi cũng khác.

Hơn nữa, một đám não tàn ngu ngốc còn đến khiêu chiến Tông Môn, dám trực tiếp gọi tên của tông chủ, thân là nhị sư huynh, hắn rất tức giận.

“Thiểu Lân sư huynh.”

Ánh mắt Mộ Dung Thiểu Mạnh có chút kiêng dè, nói: “Phải… phải làm sao đây!”

Đệ tử Vạn Cổ Tông phóng ra tu vi của mình, trực tiếp khiến hắn và những tên khác không còn dũng khí mà chiến đấu nữa!

“Xem thường Tông Môn bọn ta sao.”

Mộ Dung Thiểu Lân cũng không nghĩ tới, đệ tử Vạn Cổ Tông lại mạnh như vậy.

Nhưng nếu đã đến rồi, nhất định không được chùn bước, phải kiên trì đến cùng.

“Thiểu Mạnh, ngươi lên trước!”

“Hả?”

“Nhanh!”

Mộ Dung Thiểu Mạnh nghe lời đường ca, cho dù biết sẽ bị đánh tàn bạo, hắn vẫn nặng nhọc đứng lên.

Tên nào trước?

Đây là một vấn đề lớn!

Trong thời khắc này, Mộ Dung Thiểu Mạnh nhìn thấy Sở Tu Nam.

Năm đó đến Thiên Dụ học phủ, lão già này đã từng hành hạ hắn một cách dã man, thù mới thù cũ đột nhiên bùng cháy!

“Sở Tu Nam!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ đấu với ngươi!”

“Sở sư đệ.” Lí Thanh Dương nói : “Xuất chiến đi.”

“Lên!”

Sở Tu Nam đứng trên võ đài khinh thường nói: “Thủ hạ bại tướng, còn dám nghênh chiến.”

Mộ Dung Thiểu Mạnh bước lên, bước chân nặng nề lao tới, phẫn nộ nói : “Đã không còn là ta của ba năm trước rồi!”

Vù vù----------------------------

Toàn thân rung chuyển , sức mạnh tập trung ở hai bàn tay.

Từ khí thế nặng nề có thể thấy, tên này đặc biệt chú trọng tu luyện thân xác!

“Cút!”

Sở Tu Nam bật dậy, một chân bất thình lình quét qua!

Một đòn tấn công rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn, đánh thẳng vào mặt của Mộ Dung Thiểu Mạnh đang đứng gần.

Bộp-----------------

Người trong nháy mắt ngã nhào xuống đất.

Sở Tu Nam bước qua, trực tiếp ngồi lên người Thiểu Mạnh, giơ tay đấm điên cuồng vào Thiểu Mạnh.

Tông chủ nói rồi, phải đánh chết tên khốn khiếp này.

Bụp!

Bụp!

Dưới sự tàn bạo ấy, thân thể Mộ Dung Thiểu Mạnh không còn lành lặn, cuối cùng bị đá văng ra ngoài, người đập vào bức tường.

“Thật yếu đuối…”

Đám người Tô Tiểu Mạt lắc đầu.

Gia tộc Mộ Dung lập tức trợn trừng mắt.

Năm đó đi học phủ, đường huynh Thiểu Mạnh vẫn có thể làm ra hàng tá chiêu trò với tên này, vậy mà bây giờ lại bị ăn đòn trực tiếp!

Sở Tu Nam thản nhiên nói: “Ta cũng không còn là ta của ba năm trước rồi.”

Nếu hắn vẫn theo học phủ thì hắn của bây giờ dĩ nhiên có thể đánh bại Mộ Dung Thiểu Mạnh, nhưng không thể đánh bại nhanh chóng gọn lẹ như vậy.

Lý Thanh Dương thản nhiên: “Tiếp tục chọn đi.”

“..........”

Mộ Dung Thiểu Lân nắm chặt hai tay, nói: “Thiểu Nhân, ngươi ra trận.”

“.........”

Thiểu Nhân ủ rũ bước ra, hắn nhìn các đệ tử Vạn Cổ Tông, cuối cùng nhìn vào Diệu Mộng Oánh nói: “Ta muốn chiến với nàng ta!”

Mộ Dung Thiểu Lân suýt thì phun ra máu.

Tên khốn kiếp này chọn hậu bối là nữ nhi trẻ tuổi nhất, thật là xấu hổ Mộ Dung gia ta!

Không có cách nào khác, Mộ Dung Thiển Nhân không có dũng khí chiến đấu với mấy tên bằng tuổi mình bên Vạn Cổ Tông, chỉ đành chọn một người để hắn dễ đánh bại.

“Chiến với tiểu sư muội của bọn ta sao?”

“Đây là Mộ Dung gia ở Thiên Hải thành sao? Thật đúng là người có thể diện.”

“Không có!”

Đệ tử Vạn Cổ Tông đồng loạt khinh miệt.

“Tiểu sư muội.”

Lí Thanh Dương nói : “Xuất chiến!”

“Ừm!”

Diêu Mộng Oánh nhẹ nhàng bước ra.

“Tiểu sư muội thật mạnh mẽ!”

“Tiểu sư muội.”

“Tiểu sư muộn, đánh cái tên vô liêm sỉ này đến mức bà già nó cũng không nhận ra đi!”

