Chương 650. Chương 650: Hôm nay ta với ngươi kết thúc ân oán
Kiếm Thất Tử.
Một chức vị thường trực của Ngự Kiếm Thánh Tông.
Chỉ có đệ tử đủ hiểu biết về kiếm đạo mới có thể trở thành một thành viên trong số đó.
Để có thể trở thành Kiếm Thất Tử thì thực lực chưa hẳn phải mạnh nhất tông môn, nhưng chỉ cần đủ tư lịch thì việc được thăng thành Trưởng lão sẽ trở nên dễ dàng.
Cho nên, chỉ cần trở thành Kiếm Thất Tử thì đã định sẵn chức vị Trưởng lão.
Ví như Thi Trưởng lão của Bách Hợp Thánh Tông, năm đó chính là một thành viên của Kiếm Thất Tử, so với các đệ tử đồng môn thì chưa được tính là nổi trội hơn người, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn thành Trưởng lão sao?
"Tông chủ."
Ánh mắt Chu Hồng nóng rực nói: "Đệ tử nghênh chiến!"
Bảy đệ tử của Ngự Kiếm Thánh Tông phát ra kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ làm hắn cấp thiết hy vọng đánh một trận sảng khoái cùng bọn họ.
“Đi đi."
Chu Hồng sải bước đi lên võ đài.
Kiếm trong tay cũng hơi rung, như khát vọng được cùng chủ nhân đấu với cao thủ kiếm đạo một trận.
Chu Hồng dừng lại.
Con người đen nhánh lấp loé ý chí chiến đấu mãnh liệt.
"Hửm?"
Kiếm Thất Tử của Ngự Kiếm Thánh Tông đều chau mày.
Trực giác mách họ rằng, lĩnh ngộ kiếm đạo của người này tuyệt đối không kém bọn hắn.
"Không ngờ rằng, Vạn Cổ Tông cũng có nhân tài kiếm đạo." Trưởng lão Ngự Kiếm Thánh Tông có chút kinh ngạc nói.
Đâu chỉ kiếm đạo, còn có đao đạo.
Mã Vĩnh Ninh ôm tay, nghiêng người đứng trong đám đệ tử, trên eo đeo một thanh đao đen!
"Đáng tiếc."
Hắn lắc đầu nói: "Không có đao khách."
……
Trên võ đài.
Tuy Chu Hồng chưa bạo phát kiếm thế nhưng thân thể vẫn thẳng tắp, so với bảy đệ tử Ngự Kiếm Thánh Tông cũng không hề kém chút nào.
Kiếm tu.
Người này chắc chắn là kiếm tu!
Các võ giả nháy mắt có phán đoán của riêng mình.
Ở Đại lục Tinh Vẫn, buồn tẻ nhất chính là giao thủ giữa các võ tu kiếm đạo. Bởi vì cả trận đấu có ít nhất hơn một nửa thời gian là ra vẻ.
Trận này thì không.
Chu Hồng và Kiếm Thất Tử bắt đầu rồi.
Họ giữ một khoảng cách nhất định, ai cũng không nói gì, giống như người gỗ vậy.
Vài phút sau, có người ngáp lớn, thậm chí có người ngoáy mũi.
Quân Thường Tiếu hết sức chăm chú nhìn, hắn cảm nhận được kiếm thế tranh đấu trong vô hình.
Sự quyết đấu giữa các kiếm tu không có nhiều sự loè loẹt phô trương, chỉ cần vừa ra tay thì thường trong chớp mắt có thể phân thắng bại!
"Bang!"
"Bang!"
Chính tại lúc này, Kiếm Thất Tử đồng loạt rút kiếm ở sau lưng ra.
Cùng lúc đó, bọn họ rất ăn ý vung kiếm lên, mang theo lực của Thất Luyện Vô Song xé tan không khí!
Bảy người bọn họ như hợp thể thành một, xuất kiếm, xuất chiêu đều rất đồng bộ, hoàn toàn không nhìn ra một chút mất cân đối nào.
"Không tệ!"
Thi Trưởng lão đắc ý nói.
Lần này Kiếm Thất Tử mạnh hơn lần trước nhiều, sau này thăng lên làm Trưởng lão thì hoàn toàn có thể chống đỡ được đại kỳ của kiếm tông.
Những lão bối như họ cuối cùng cũng có ngày phải lui ẩn, sự huy hoàng của tông môn vẫn phải dựa vào hậu bối tiếp tục kế thừa và phát huy.
Vù vù!
Bảy đạo kiếm khí cuốn tới, ma sát với không khí làm nó trở lên vặn vẹo.
"Thật mạnh!"
"Không hổ là kiếm tu!"
"Bảy người bọn họ cùng ra tay, uy lực có khi chẳng kém hơn Vương cấp là bao!"
Mọi người kinh hô.
Lại nhìn đến đệ tử Vạn Cổ Tông, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ như thể không hề có động tác nào cả.
Biết rằng không phải là đối thủ nên lựa chọn tự buông tay sao?
Cuối cùng cũng thấy đệ tử Vạn Cổ Tông bị đánh bại rồi!
Các thế lực Đông Hạo Châu cười rộ lên.
"Bang!"
Ngay lúc này, Chu Hồng tùy tay khoát lên cán kiếm rồi rút ra khỏi vỏ, cổ tay run run, một đạo kiếm quang tràn ra, số lượng nhiều như bày thiên la địa võng!
Thi Trưởng lão kinh ngạc trợn tròn mắt!
Bởi vì, tên đệ tử Vạn Cổ Tông này một hơi xuất chiêu nghìn lần!
Đây là khái niệm gì?
