Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 683 - Chương 683. Chương 683: Còn Phải Phát Triển Nghề Phụ

Chương 683. Chương 683: Còn phải phát triển nghề phụ
Trung Tôn Châu trong đại lục Tinh Vẫn cũng là một châu khá mạnh, ở đó có thuộc tính thiên địa cực kỳ mạnh mẽ, đã nuôi dưỡng vô số cao thủ và thiên kiêu chi tử.

Nếu võ giả ở những châu khác đạt đến cấp độ Võ Vương thì cũng đã được xem là cao thủ, nhưng ở Trung Tôn Châu thì điều đó quá bình thường.

Đương nhiên, không thể có chuyện Võ Vương nhiều như kiến, Võ Hoàng đông như chó.

Ít nhất thì về mặt thực lực tổng thể thì Trung Tôn Châu đã bỏ xa các châu khác.

Hắc Sơn Nhai được nhắc đến trong văn tịch cổ nằm trong địa phận Trung Tôn Châu, cũng chính là chiến trường thứ hai của cuộc giao tranh giữa hai phe chính - tà hàng ngàn năm trước.

Vậy còn chiến trường đầu tiên thì sao?

Tất nhiên là thánh địa của Ma Đế Tông.

Sau khi đại lục Tinh Vẫn phân khai, Trung Tôn Châu vẫn luôn là khu vực trung tâm nhất của thế giới.

Ma đế lựa chọn nơi này làm chiến trường thứ hai diễn ra chiến tranh ác liệt với các tông môn đứng đầu, thế lực cũng rất mạnh.

“Đỉnh!”

Sau khi biết được, Quân Thường Tiếu cảm thấy kính phục.

Dám giao chiến với các tông phái đứng đầu trong châu mạnh nhất, quả thực là tấm gương để ta học hỏi.

Hệ thống: “…”

Đang yên đang lành đi học cái việc làm kẻ thù của cả đại lục này làm gì!

Căn cứ vào ghi chép của tông chủ đời thứ nhất của Hắc Long Tà Tông để lại thì Thị Huyết Đại Pháp và tàn dư còn lại của Ma môn sau khi phân khai có liên quan đến nhau, Quân Thường Tiếu có dự định đi đến Hắc Sơn Nhai.

Nhưng không phải bây giờ.

Bởi vì sắp tổ chức cuộc thi Long Hổ Tranh Bá, hắn cần phải để tâm tư của mình vào đó.

Huống chi, cuộc thi đấu tiếng tăm giữa các tông môn này vừa hay lại được tổ chức tại Trung Tôn Châu, đến lúc đó, sau khi kết thúc có thể tiện đường đi xem thử.

Sau khi vạch xong kế hoạch, Quân Thường Tiếu dập tắt ý muốn đi đến các châu khác gây xung đột.

“Tông chủ”.

Lý Thanh Dương nói: “Chu Trưởng lão cầu kiến.”

“Mời vào.”

Quân Thường Tiếu nói: “Lúc này phía bên Chứng Thực Quán phái người đến, chắc hẳn là có liên quan đến Long Hổ Tranh Bá.”

Quả nhiên, sau khi bước vào đại điện, vừa mới ngồi xuống, Chu Trưởng lão nói vào chuyện chính luôn: “Quân tông chủ, ngày Long Hổ Tranh Bá sắp đến gần, tông môn các ngài đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Quân Thường Tiếu nói.

Chu Trưởng lão: “Quán chủ sai Chu mỗ đến hỏi ngài, khi nào thì bắt đầu lên đường?”

“Cách ngày khởi tranh nửa tháng.” Quân Thường Tiếu nói.

Hắn sẽ không đến đó sớm làm gì, bởi vì suy cho cũng vẫn phải để đệ tử lợi dụng nốt số thời gian mấy tháng còn lại để nhanh chóng nâng cao tu vi, cuối cùng giành được vị trí đứng đầu trong cuộc Long Hổ Tranh Bá.

Các thế lực tham gia thi đấu có thể giành thành tích tốt.

Nhưng bọn hắn thì khác, một phát giành chức quán quân luôn.

Ý của Quân Thường Tiếu là nếu Vạn Cổ Tông của ta đã tham gia thì phải ăn ngay luôn chức quán quân, nếu không chẳng khác gì kẻ vô tích sự.

