Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 739 - Chương 739. Chương 739. Cái Này Là Thao Tác Gì Đây!

Chương 739. Chương 739. Cái này là thao tác gì đây!


Lý Thanh Dương nhận được quyền thao tác Đan Dược Các, chỉ vào Lăng Yên Các là cho phúc lợi, chỗ tốt chân chính là linh căn tăng lên tới thần phẩm. Đây là linh căn thần phẩm duy nhất của Vạn Cổ tông, không tính Hà Vô Địch từ thượng giới.



Tuy Quân Thường Tiếu có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại. Hắn thấy, nhị đệ tử có thể được khen thưởng, nắm giữ linh căn càng cao, cũng là dùng nỗ lực đổi lấy.



Thực ra trước mắt mà nói, Quân Thường Tiếu đối với phương diện tư chất linh căn thật ra không quan tâm lắm, dù sao song hạch khu động, lại là kiếm võ song tu, siêu thần phẩm dựa vào tu luyện bình thường cũng chưa chắc đuổi kịp.



Muốn đột phá càng cao, chỉ có không ngừng dựa vào hệ thống gian lận, dựa vào nhiệm vụ thu hoạch càng nhiều kinh nghiệm chi phù.



- Cái này!



Quân Thường Tiếu vẫn lấy làm kiêu ngạo nói.



- Chính là con đường tu luyện của ta!



- Bớt tự luyến!



Hệ thống nói.



- Cái chữ ổn này đến cùng có ý gì?



Quân Thường Tiếu bắt đầu suy nghĩ.



- Chẳng lẽ là một loại danh hiệu, đệ tử nào vào đều sẽ có?



Giả thiết ý nghĩ là đúng.



Tiêu Tội Kỷ lấy thối luyện thân thể làm chủ đại biểu thủ? Dạ Tinh Thần Tính cách táo bạo đại biểu công? Như thế mà nói, chính mình hai người đệ tử này cả công lẫn thủ, tuyệt đối là hai viên hổ tướng bên trong Lăng Yên Các.



- Không tưởng tượng, không tưởng tượng nữa.



Quân Thường Tiếu lắc đầu, gọi Lý Thanh Dương qua, nói.



- Thiết Cốt trấn đã xây xong, đi Thanh Dương thôn thông báo cho thôn dân, bảo bọn hắn tùy ý đi lại.



- Vâng.



Lý Thanh Dương vội vàng hành động.



Được ủy nhiệm luyện đan khiến hắn càng thêm nhiệt huyết! Hôm sau, thôn dân Thanh Dương thôn mang theo hành lý vào ở Thiết Cốt trấn vừa xây xong, mỗi người đều được phân phối một tòa nhà lớn.



- Vương đại thẩm.



Quân Thường Tiếu tự tay đưa chứng nhận ở lại vĩnh cửu tới, cười nói.



- Từ hôm nay trở đi, tòa nhà lớn này là của ngài, nhớ tuyệt đối đừng cùng Đại Xuân nhìn thấy giá phòng hơi chút tăng lên thì vội vã bán đi, bằng không khóc không ra nước mắt đó.



- Đại Xuân? Đây là ai vậy?



Vương đại thẩm nhận lấy, cười nói.



- Hài tử, ngươi lớn lên, cũng có tiền đồ.



- Ta cũng đã nói Cẩu Thặng sau này chắc chắn sẽ thăng chức rất nhanh, sẽ không quên những hương thân phụ lão này mà.



Một lão giả cao tuổi chống quải trượng cười nói. Bên cạnh là hán tử bốn mươi năm mươi tuổi, toét miệng cười nói.



- Cẩu Thặng khi còn bé thường thường chạy đến đất trồng rau đi ị, lấp cát lên trên chờ người khác giẫm, ta đã nhìn ra được tương lai tất thành đại khí!



- Nhắc đến việc này ta liền tức giận, năm đó giẫm không ít!



- Ha ha ha!



Thôn dân vây một chỗ cười ha hả.



Quân Thường Tiếu đã thích ứng nhũ danh Cẩu Thặng này, nói.