Dùng phương thức đơn giản nhất giải thích thì chỉ có Kiếm Vương mới làm được, hơn nữa phải là cao phẩm Kiếm Vương mới làm được!
Bang! Bang!
Kiếm mang dày đặc như đạn pháo đánh lên bảy đạo kiếm khí, nháy mắt phá chúng thành mảnh nhỏ.
Càng nhiều kiếm mang bay ra, trực tiếp bay thẳng đến bảy đệ tử Ngự Kiếm Thánh Tông, sau đó chậm rãi biến mất trong hư không.
Giống như pháo hoa vậy, giữ khoảnh khắc đẹp nhất trong vài giây đồng hồ.
"Bang!"
Chu Hồng tiêu sái cất kiếm vào bao.
Từ lúc rút kiếm ra đến lúc cất kiếm vào, trên mặt hắn vẫn không có chút rung động, phập phồng nào.
Trên người Kiếm Thất Tử đứng ở đối diện lộ ra từng vết kiếm.
Mỗi một vết kiếm nông sâu vừa vặn như nhau, chỉ rách y phục bên ngoài chứ không hề thương tổn tới da thịt.
"Không tồi." Quân Thường Tiếu cười nói.
Một hơi đánh ra nhiều kiếm khí như vậy mà vẫn khống chế không đả thương đối phương, trình độ khống chế lực kiếm đạo này thực sự rất đáng sợ!
Dựa vào Dịch Tư Chất để nâng cao kiếm đạo như hắn cũng chưa làm được đến như vậy.
Nói nhảm, Chu Hồng luyện kiếm đến nhập ma.
Quân Thường Tiếu dựa vào Dịch Tư Chất để nâng cao, ngày thường cũng không lĩnh ngộ nên đương nhiên không thể so được.
Bảy đệ tử Ngự Kiếm Thánh Tông ngây như phỗng đứng nguyên đó.
Sao bọn họ không biết đối phương đã thủ hạ lưu tình cơ chứ, nếu không giờ khắc này họ chính là thi thể còn vương chút hơi ấm!
"Ngươi thắng."
Bảy người thu kiếm, quay đầu rời đi.
Chu Hồng cũng rời khỏi võ đài, nội tâm vẫn bình thản như thế, không hề có chút dao động nào.
Hắn ra trận không phải để thắng mà chỉ muốn cùng người đồng đạo luận bàn, sau đó lĩnh ngộ chút kiếm đạo càng cao thâm hơn.
Như vậy, trận này lĩnh ngộ được rồi ư?
Lĩnh ngộ rồi, nhưng không có gì để nói.
"Đinh! Đinh!"
Theo bước chân rời khỏi của Kiếm Thất Tử, bên tai lại vang lên âm thanh của hệ thống.
Quân Thường Tiếu cười nói: "Còn ai nữa không?"
Võ giả các tông môn Đông Hạo Châu đồng loạt im bặc.
Đến Kiếm Thất Tử của Ngự Kiếm Thánh Tông cũng thua một cách dứt khoát như vậy, bọn họ không cho rằng đệ tử tông môn mình có thực lực đi đối kháng!
"Nếu không có ai tới đấu nữa."
Quân Thường Tiếu cười, nhìn về phía Trình Tuệ Tâm, thản nhiên nói: "Vậy chỉ có thể tiến hành bước cuối cùng thôi."
Số lượng đánh bại ở nhiệm vụ Sử Thi của hắn đã tăng lên không ít rồi, hắn đánh giá chắc cũng vượt mức rồi, không bằng trực tiếp vào chủ đề luôn!
Quân Thường Tiếu hô: "Xuất trận!"
"Vâng!"
Tiêu Tội Kỷ sải bước ra, đứng trên võ đài.
Đoạn thời gian này điên cuồng tử luyện, thân thể hắn càng khôi ngô, dù có Ẩn Tu Thuật áp chế tu vi cũng không ngăn được khí tức hùng hậu phát ra!
"Hắn chính là người bị Mộ Dụng Hân từ hôn - Tiêu Tội Kỷ?"
"Tên này tướng mạo, khí chất đều không tồi, thiên kim Mộ Dung Hân cũng không để mắt tới, ánh mắt đủ cao."
"Ta nghe nói, mấy năm trước dòng họ Tiêu gia gặp nạn nên mất sạch tu vi."
"Thì ra là thế, khó trách bị từ hôn."
Không để ý tới quần chúng nghị luận, Tiêu Tội Kỷ ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu có khắc "Bách Hợp Thánh Tông" trên đại điện, nói: "Mộ Dung Hân, ta tới thực hiện ước hẹn ba năm."
Ba năm trước, ước định cùng với nữ tử này ở tông môn, hắn luôn chờ đợi ngày hôm nay.
Từng mất đi, hôm nay sẽ lấy lại!
Một dáng người uyển chuyển giẫm Huyền Diệu Thân Pháp bay đến, giống như hồ điệp nhảy múa đáp tại võ đài.
Hôm nay Mộ Dung Hân mặc trang phục gọn gàng nhưng vẫn phác hoạ được dáng người hoàn mỹ, con ngươi đen nhánh của nàng ta lại lộ ra ánh mắt phức tạp.
"Nữ tử này tướng mạo không tồi."
Quần chúng lại nhìn Tiêu Tội Kỷ, liên tục lắc đầu.
Một đôi nam nữ xứng đôi biết bao, lại đi đến bước xung đột này, thật sự là tạo hoá trêu ngươi.
"Hôm nay."
Tiêu Tội Kỷ nhìn Mộ Dung Hân, nói từng chữ: “Ta với ngươi kết thúc ân oán."