Chu Trưởng lão: “Lần này các tông môn tham gia Long Hổ Tranh Bá rất đông, quán chủ hi vọng Quân tông chủ có thể dẫn dắt đệ tử của mình đến trước, để tránh chậm trễ thời gian.”

Quân Thường Tiếu không nói gì.

Dịch đại sư đang lo lắng mình sẽ lừa hắn sao?

“Như này đi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa sẽ dẫn đệ tử đến trước một tháng.”

“Như vậy cũng được.”

Chu Trưởng lão chắp tay: “Vậy Chu mỗ xin cáo từ trước.”

“Chu Trưởng lão từ phương xa đến, chi bằng ở lại ăn một bữa cơm rồi hãy đi.”

“Cũng được.”

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu mà lão già này cũng chẳng khách sáo gì hết vậy.



Sau khi ăn cơm xong, Chu Trưởng lão cáo từ rồi rời đi.

Quân Thường Tiếu ngồi trong đại điện, bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo.

Tham gia Long Hổ Tranh Bá chẳng qua chỉ là nể mặt Dịch đại sư, vấn đề này vẫn cần phải xem xét đến sự phát triển sau này của tông môn.

“Cơ cấu tình báo vẫn phải phát triển mạnh thêm mới được.”

Việc xây dựng chi nhánh vừa mới được bắt đầu, con đường phải đi sau này vẫn còn rất dài.

Mấy ngày sau, chi nhánh của Vạn Cổ Tông và Thú Liệu Điếm mọc lên như nấm ở Bắc Mạc Châu.

Náo nhiệt nhất là ở thành Hoàng Sa, bởi Quân Thường Tiếu đích thân đến châu Bắc Mạc tham dự lễ khai trương nên tông chủ các tông môn như tông chủ Thương Sa Tông, môn chủ Thừa Phong Môn cũng lần lượt đem quà đến chúc mừng.

“Toàn là người có máu mặt.”

“Sức mạnh của Vạn Cổ Tông thật lớn!”

Các võ giả bàn tán xôn xao, tất cả mọi người cũng đều ý thức được là, một thế lực cỏn con vô danh tiểu tốt ngày nào nay đã trở thành ác bá một phương rồi.

Cùng với sự khai trương của chi nhánh và Thú Liệu Điếm, việc làm ăn của Vạn Cổ Tông và Bắc Mạc Châu đã hoàn toàn được thiết lập triệt để.

Dựa vào thỏa thuận hợp tác do bai bên đặt ra, mỗi tháng thời gian cố định, Thập Đại Tông Môn sẽ vận chuyển các loại khoáng thạch từ bản địa đến quận Thanh Dương.

Ngoài ra, nhà họ Ngải cũng đang khuếch trương phạm vi thương mại của mình.

Hơn nữa, chủ yếu buôn bán nguyên liệu thuốc nên họ cũng sẽ cung cấp cho Quân Thường Tiếu nhiều dược liệu và hạt giống.

Khoáng thạch có thể chế tạo ra trang bị, dược liệu có thể chế ra đan dược, hai loại vật phẩm này chắc chắn là một trong những nhân tố quan trọng để giúp Vạn Cổ Tông không ngừng lớn mạnh.

Đương nhiên, bởi nhu cầu rất cao nên tiền bạc tiêu tốn cũng rất nhiều.

Nếu chỉ dựa vào một mình Thú Liệu Điếm thì chỉ có thể cầm cự được một thời gian, cùng với việc đệ tử càng ngày càng nhiều, nhu cầu cũng ngày một tăng lên, chắc chắn sẽ không thể duy trì được việc phát triển.

“Vẫn phải phát tiển thêm nghề phụ.” Quân Thường Tiếu nói.

Hệ thống: “Chỉ cần ký chủ đồng ý đưa đan dược cao cấp hơn cho Ngải gia bán thì còn sợ thiếu tiền sao?”

Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: “Ngải gia chung quy lại cũng quá yếu, đưa cho họ đan dược cao cấp đi bán, cuối cùng nếu làm không tốt sẽ dẫn tới họa diệt thân.”

“Phải tìm…”

Hắn ngập ngừng. nói tiếp: “Phải tìm đối tác thực lực mạnh hơn để làm ăn.”

Hệ thống: “Hiện tại trước mắt ở đại lục Tinh Vẫn, mạnh nhất về phương diện buôn bán là Đường gia.”

