Chương 693. Chương 693. Kết thúc rồi à?
Trăm tên Vũ Vương dựa vào hai loại Thần phẩm vũ kỹ, chỉ có thể đập huyết dơi Vương văng ra ngoài. Còn Quân Thường Tiếu chỉ dựa vào một người đã vặn gãy cánh một còn huyết dơi Vương khác, chuyện này vô cùng đáng sợ! Nếu không thì sao có thể là tông chủ được!
Gào.
Cánh của Huyết dơi Vương bị vặn gãy phát ra tiếng gào thét tê tâm liệt phế. Tuy nó là bí cảnh huyễn hóa ra, nhưng cũng tương tự với võ giả khi tiến vào đây, phải thừa nhận cảm giác đau chân thật nhất.
Phốc!
Đột nhiên Quân Thường Tiếu giơ tay lên, cứ thế mà xé toạc đôi cánh bị văn gãy đó, máu tươi nhất thời như mưa chiếu rọi. Cảnh tượng này quả là tàn bạo, tàn bạo đến mức đệ tử Vạn Cổ tông không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có đặt tâm tư trên thân huyết dơi Vương bên kia.
Vù vù —— —— -
Hỏa diễm nóng rực và chùm sáng loá mắt lấp lóe, từ phương hướng khác nhau đập tới.
Oanh! Oanh!
Thể trạng huyết dơi Vương to lớn nên tốc độ xê dịch chậm chạp, chỉ có thể khổ cực đón lấy toàn bộ chiêu thức, xong lại lần bị đánh bay ra ngoài rất xa.
Vù vù —— —— -
Một luồng gió lạnh thổi đến, nương theo từng mảnh sương lạnh áp không khí nóng rực bốn phía xuống.
Xoát!
Hai tay Lục Thiên Thiên đan xen vào nhau, tràn ra băng hàn chi khí mạnh hơn, cuối cùng đóng băng huyết dơi Vương tạm thời.
- Chu sư đệ, giao cho ngươi!
Lý Thanh Dương hô. Hắn biết, thời gian Đại sư tỷ đóng băng có hạn, cho nên vào lúc này, phải dựa vào công kích sắc bén nhất, sinh ra thương tật trí mạng đến huyết dơi Vương!
Xoát!
Chu Hồng bay lượn đến, rút kiếm ra!
Xoát! Xoát!
Kiếm khí thất luyện vô song trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện, sau đó xé rách không gian chém tới.
Phốc —— —— -
Một cái cánh của huyết dơi Vương chợt văng ra!
Tạch tạch tạch!
Cùng lúc đó, hiệu lực đóng băng cũng hết, mà bởi vì mất đi một cái cánh, thân thể to lớn của nó nhất thời mất cân bằng giữa không trung, chậm chậm chạp chạp rơi xuống.
Thừa dịp này lấy mạng nó!
Hô! Hô!
Đệ tử Vạn Cổ tông đồng loạt xuất thủ, Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm và Thất Huyền Hà Quang Phá bắn tới, đánh vào trên thân huyết dơi Vương, lại hiện ra ánh sáng lộng lẫy lần nữa! Huyết dơi Vương mất đi một cái cánh, vốn đã bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ lại gặp công kích kiểu này, có thể nói là họa vô đơn chí, cuối cùng rơi ầm trên mặt đất.
Dạ Tinh Thần bay lượn đến, huy động Hàn Mang Kiếm trong tay, nhất thời thi triển ra một chữ “khoái”, hình thành kiếm khí cuồn cuộn.
Phốc! Phốc!
Thân thể to lớn của huyết dơi Vương Thạc nhất thời bị chém, tạo thành từng đợt thương tổn, sau đó, nó hữu khí vô lực co quắp trên mặt đất.
Xoát!
Dạ Tinh Thần rơi xuống, khinh thường nói.
- Rác rưởi.
Thánh thú có thể so với Vũ Đế đánh không lại thì thôi, chứ linh thú trọng thương thất phẩm hắn còn không đánh lại sao?
- Sư đệ! Cẩn thận!
Lý Thanh Dương hoảng sợ nói.
Oanh —— —— - - - - -
Thân thể Huyết dơi Vương đột nhiên bành trướng, trước khi chết hiện ra ánh sáng lộng lẫy nhất, tựa như chúc mừng ngày lễ độc thân vui vẻ!
Dạ Tinh Thần hốt hoảng. Hắn cách chỗ nổ tung tương đối gần, không thể tránh né bị tung tóe một thân đầy máu.
