Chương 715. Chương 715. 1 ván phân thắng thua.
Thiên Cương Thánh Tông không thể chịu đựng, thua dưới chân đệ tử Vạn Cổ tông. Nhưng mà, tuy bại nhưng vinh! Bởi vì sau khi giao đấu kết thúc, đại bộ phận đệ tử Vạn Cổ tông thở gấp rút, hiển nhiên đánh rất hăng, đánh rất đã.
- Đa tạ.
Lý Thanh Dương chắp tay nói, mỉm cười hữu hảo.
- Nhận... Đa tạ!
Tên đệ tử cầm đầu Thiên Cương Thánh Tông ngã trên mặt đất kia khó khăn ôm quyền nói. Thiên Cương Trận Pháp diễn hóa các loại lại không làm gì được bọn đệ tử Vạn Cổ tông này, cho nên đệ tử tông môn này bại tâm phục khẩu phục.
- Ha ha ha, lại thắng!
Bên trong Thanh Dương quận truyền đến tiếng hoan hô. Hôm qua chiến thắng tông môn tam lưu không có cảm giác gì, ngày hôm nay chiến thắng tông môn nhất lưu, loại cảm quan kích thích kia lập tức trở về!
- Quán chủ, quán chủ! Nhanh! Nhanh! Ấn huyệt nhân trung!
Vù vù.
Sau khi trải qua cấp cứu đơn giản, Dịch Thiên Hành từ trên ghế bật dậy, biểu hiện trên mặt không ngừng chuyển đổi, sau cùng ngồi chồm hổm trên mặt đất bụm mặt nói.
- Lại thắng một tông môn, không phải trùng hợp, đây không phải trùng hợp!
Chân trưởng lão và Chu trưởng lão có thể hiểu được sự điên cuồng của quán chủ. Dù sao ngay từ đầu họ đã nghĩ, Vạn Cổ tông phá lời nguyền tấn cấp vòng thứ hai là được, bây giờ không chỉ đạt yêu cầu, còn liên tiếp chiến thắng hai tông môn nhất lưu.
Lần sau gặp gỡ chứng nhận quán cao tầng, quán chủ chắc chắn sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng hăng hái!
- Chư vị!
Ngay tại lúc này, phía trên màn sáng xuất hiện gượng mặt đẹp trai đã lâu không thấy kia.
- Đây chính là đệ tử Vạn Cổ tông ta, bọn họ dùng thực lực chứng minh, dù tông môn nhất lưu rất mạnh, chỉ cần tu luyện tại Vạn Cổ tông thì vẫn có thể sáng tạo kỳ tích!
Lão đại các tông môn ngây người, không phải tên này bị mười tên Vũ Hoàng nhìn chằm chằm à, tại sao lại bay lên được!
Xoát!
Mọi người cùng nhau cúi đầu xuống. Mười tên bảo an thể trạng khôi ngô dừng lại tại chỗ, chung quanh phát ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
- Cái này...
Lão đại các tông môn trợn tròn con mắt. Có thể áp chế nhiều Vũ Hoàng như vậy, khiến họ không thể động đậy, khí vực người này mạnh bao nhiêu!
- Là người thì phải có mộng tưởng, nếu không thì có khác gì cá ướp muối!
Cả khuôn mặt Quân Thường Tiếu sắp dung nhập trong trận pháp, nói.
- Vạn Cổ tông là nơi để các ngươi thực hiện mộng tưởng, còn chờ cái gì, mau chạy tới đi nào...
- Quân tông chủ.
Đằng sau vang lên thanh âm.
- Ngươi đủ chưa.
- Chờ ta nói xong lời này...
Quân Thường Tiếu chợt ngậm miệng lại, sau đó xám xịt đi xuống, bởi vì xuất hiện sau lưng không phải người khác, chính là Hàn thành chủ
Từ khí tức phát ra mà xem, đây là một Vũ Thánh. Loại cường giả này không dựa vào hệ thống ảnh hưởng, Quân tông chủ trêu chọc không nổi.
Xoát!
Hàn thành chủ xuất hiện trước mặt Quân Thường Tiếu, gác tay nói.
- Các ngươi đi xuống đi, ta đến trông chừng Quân tông chủ.
- Vâng!
Mười tên bảo an biến mất.
Cứ như vậy, vì phòng ngừa Quân Thường Tiếu lại quảng cáo, số cường giả đứng đầu một số hai Tinh Vẫn đại lục tự mình đứng phía sau hắn.
- Hàn thành chủ.
Quân tông chủ nói
- Có con gái hay không, không bằng để bọn hắn đến Vạn Cổ tông ta tu luyện, bổn tọa cam đoan có thể nuôi dưỡng thành thiên kiêu chi tử.
Cũng may Hàn thành chủ tính tình tốt. Đổi lại là cường giả táo bạo thì chắc sẽ ấn tên này trên mặt đất ra sức chà đạp, nhìn xem có thể mài da mặt hắn mỏng đi không!
Vòng giao đấu thứ tư tiếp tục tiến hành, đánh cũng vô cùng khốc liệt, bởi vì tông môn thế lực có thể đi đến vòng này, tu vi đều rất mạnh!
Có Triệu Đại Tráng và Kiếm Phi Vân tọa trấn tông môn tam lưu, thành công chiếm cứ hai danh ngạch top 12. Ngạo Thế Thánh Tông cũng gọn gàng đánh bại đối thủ. Lại nói, cái người Ngạo Vô Song này rất mạnh, từ đầu đến cuối đều lấy tư thái vương giả giày xéo đối thủ!
