Chương 741. Chương 741. Thần phục thì ngươi là người hầu, nhập tông môn thì ngươi là đệ tử.
- Lục sư tỷ, ngươi thật lợi hại!
- Lục sư tỷ, sư muội có chút không hiểu về mặt tu luyện, ngươi có thể hướng dẫn ta không?
- Lục sư tỷ, lấy tốc độ phát triển ngươi, tương lai nhất định có thể trở thành trưởng lão tông môn!
- Lục sư tỷ...
Trên ngọn núi hậu sơn, Lục Thiên Thiên ngạo nghễ đứng đó, bên tai vang lên tiếng của tất cả đồng môn nói lúc mà mình năm đó ở Thái Huyền Thánh Tông, trên gương mặt đẹp như tạc tượng kia dần dần ngưng tụ sương lạnh. Nữ tử bị Tiểu Ma Tiên đưa đi kia cũng đã từng là một trong những đồng môn quấn lấy hỏi thăm võ đạo.
Xác thực mà nói, là một trong những người đã từng sùng bái nàng, vì phạm quy định tông môn nên nàng bị khu trục xuất, đồng môn đã từng vây quanh ở bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, thay đổi trái tim.
Phù!
Lục Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng vung tay áo muốn rời khỏi thì gặp Quân Thường Tiếu ngồi ở trên tảng đá bên cạnh.
Răng rắc.
Cắn táo một cái, nhai nói.
- Có việc gì phiền não, tìm người nói ra thì có lẽ sẽ dễ chịu một chút.
- Đệ tử không có phiền não.
Lục Thiên Thiên quay người rời đi. Mãi đến khi lướt qua Quân Thường Tiếu thì nghe hắn nói.
- Tại sao ngươi lại bị trục xuất?
- Phạm sai lầm.
- Phạm sai gì?
- Phạm sai lầm không nên phạm....
Quân Thường Tiếu nói.
- Bổn tọa đã từng hỏi qua thân thế ngươi, ngươi trả lời là, biết nhiều chưa hẳn là một chuyện tốt, mà chính là tai nạn.
Lục Thiên Thiên trầm mặc, bởi vì nàng đã từng nói.
Quân Thường Tiếu lại gặm một ngụm táo, nói.
- Hiện tại xem ra cũng không đáng sợ nhỉ.
- Tông chủ không cần bởi vì cầm chức vô địch long hổ tranh bá là có thể nghi vấn thực lực của tông môn nhất lưu.
Lục Thiên Thiên nói.
- Luận chỉnh thể, Vạn Cổ tông chúng ta kém xa những tông môn đỉnh cấp này, nhưng nếu như luận đệ tử, vậy vẫn có thể so một lần.
Quân Thường Tiếu nói.
- Còn nữa, ngươi đã bị trục xuất thì không liên quan đến Thái Huyền Thánh Tông, chẳng lẽ bọn họ còn cố ý tìm ngươi gây phiền phức à?
Lục Thiên Thiên nói.
- Chỉ cần có người còn hận ta, vậy sẽ có phiền phức.
- Người này là chỉ Phương sư tỷ?
Quân Thường Tiếu nói.
Lục Thiên Thiên không giải thích.
Quân Thường Tiếu nói.
- Vừa rồi hai người đệ tử Thái Huyền Thánh Tông kia làm cho người ta chán ghét, bổn tọa đã lệnh cho Tiểu Mộc bọn họ vụng trộm đuổi theo, tìm một cơ hội đánh một trận.
Bởi vì biết tính cách tông chủ, Lục Thiên Thiên không bất ngờ với loại chuyện này, mà chỉ nhắc nhở.
- Bị Thái Huyền Thánh Tông biết sẽ rất phiền phức.
Quân Thường Tiếu nói.
- Tông chủ của ngươi thì tức là ta chưa từng sợ phiền phức.
- Đệ tử đi về trước.
Lục Thiên Thiên muốn cất bước rời đi, lại nghe Quân Thường Tiếu nói.
- Chớ học Tinh Thần, bị phát hiện là muốn rời tông môn, muốn trốn tránh, trời sập xuống, có người tông chủ cao 1m8 đẹp trai vô địch nâng này.
- Thêm 7cm là kí chủ mang giày cao gót hả?
Hệ thống đậu đen rau muống nói.
- Ừ.
- Đệ tử hiểu rồi.
Lục Thiên Thiên vẫn đi, Quân Thường Tiếu ngồi một lát, vứt hạt táo, sau đó tiến về Tế Vũ Đường. Vừa đi vào, còn chưa kịp mở miệng thì Lê Lạc Thu nói.