Đương nhiên, Huyết dơi Vương bạo nổ, cũng không phải là võ giả tự bạo, uy lực không mạnh. Nhưng máu thịt rải trên khải giáp vừa thối lại vừa buồn nôn, khiến Dạ Đế đại nhân chú trọng sạch sẽ cảm thấy vô cùng chật vật.
Oanh! Oanh!
Một bên khác, Quân Thường Tiếu đứng trên thân huyết dơi Vương, ngưng tụ linh năng hóa thành quyền, hung hăng công kích đầu đối phương, đánh cho đến khi thành thịt nát, lúc này mới dừng lại.
Xoạt.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt phát sinh biến hóa, trong nháy mắt, mọi người bị đưa vào đầm lầy, trước mặt thổi tới mùi thối khiến người ta buồn nôn. Rất hiển nhiên, diệt đi hai huyết dơi Vương xong, ngay sau đó lập tức tiến vào cửa thứ hai của độ khó phổ thông. Đệ tử Vạn Cổ tông không có buông lỏng tinh thần.
Ải thứ nhất không mạnh, khảo nghiệm chân chính chỉ vừa bắt đầu mà thôi!
Ùng ục! Ùng ục!
Đột nhiên, bên trong đầm lầy bốc lên bong bóng, mùi thối phát ra trên không trung ngày càng nồng.
Xoát! Xoát!
Đúng vào lúc này, từng con quái vật sền sệt lao ra, toàn thân chúng nó như một con sâu róm đang biến lớn.
- Xấu quá!
Tô Tiểu Mạt nói. Quái vật giống như sâu róm này không chỉ xấu mà còn rất thúi! Có tất cả mười cái đầu xuất hiện, vừa hay vây quanh đệ tử Vạn Cổ tông ở bên trong, theo khí tức thì hiện đang ở tầng thứ linh thú nhị phẩm.
- Các bảo bối.
Quân Thường Tiếu nói.
- Đánh đi!
Xoát! Xoát!
Chúng đệ tử đồng loạt phân tán ra, ăn ý mười người một tổ, hướng về trùng vật xấu xí chém giết.
Oanh! Oanh! Oanh!
Quang mang lấp lóe, sáng chói như cũ!
Phốc!
Một đầu con sâu cuối cùng cũng lọt vào bên trong đầm lầy. Tô Tiểu Mạt ngồi phía trên tảng đá, nâng quai hàm nói.
- Kết thúc rồi à?
- Đúng vậy.
Lý Phi nói.
- Nhanh vậy. Chờ chút! Sao bọn họ toàn tụ tập ở địa phương cách xa khu vực giao chiến như vậy?
Bởi vì, Quân tông chủ không đợi các đệ tử xông lên thì đã bật hết hỏa lực ra tay trước một bước. Linh thú nhị phẩm trước mặt Kiếm Vũ Song Hoàng, khẳng định chỉ có bị ngược, cho nên rất nhanh đã bị toàn diệt. Gặp tông chủ cường thế như vậy, chúng đệ tử dứt khoát lui về sau, nhìn hắn một người biểu diễn. Không thể trách Quân tông chủ đoạt danh tiếng, chủ yếu là ở toàn bộ hành trình trong hình thức đơn giản đã khoanh tay đứng nhìn rồi, đến sau cùng cũng không cho tí xíu điểm kinh nghiệm thì sao được.
Ông!
Cửa thứ hai thông qua, hình ảnh lần nữa biến chuyển, mọi người được đưa vào miệng núi lửa khắp nơi đỏ thẫm, chung quanh đều là dung nham nóng hổi. Tròng mắt Dạ Tinh Thần đột nhiên co rút lại, cảnh tượng này, không khí này, không phải đã xuất hiện lúc mình khiêu chiến hình thức địa ngục sao!
- Tiêu rồi!
Dù là Dạ Đế tâm vững vô cùng thì trong nháy mắt, ánh mắt hắn cũng xuất hiện tuyệt vọng. Thậm chí, hắn đã nghĩ đến sau khi vượt quan thất bại, lại phải vượt qua một đoạn hình ảnh tương đối dài cực kỳ khổ cực!
Phụt —— —— - - - - -
Nhưng vào lúc này, miệng núi lửa lớn nhất phun tung trào dung nham, một quái vật khổng lồ toàn thân như ngọn lửa xuất hiện. Theo hình thái mà xét, thật sự là Thánh thú lúc trước đã miểu sát Dạ Tinh Thần!