- Không có các ngươi, ta đã sớm chết đói, cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.



Nhận lấy trí nhớ nguyên chủ khiến hắn biết được, bởi vì từ nhỏ phụ mẫu đều mất, ở Thanh Dương thôn ăn cơm trăm nhà lớn lên, mà lúc hắn xuyên qua, cũng dựa vào Vương đại thẩm tiếp tế. Tri ân tất báo.



Cho nên, Quân Thường Tiếu xem những thôn dân thuần phác này như thân nhân mình, không muốn bất luận thù lao gì, cung cấp hoàn cảnh ở lại càng tốt hơn cho bọn họ.



- Vương đại thẩm, tay nghề ngươi không tệ, sao không mở tửu lâu?



- Cái thôn trấn này còn lớn hơn Thanh Dương trấn, phí dụng thuê phòng khẳng định rất đắt, đại thẩm cũng không có tiền.



- Miễn thuế, chi phí sửa sang ta lo, ngươi chỉ cần kinh doanh là đủ.



- Cái này...



Vương đại thẩm từ chối không được chỉ có thể đồng ý.



- Tông chủ.



Ngay lúc Quân tông chủ nhiệt tình giao lưu với thôn dân, Lê Lạc Thu đi tới, thấp giọng nói.



- Ngả gia chủ tới.



- Ừm.



Quân Thường Tiếu cười nói.



- Vương đại thẩm, các ngươi trò chuyện đi, ta có chút việc bên này phải xử lý, ta đi trước.



- Đi thôi, đi thôi.



Vương đại thẩm nói.



- Bận bịu chính sự quan trọng.



Đưa mắt nhìn Quân Thường Tiếu rời đi, lắc đầu nói.



- Hiện tai nghiệp của Cẩu Thặng có thành tựu, độ tuổi cũng không nhỏ, đến bây giờ không có nàng dâu, phải làm sao mới ổn đây.



- Aiz, tên kia khi còn bé lên cây móc trứng chim ngã xuống, vừa hay đụng trúng tảng đá, ta lo lắng rất có thể xảy ra vấn đề.



Quân Thường Tiếu tạm thời không có tu vi, không nghe được thôn dân nghị luận, nhưng Lê Lạc Thu đi theo sau nghe thấy, khuôn mặt nàng khẽ biến, lấy một loại ánh mắt quỷ dị nhìn tông chủ.



- Thế nào?



- Không có... Không có gì......



Khu vực trung tâm Thiết Cốt trấn có một cái biệt thự, bên trong không có súng giới, cũng sẽ không có người nhảy dù xuống bảo vệ, là Lý Thanh Dương chuyên môn chuẩn bị cho tông chủ.



Quân Thường Tiếu đi vào đại sảnh. Đầu tiên là ra hiệu Ngả Thượng Nghễ không cần đứng lên, sau đó tiêu sái ngồi ở thượng vị. Chớ nhìn hắn bình thường có chút tinh nghịch, nhưng mà thời điểm nghiêm túc cũng ra dáng tông chủ, cũng có khí tràng.



- Ngả gia chủ.



Quân Thường Tiếu chụm mười ngón tay đặt lên trên đùi, cười nói.



- Lần này ngươi đến đây, là tính toán mở chi nhánh trên thị trấn à?



- Không sai.



Ngả Thượng Nghễ nói.



Sự việc Vạn Cổ tông kiến thiết thành trấn hắn đã sớm nhận được tin tức. Lần này đến đây cũng hi vọng đặt cửa hàng dược liệu, toàn bộ sản nghiệp Ngả gia, bán đấu giá… mở trên thị trấn.



Ngả gia có quy định bất thành văn, sản nghiệp không xuống trấn, xuống nông thôn, dù sao sức mua tiểu địa phương không cách nào đánh đồng với thành trì. Nhưng lần lựa chọn này đem sản nghiệp kéo dài đến Thiết Cốt trấn vừa xây xong, hắn cho rằng theo uy danh của Vạn Cổ tông càng ngày càng mạnh, khẳng định sẽ trở nên phồn hoa.