- Ta đã lệnh cho các thành viên, lấy thời gian nhanh nhất thu thập tình báo Thái Huyền Thánh Tông và Phương sư tỷ được nữ tử kia nhắc đến.
- Hiểu ta.
Quân Thường Tiếu nói.
Lê Lạc Thu nói.
- Ta còn hiểu tông chủ quan tâm đại đệ tử, hơn mấy đệ tử khác nhiều.
- Có sao?
Quân Thường Tiếu gãi đầu, nói.
- Bổn tọa luôn luôn công bình công chính với đệ tử, tuyệt sẽ không công bằng....
Két.
Phòng giam mở ra, Quân Thường Tiếu đi tới, nói.
- Cân nhắc thế nào?
Tử Lân Yêu Vương nằm trên mặt đất, cắn răng nói.
- Nhân loại đáng giận, nghe kỹ… cho... nghe kỹ cho bản vương, thú tộc vĩnh viễn không bao giờ là... là.... là...
- Ta biết, ta biết.
Quân Thường Tiếu ngăn cản lại, sau đó phất tay.
Nhất Hắc và Nhị Hắc bưng mỹ thực phong phú đi tới, nhanh chóng bày đầy toàn bộ cái bàn. Vốn Tử Lân Yêu Vương còn rất yếu ớt, ngửi được mùi thơm kia, nhất thời hứng thú đầy mình, sau đó khó khăn đứng lên, không chút khách khí ngồi xuống.
Trong khoảng thời gian này, tuy mỗi ngày nhận pháo, nhưng ăn lại bị đồ ăn mà Liễu Uyển Thi nấu nuôi cho béo.
Quân Thường Tiếu đổ rượu vào, nói.
- Thực ra ngươi chỉ cần quy thuận bổn tọa, bổn tọa cũng sẽ không bạc đãi ngươi, tối thiểu nhất là bao ăn bao ở.
Tử Lân Yêu Vương không để ý hắn, bẹp bẹp bắt đầu ăn. Đợi đến khi quét sạch mỹ thực rồi uống một hớp rượu, nói.
- Đến! Tiếp tục bắn đi! Mang đi.
Quân Thường Tiếu nói.
Hậu sơn vang lên tiếng pháo, không bao lâu, Tử Lân Yêu Vương bị kéo hai chân về phòng giam.
Quân Thường Tiếu cũng không vội, hắn thấy, chỉ cần tên dạ dày này bị mỹ thực bắt lấy, cho dù là cục đá vừa thúi vừa cứng trong nhà vệ sinh, cũng có thể hàng phục....
- Tông chủ, chúng ta trở về.
Ngày thứ hai, Tô Tiểu Mạt và bọn người Lý Phi trở về tông môn, trên mặt mỉm cười. Bọn họ lặng lẽ đi theo sau lưng đôi nam nữ kia, chờ bọn hắn rời tây nam Dương Châu tiến vào một mảnh rừng sâu núi thẳm thì cố ý dẫn hung thú tới. Tuy chiêu thức hơi cũ, nhưng hiệu quả rất không tệ. Dù thực lực hai tên đệ tử Thái Huyền Thánh Tông không tệ, nhưng bị vô số hung thú vây khốn, cũng phải nỗ lực đại giới cực lớn mới miễn cưỡng thoát khỏi trùng vây.
Lần này trong lúc vô tình đi ngang qua Vạn Cổ tông, đại biểu cho Phương sư tỷ hoặc mình đến trào phúng Lục Thiên Thiên, sau cùng toàn thân mang thương tích trở về tông môn, cũng là một kết cục tốt đẹp....
Lê đường chủ hiệu suất rất nhanh, vẻn vẹn vài ngày đã đem tư liệu Thái Huyền Thánh Tông tới.
- Tông chủ.
Nàng báo cáo.
- Nữ tử kia nói Phương sư tỷ, hẳn là Phương Linh Ngọc, một đệ tử xuất sắc nhất Thái Huyền Thánh Tông bên trong nhóm tấn cấp.
- Nàng và Lục Thiên Thiên có thù à?
Quân Thường Tiếu nói.
Lê Lạc Thu lắc đầu nói.
- Tạm thời chưa dò ra tới.
Tế Vũ Đường bây giờ có thể thu hoạch tình báo cho tông môn, nhưng có điều chỉ là một mặt ở ngoài mà thôi, còn sự việc bên trong của đệ tử, trên phố không có người nghị luận, khẳng định cũng không có chỗ đi nghe ngóng.
- Lưu ý thêm nữ nhân này.
Quân Thường Tiếu nói.