- Không đúng!
Dạ Tinh Thần cau mày nói.
- Khí tức của tên này không phải là tầng thứ Thánh thú!
Vù vù.
Quái vật khổng lồ toàn thân do hỏa diễm biến thành từ miệng núi lửa xông ra, khí tức nóng rực áp xuống. Dạ Tinh Thần bên trong hình thức địa ngục cũng bị loại khí tức này trực tiếp mạt sát!
- Lui lại!
Quân Thường Tiếu quát.
Chúng đệ tử đồng loạt lui về phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng. Loại quái vật khổng lồ toàn thân từ hỏa diễm tạo thành này, chắc chắn thực lực mạnh mẽ vô cùng!
Xoát!
Quân Thường Tiếu phi thân tiến về Hỏa Thú. Cùng lúc đó, toàn bộ Thánh Viêm chi thể khai hỏa, mấy chục loại hỏa diễm bạo phát, tựa như trong nháy mắt hóa thành một hỏa nhân!
Vù vù.
Quân Thường Tiếu cẩn thân mở hai tay ra, hỏa diễm nhất thời khuếch tán, triệt để bao phủ quái vật khổng lồ. Loại hành vi trực tiếp dựa vào lò lửa lớn này, đối với vũ giả khác mà nói không thể nghi ngờ là đi chịu chết, nhưng hắn có Thánh Viêm chi thể nên có thể làm được, dù đối phương đã đạt tới tầng thứ có thể so với Vũ Hoàng đỉnh phong!
Vù vù!
Hỏa diễm của Quân Thường Tiếu và hỏa diễm của Hỏa Thú dung hợp một chỗ, không phân rõ ai là ai. Đệ tử đứng ở đằng xa có thể nhìn thấy rõ ràng, hỏa diễm chi thể dần dần suy yếu, đại biểu rằng hỏa diễm một bên đã suy yếu!
Gào!
Hình như có tiếng gào thét truyền đến, mọi người có thể khẳng định, là hỏa diễm Hỏa Thú đang suy yếu!
Vù vù!
Hỏa diễm nóng rực vẫn đang phun trào, ước chừng mười phút đồng hồ. Bây giờ, Hỏa Thú vô cùng to lớn đã thu nhỏ đến hai ba trượng! Chịu đựng sự thiêu đốt của Thánh Viêm chi thể, thân là Hỏa hệ nó cũng chịu không nổi!
Xoát!
Quân Thường Tiếu tách ra, thản nhiên bay giữa không trung, phất tay nói.
- Tên này giao cho các ngươi, một người tới một quyền.
Cùng vượt quan, nhất định phải cho đệ tử cơ hội biểu hiện, bằng không không có điểm kinh nghiệm khen thưởng, vậy thì rắc rối.
- Được!
Chúng đệ tử đồng loạt ngưng tụ vũ kỹ, tung về phía Hỏa Thú vô cùng chật vật kia, cuối cùng nổ tung thành từng mảnh.
- Đã kết thúc rồi ư?
Dạ Tinh Thần ngạc nhiên.
Vù vù!
Đột nhiên, linh hạch trong đan điền chuyển động, một năng lượng tinh thuần cuồn cuộn hiện lên khiến trong lòng của hắn kinh ngạc, nói.
- Sắp đột phá rồi!
Xoát! Xoát!
Bọn người Lý Thanh Dương đồng loạt ngồi xuống, nghênh đón sự đột phá sắp đến!
Quân Thường Tiếu bay giữa không trung, thấy tất cả bọn họ ngồi xuống thì biểu cảm trên mặt nhất thời vô cùng đặc sắc. Bởi vì sau khi thông qua toàn bộ cửa, đừng nói là đột phá, ngay cả chút dấu hiệu linh năng tăng trưởng thì hắn cũng không có!
Ôi chao! Hình thức phổ thông à, ta vừa xuất công lại vừa xuất lực, sao một chỗ tốt cũng không có vậy chứ!
Vù vù —— —— -
Ngay tại thời khắc Quân Thường Tiếu khóc không ra nước mắt, linh năng trong hai khỏa linh hạch nhất thời sôi trào, một luồng suy nghĩ tấn cấp mãnh liệt xông lên đầu!
- Ha ha! Rốt cục cũng đến! Rốt cục ta cũng được hưởng thụ chỗ tốt mà thông quan sinh tử bí cảnh mang đến!