Chỉ là, năng lực tìm đường chết của tên này cũng vô cùng nổi bật, mỗi lần đi ngang qua trước mặt Dạ Tinh Thần, đều sẽ biểu hiện ra bộ dáng phách lối không ai bì nổi.
- Chiến thắng hai tông môn nhất lưu, cũng có chút năng lực.
Ngạo Vô Song lại dừng lại, nụ cười có vẻ dữ tợn nói.
- Có điều tốt nhất là các ngươi cầu nguyện đừng gặp phải Ngạo Thế Thánh Tông ở vòng sau, nếu không ta sẽ khiến cho đồ bỏ các ngươi hiểu ra cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối.
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi chau mày. Nếu không phải còn đang tham gia long hổ tranh bá, bọn họ đã không nhịn được xuất thủ rồi!
- Thiếu tông chủ.
Một tên đệ tử Ngạo Thế Thánh Tông nói.
- Chúng ta đi thôi.
Ngạo Vô Song vén tóc đen trên trán, thản nhiên nói.
- Một đám đồ bỏ đi, ngày mai gặp.
- Đáng giận!
Tô Tiểu Mạt cả giận nói.
- Ta thật sự muốn nhảy ra ngoài đánh hắn một trận!
- Đừng xúc động.
Lý Thanh Dương nói.
- Trong hội trường một mình ẩu đả sẽ mất đi tư cách dự thi. Nhưng, điều khiến hắn ngoài ý muốn là, Dạ Tinh Thần đứng bên cạnh vẫn bình tĩnh, dường như không nghe thấy đối phương trào phúng.
- Chẳng lẽ Dạ sư đệ đổi tính? Không quan tâm người khác nói thế nào?
Không, Dạ Tinh Thần không có đổi tính. Mặt hắn không có biểu tình thì chính là không thèm để ý một kẻ bị mình gắn lên nhãn người chết....
Hôm sau.
Mọi người reo hò, người mười hai tông môn ra trận. Tông môn có thể tiến vào vòng này, ba tông môn nhất lưu, hai tông môn tam lưu, một tông môn ngũ lưu, còn lại sáu tông môn tất cả đều là nhị lưu.
Tuyệt đối đừng rút trúng Vạn Cổ tông!
Nghi thức rút thăm bắt đầu, đệ tử đại biểu các tông ào ào cầu nguyện, dù là tông môn nhất lưu cũng không ngoại lệ. Liên tiếp chiến thắng Đại Diễn Thánh Tông và Thiên Cương Thánh Tông, không có người nào cho rằng Vạn Cổ tông dựa vào vận khí, mà chắc chắn có thực lực chân chính, nếu như gặp, khẳng định sẽ bị đào thải!
- Ta lên!
Thời khắc mấy đệ tử tông môn lần lượt rút thăm đối thủ, cũng không có bốc trúng Ngạo Thế Thánh Tông, Dạ Tinh Thần nhanh hơn người khác một bước, đến trước rương rút thăm.
Xoát!
Luồn vào, lấy ra.
- Đối thủ Vạn Cổ tông là ——- Hàn thành chủ lần nữa kéo dài âm nói.
- Thiết Quyền Môn!
Răng rắc!
Dạ Tinh Thần trực tiếp bóp nát lệnh bài, trong ánh mắt khó nén vẻ thất vọng.
Hô!
Tông môn không có được chọn như trút được gánh nặng, buông lỏng một hơi. Thiết Quyền Môn cũng là ngựa ô, thực lực Triệu Đại Tráng mạnh mẽ, hai tông môn gặp nhau tại vòng này, không thể nghi ngờ là điều mà bọn họ vui lòng nhìn thấy nhất.
- Hai người dự thi có phòng ngự mạnh nhất rốt cục gặp nhau rồi!
- Hẳn là rất đặc sắc đây!
Người xem cũng không thèm để ý hai tông ai có thể thắng lợi cuối cùng, chỉ để ý Tiêu Tội Kỷ và Triệu Đại Tráng có thể trình diễn chiến đấu đặc sắc tuyệt luân hay không!
- Sư đệ.
Lý Thanh Dương nói.
- Triệu Đại Tráng giao cho ngươi.
- Ừm.
Tiêu Tội Kỷ nói.
Một khắc này, máu huyết của hắn dường như bốc cháy lên, khát vọng chiến đấu xông lên đầu. Triệu Đại Tráng cũng có loại cảm giác này, cho nên, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi đến đài giao đấu, trong không khí nhất thời bốc lên hai luồng khí tức cẩn trọng, dường như đập vào nhau phát ra hoa lửa.
Đài giao đấu.
Trọng tài dò hỏi.
- Đại biểu song phương, chọn đơn đấu, hay là loạn đấu.
- Đơn đấu.
Triệu Đại Tráng nói.
- Một ván phân thắng thua!
- Cái này... Trọng tài nhìn về phía Tiêu Tội Kỷ, nói.
- Quý tông có đồng ý không?
Long hổ tranh bá muốn một đám người từng người đơn đấu, muốn một đám người đánh quần chiến, cũng không có quy củ một ván phân thắng thua. Đương nhiên, nếu có người đưa ra cách chơi này, một bên khác không phản đối thì phe tổ chức sẽ ngầm đồng ý.
Tiêu Tội Kỷ quay lại nhìn về phía đồng môn. Sau khi thấy bọn họ mỉm cười thì lấy được đáp án, sảng khoái nói.
- Đồng ý.