Cái này là tới từ ánh mắt thương nhân.



Quân Thường Tiếu nói.



- Ngả gia chủ đã nguyện ý tới nơi này mở chi nhánh, đương nhiên là bổn tọa hoan nghênh, thế nhưng, chỉ có thể mở cửa hàng dược liệu và bán đấu giá.



- Đa tạ!



Ngả gia chủ nghiêng người về phía trước, nói.



- Quân tông chủ, Ngả mỗ đã nghĩ kỹ, mỗi tháng đấu giá đan dược cử hành ở chỗ này, kéo thêm chút nhân khí cho thành trấn.



- Cái này không tệ.



Quân Thường Tiếu nói.



Thiết Cốt trấn vừa xây xong, rất nhiều cửa hàng bán lẻ đều trống, Ngả Thượng Nghễ đến trước một bước, cho nên chọn hai khu lớn nhất tại khu vực trung tâm, sau đó đắc ý rời đi....



Thôn dân Thanh Dương thôn không chỉ vào Thiết Cốt trấn ở, rất nhiều phụ mẫu của đệ tử Vạn Cổ tông mang theo người nhà bọn hắn cũng được an bài thích đáng.



- Cha, mẹ!



Tô Tiểu Mạt đứng trước cửa sân nhỏ, trên mặt hiện ra mỉm cười rực rỡ.



- Tiểu Mạt.



Nhị lão từ nhà chính đi ra, nhìn nhi tử từ trước đến nay rất ít về thăm một lần, nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt.



- Quân tông chủ.



Hai người ào ào quỳ lạy làm lễ, nói



- Con ta khiến ngài thêm phiền phức rồi!



- Đừng làm vậy mà.



Quân Thường Tiếu vội vàng đi lên ngăn cản lại, nói.



- Bổn tọa muốn cảm ơn các ngươi, yên tâm đưa nhi tử đến Vạn Cổ tông.



- Tiểu Mạt, hiếm khi được gặp phụ mẫu, bổn tọa cho ngươi nghỉ hai ngày, cố gắng bồi nhị lão.



- Vâng!



Tô Tiểu Mạt hắng giọng nói....



Lúc đầu thôn trấn có vẻ quạnh quẽ, từ khi cha mẹ người thân đệ tử tông môn đến thì trở nên náo nhiệt, sôi động.



Quân Thường Tiếu nằm ở nóc phòng biệt thự, nhìn các đệ tử mang theo người nhà cười nói du ngoạn trên đường phố, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc.



- Tại Địa Cầu lẻ loi hiu quạnh, tại dị giới cũng lẻ loi hiu quạnh, sao ta lại thảm như vậy chứ?



Hắn lắc đầu, nói.



- Hoặc là phụ mẫu của thân thể này không phải hạng người bình thường, có lẽ không chết, mình còn một thân phận to lớn trâu bò bị ẩn giấu nhỉ?



Hệ thống nói.



- Kí chủ, ý nghĩ này rất nguy hiểm.



- Tông chủ!



Ngay lúc này, Lý Thanh Dương truyền âm nói.



- Thái Huyền Thánh Tông tới chơi!



- Thái Huyền Thánh Tông?



Quân Thường Tiếu nói.



- Hình như là tông môn nhất lưu?



- Không sai.



Hệ thống nói.



- Theo thực lực mà nói, thực lực càng mạnh hơn so lúc trước tại Đại Diễn Thánh Tông, Thiên Cương Thánh Tông gặp phải tại long hổ tranh bá.



Quân Thường Tiếu đứng dậy, búng tay nói.



–Tiểu Ma Tiên, về tông môn.



- Được rồi, chủ nhân!



Tiểu Ma Tiên hóa thành hình người, chân trần nhảy qua, tay nhỏ đặt trên bả vai hắn, đột nhiên dùng lực hất lên, nói.



- Má ngươi!



Quân Thường Tiếu như đạn pháo bay lên trên núi, gương mặt đón gió đến mức méo lệch kia hiện lên vẻ sụp đổ. Cái này là cái thao tác gì vậy!

















Bình Luận (0)
Comment