- Vâng....
Vù vù.
Trong sương phòng nội viện, khí thể tấn cấp tăng cuồn cuộn dồi dào, lại có gần trăm tên đệ tử bằng vào Vũ Vương đan thuận lợi đột phá cảnh giới Vũ Vương! Hiện tại đệ tử Vạn Cổ tông tầng thứ Vương cấp càng ngày càng nhiều, nhưng Hoàng Cấp vẫn có chút giật gấu vá vai.
- Ta nói bốn vị.
Quân Thường Tiếu sụp đổ nói.
- Các ngươi không thể dùng thêm chút sức, nhanh chóng đột phá Hoàng Cấp sao?
- Tông chủ, chúng ta rất dùng lực.
Giang Tà im lặng nói.
Nhưng tầng thứ Hoàng Cấp càng phải hiểu rõ võ đạo, thật rất khó đột phá. Hắn và người anh em Ninh thị đã sớm đạt tới Vũ Vương đỉnh phong, nhưng lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh đột phá Hoàng Cấp.
- Aiz.
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi. Loại chuyện đề thăng đại cảnh giới này không vội vàng được.
- Mặc kệ.
Quân Thường Tiếu nói.
- Đi dưỡng thương trước, chọn một ngày tiến vào thời không bí cảnh đi. Có điều trước khi đi, cố ý căn dặn Tô Tiểu Mạt đừng cho Tử Lân Yêu Vương ăn cơm, để hắn đói mấy ngày. Đương nhiên, pháo thì mỗi ngày phải tiếp tục.
Có mục tiêu cực giỏi về chịu đòn, Dạ Tinh Thần sử dụng pháo ngày càng thuần thục, thậm chí cũng có thể di động với tốc độ cao mà vẫn đả kích chuẩn xác. Dù bị bắn ra sao, Tử Lân Yêu Vương cũng không bị thương tích đáng kể. Nhưng khiến hắn không thể nhịn là, thế mà lại cắt đứt đồ ăn của mình!
Ùng ục, ùng ục!
Trong địa lao, cái bụng Tử Lân Yêu Vương truyền đến tiếng vang, yếu ớt nói.
- Được lắm... đói quá...
Dạ dày hắn đã bị Liễu Uyển Thi dưỡng rồi, liên tiếp hai ngày không ăn, cả người nhất thời trở nên yếu hơn so với bị pháo bắn. Đây rốt cuộc là ăn cơm, hay là ăn độc vật phi pháp!
Ngày thứ tư, mùi thức ăn theo cửa sổ bay tới, Tử Lân Yêu Vương nỗ lực đứng lên, hai tay bất lực chộp vào song sắt rét lạnh, nói.
- Bản... Bản vương muốn ăn cơm... Bản vương muốn ăn cơm...
- Ăn cơm cũng có thể.
Quân Thường Tiếu nói.
- Thần phục ta.
- Ngươi...
Tử Lân Yêu Vương nhất thời minh bạch, tên này cố ý cầm đồ ăn đến khiến cho mình thần phục, hắn cả giận nói.
- Bản... Bản vương có chết đói, cũng tuyệt không thần phục nhân loại!
- Vậy tiếp tục bị đói.
Quân Thường Tiếu nói.
Kết quả là, Tử Lân Yêu Vương lại bị đói ba ngày. Xui xẻo nhất là Triệu Đậu Đậu, bởi vì hắn cũng chịu đói theo, trong lúc đó chỉ có thể lấy nước để lót dạ!
- Đại ca! Ngươi muốn tra tấn Linh thú này, sao lại tra tấn luôn ta!
Két!
Hôm sau, cửa phòng mở ra, ánh sáng mặt trời đã lâu mới xuất hiện chiếu vào. Tô Tiểu Mạt đi tới, đặt một chén cơm chiên ở trước bàn, ngoắc Triệu Đậu Đậu nói.
- Tới dùng cơm!
Xoát!
Vốn Triệu Đậu Đậu tinh thần rã rời, nghe đến hai chữ ăn cơm, thế mà trực tiếp đứng lên vọt tới trước bàn, cũng không cầm đũa, trực tiếp lấy tay bắt đầu ăn. Tử Lân Yêu Vương cũng đi qua, lại bị Tô Tiểu Mạt ngăn lại, nói.
- Không có phần ngươi.
Đói vài ngày, Triệu Đậu Đậu ăn chén cơm chiên kia như hổ đói, ăn mà nước mắt đã sắp chảy xuống.
Ừng ực.
Tử Lân Yêu Vương nuốt ngụm nước bọt. Tuy nỗ lực xoay đầu qua chỗ khác không tới tên kia ăn cơm, nhưng tròng mắt cũng rất thành thật dời qua.