“Đã nghe qua.”

Quân Thường Tiếu đã không còn là con gà mờ lơ mơ như lúc mới đến, đối với những sự việc trên đại lục hắn cũng có những hiểu biết nhất định.

Đường gia, một đại gia tộc bao đời làm thương gia, giàu có vô cùng.

Tiệm linh thạch ở quận Thanh Dương chính là do Đường gia mở ra.

Đại gia tộc này chủ yếu kinh doanh linh thạch, nhưng các ngành khác cũng nhúng tay vào, là một thương nghiệp phát triển toàn diện.

Quân Thường Tiếu muốn tìm thương nhân buôn bán làm đối tác, Đường gia chính là sự lựa chọn hợp lý nhất.

Có người hỏi, sao hắn không tự mình làm?

Quản lý một tông môn đã quá đủ mệt rồi, nếu phải tự mình làm thêm nghề phụ, sau này thực sự sẽ không có thời gian để đi chọc gái nữa.

Tìm một gia tộc kinh doanh có thực lực hùng hậu, lợi dụng thương hiệu và hệ thống hoàn thiện của bọn họ, chắc chắn có thể sẽ nhanh chóng thu được tiền tài.

“Chỉ tiếc là.”

Quân Thường Tiếu nói: “Ta không quen người của Đường gia. làm sao có thể liên hệ với họ được đây?”

Có vấn đề cứ tìm Lê Lạc Thu.

“Đường gia?”

Lê Đường chủ xoa cằm, nói: “Thời gian trước hình như có tình báo về gia tộc này, ta sẽ phái người đi điều tra.”

“Ừm.” Quân Thường Tiếu nói.

Lê Lạc Thu lệnh cho các thành viên giở sổ sách ra xem.

Rất nhanh sau đó cũng tìm thấy tin tức tình báo gửi đến có liên quan đến Đường gia.

Hàng ngày, Tế Vũ Đường có rất nhiều tin tức tình báo gửi đến, trừ những tin tức đặc biệt quan trọng ra thì thông thường nàng không báo cáo, bởi vì quá lãng phí thời gian.

“Tông chủ.”

Lê Lạc Thu nói: “Căn cứ vào thông tin tình báo thì giữa tháng này, nhị công tử của Đường gia sẽ đến châu Tây Nam Dương Châu để thị sát.”

“Giữa tháng?”

Quân Thường Tiếu rất kinh ngạc, nói: “Thế chẳng phải là sắp rồi sao?”

“Vâng.”

Lê Lạc Thu nói tiếp: “Cõ lẽ đang trên đường tới rồi.”

“Có thông tin cụ thể của nhị công tử không? “ Quân Thường Tiếu hỏi.

Lê Lạc Thu lắc đầu: “Tế Vũ Đường chúng ta vẫn chưa mở rộng mạng lưới tình báo phát triển tới Trung Tôn Châu, cho nên tạm thời chưa thể biết được.”

“Chắc Ngải gia sẽ biết.”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi công việc trong tông môn, Quân Thường Tiếu đích thân đi một chuyến đến thành Hồ Dương.

“Nhị công tử của Đường gia?”

Trong tiệm thuốc, Ngải Thượng Nghễ lắc đầu, nói: “Người này ta từng nghe qua, rất có năng lực trong việc kinh doanh, buôn bán, rất được gia chủ Đường gia xem trọng, nghe nói còn có ý chọn là một trong số những người thừa kế gia tộc.”

“Một trong số?”

Quân Thường Tiếu hỏi: “Vẫn còn nhiều người tiếp quản sao?”

“Vâng.”

Gia chủ Ngải gia nói: “Đường gia con đàn cháu đống, dòng chính đời thứ hai, ba cũng rất nhiều, theo như ta được biết, chỉ riêng việc tiếp quản gia tộc tương lai đã có tới hơn mười người.”

“Hơn mười người?”

Quân Thường Tiếu lẩm bẩm cười: “Nếu như gia chủ của Đường gia đột nhiên qua đời, thế chẳng phải những người tiếp quản này sẽ phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành vị trí gia chủ sao?”

Khóe miệng Ngải Thượng Nghễ giật giật.

Quân tông chủ của ta ơi, ngươi đúng là cái gì cũng dám nói ra miệng thật.


Bình Luận (0)
Comment