Huynh đệ đằng sau hò reo cổ vũ!

Ở đại điện, Quân Thường Tiếu dùng một tay chống cằm, nói một cách thích thú: “Tu luyện lâu như vậy, cũng nên thực chiến rồi.”

Lão Ngụy lo lắng nói: “Tông chủ, nàng tu luyện ma pháp, nếu như lộ ra ngoài sẽ gặp rắc rối.”

Quân Thường Tiếu phản bác nói: “Dọn dẹp lũ chó mèo này đi, tốt nhất không được để nha đầu này động chân động tay.”

“Cũng phải.”

Lão Ngụy dần hết lo lắng.

Nếu Mộ Dung Thiểu Nhân nghe thấy cuộc đối thoại này nhất định sẽ tức giận.

Lẽ nào ta vô dụng vậy, để các ngươi nghĩ không thể đánh bại một nha đầu 6,7 tuổi?

Đúng vậy.

Thật ngu ngốc!

Bởi vì sau khi trận chiến bắt đầu, Diêu Mộng Oánh đạp lên những đám mây thẳng đứng, bàn tay nhỏ bé búng vào khoảng không, đòn tấn công tưởng như mềm mại mà lại có sức công phá khủng khiếp!

Bùm!

Mộ Dung Thiểu Nhân đập thẳng vào bức tường bên ngoài, nằm cạnh Mộ Dung Thiểu Mạnh đang hôn mê bất tỉnh.

“Đây…”

Toàn bộ người Mộ Dung gia trợn trừng mắt.

Thua trận trước Sở Tu Nam có thể hiểu được, dù sao đối thủ cũng là Sở gia ở Vương Thành Dương Châu Tây Nam, nhưng bị một nha đầu hạ gục trong giây lát thì có phần hơi kinh hoảng rồi!

“Thất lễ rồi.”

Diêu Mộng Oánh chắp tay, có tư thái không nhường đấng nam nhi.

“Tiểu sư muội uy lực quá! Tiểu sư muội uy lực quá!”

Các đồ đệ hò reo.

Lí Thanh Dương nói: “Chư vị, thời gian có hạn, xin mời tiếp tục chiến đấu.”

“Thật đáng hận!”

Mộ Dung Thiểu Lân nghiến răng tức giận.

Hắn đương nhiên không kinh sợ, lệnh người tiếp theo ra trận.

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Dung gia bất chấp chọn đối thủ, sau đó bị đánh bay ra ngoài một cách tàn bạo cùng với hai sư huynh đang hôn mê bất tỉnh.

Thách đấu Vạn Cổ Tông, dũng khí thật đáng khen!

Bảy huynh đệ xuất chiến đều bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại một mình Mộ Dung Thiểu Lân.

“Mời chọn.” Lý Thanh Dương điềm nhiên nói.

Tâm trạng của Mộ Dung Thiểu Lân lúc này có thể miêu tả là suy sụp và tuyệt vọng, nhưng vấn đề là bây giờ, dù thế nào thì hắn cũng phải chiến đấu.

“Ta đánh với ngươi một trận.”

Dạ Tinh Thần từ đám đông bước ra.

“Dạ sư đệ, thôi nào.”

Lý Thanh Dương sợ hắn ta xuất trận, đánh cho đối phương sống không bằng chết, bóng đen tâm lý tra tấn khiến võ lâm sợ hãi.

“Được!”

Mộ Dung Thiểu Lâm nói : “Chính là hắn ta!”

Lời này vừa nói ra, đám người Tô Tiểu Mạt chắp tay nói: “Ta tôn trọng ngươi.”

.......

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Mặt đất không ngừng rung chuyển, cát bụi mù mịt, như thể ma quỷ đang lộng hành.

Khóe miệng Lý Thanh Dương và đám người Tô Tiểu Mạt co giật dữ dội, cuối cùng không kìm được mà quay đầu lại.

Quá tàn nhẫn, quá đẫm máu!

Bùm!

Trên khán đài, Dạ Tinh Thần cuối cùng cũng chịu thu tay về sau một cú đấm.

Dưới chân, cả người Mộ Dung Thiểu Lân bầm tím, đầu sưng như đầu heo.

Kinh khủng hơn là, người vẫn chưa bất tỉnh, cảm nhận nỗi đau thấu xương đến từng tấc da tấc thịt.

Cảm giác này thực sự còn đau đớn hơn cái chết!

“Thanh Dương.”

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Trói hết bọn chúng lại.”

Đến chiến đấu với Vạn Cổ Tông ta? Bất cứ lúc nào cũng đều được chào đón, nhưng một khi đã đến, muốn đi lại là chuyện không dễ rồi!

“Vâng!”

Lý Thanh Dương vội vàng sai người giam lỏng toàn bộ người của Mộ Dung Thiểu Lân.

Đại trưởng lão Cực Hàn Cung đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt hiện lên vẻ cay đắng.

“Lê đường chủ.”

Quân Thường Tiếu nói: “Đưa tin cho Mộ Dung gia ở Thiên Hải thành, bảo bọn chúng chuẩn bị 20 vạn linh thạch đến chuộc người.”



Bình Luận (0)
Comment