- Thật là thoải mái!
Sau khi ăn hết cơm chiên, Triệu Đậu Đậu vuốt ve cái bụng nằm trên ván gỗ, cảm giác nhân sinh đã đạt tới đỉnh cao, cảm giác nhân sinh đã đạt tới đỉnh phong. Nhưng...
- Đáng giận...
Tử Lân Yêu Vương chờ Tô Tiểu Mạt rời đi xong, khó khăn đi đến trước bàn, nhìn thấy trong chén cả một hạt gạo cũng không còn, tức giận đến hai mắt đỏ bừng.
Sau đó.
Đệ tử Vạn Cổ tông đều sẽ đúng hẹn đưa tới một chén cơm chiên cho Triệu Đậu Đậu ăn, để cho hắn thèm nhỏ cả nước miếng.
- Nhẫn! Bản vương nhẫn! Thật là mỹ vị nhân gian!
Một ngày nào đó, sau khi Triệu Đậu Đậu ăn cơm chiên xong vừa nằm xuống, Tử Lân Yêu Vương lại đi qua, nhìn thấy bên cạnh bát còn thừa lại một hạt gạo, con mắt nhất thời lấp lóe! Hắn nỗ lực bưng bát lên, ngang nhiên xông qua. Ngay lúc này, tai trái một bên truyền đến thanh âm.
- Ngươi chính là Tử Lân Yêu Vương, ngươi chính là vương giả thú tộc, sao lại khom lưng vì một hạt gạo? Nghe ta, cầm chén đập nát đi!
- Đúng! Bản vương là vương giả thú tộc, nhất định phải kiên trì!
Ngay lúc Tử Lân Yêu Vương muốn giơ bát lên, tai phải truyền đến thanh âm.
- Nhân loại có câu nói, đại trượng phu có thể duỗi có thể gập, bây giờ thân hãm tuyệt cảnh, chỉ có nghĩ biện pháp sống sót mới có cơ hội lại thấy ánh mặt trời!
- Đập nát!
- Ăn hết!
Hai loại thanh âm ở bên tai ầm ĩ. Sắc mặt Tử Lân Yêu Vương dữ tợn, rơi vào cảnh lưỡng nan. Sau cùng lắc đầu, để hai loại thanh âm hoàn toàn biến mất, sau đó lè lưỡi dùng đầu lưỡi liếm hạt gạo bên cạnh bát.
Lè ra, thu lại.
Tuy vẻn vẹn chỉ có một hạt gạo, nhưng do sự phối hợp các nguyên liệu, bộc lộ ra mùi vị kích thích thần kinh!
Tử Lân Yêu Vương lại gặp tia chớp, đầu tóc lần nữa dựng đứng! Linh hồn lại một lần chạy dưới ánh tà dương, đuổi theo thanh xuân và tuổi thơ đã từng chết đi.
- Ăn quá ngon... Ăn quá ngon...
Tử Lân Yêu Vương buông bát ra, hai tay ấn trên bàn, nỗ lực chèo chống thân thể suy yếu, từng viên nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Một chén cơm chiên nóng hổi xuất hiện tại trong tầm mắt. Quân Thường Tiếu đứng bên cạnh, lấy tay đẩy trước mặt, nói.
- Bổn tọa đổi chủ ý, không có ý định để ngươi thần phục, chỉ để cho ngươi bái nhập Vạn Cổ tông.
- Bái nhập Vạn Cổ tông?
Tử Lân Yêu Vương nỗ lực ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe tức giận, nói.
- Cái này khác thần phục ở chỗ nào?
- Có khác nhau.
Quân Thường Tiếu nói.
- Thần phục thì ngươi là người hầu, nhập tông thì ngươi là đệ tử.
- Thú tộc vĩnh viễn không bao giờ là... Là.... Là nô!
Tử Lân Yêu Vương nói.
Quân Thường Tiếu lại đẩy cơm chiên về phía trước, nói.
- Bổn tọa bao ăn bao ở.
- Ngươi đây là đang làm nhục một vương giả thú tộc!
Tử Lân Yêu Vương cả giận nói.
Quân Thường Tiếu nói.
- Cơm chiên hiện tại đã ở trước mặt ngươi, đồng ý thì ăn hết, không đồng ý thì đập nát, quyền quyết định ở ngươi.
Tử Lân Yêu Vương cúi đầu xuống, nhìn chén cơm chiên nóng hổi kia, trong lòng đưa ra lựa chọn khó khăn.
- Quân tông chủ.